Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đôi mày ngài của Sở Nhược Yên khẽ giật, cảnh tượng mà quen thuộc đến ?

 

Nàng lập tức lên tiếng:

 

“Nhị tẩu đừng vội, Văn Cảnh đứa trẻ gây họa, trong chuyện ắt ẩn tình!”

 

Lý thị cầm chặt khăn tay, thành lời. Bà v.ú bên cạnh khẽ đáp:

 

“Phu nhân , còn đấy thôi, đám trẻ chôn vùi, cả công tử nhà Lễ bộ Thượng thư…”

 

Lễ bộ Thượng thư Từ Yến ư?

 

Sở Nhược Yên đưa tay day trán, giọng trầm xuống:

 

“Còn ai nữa? Nói một thể .”

 

Lý thị khổ:

 

“Tam hỏi là còn ai ư? Phải hỏi là còn ai mới đúng! Đám đồng song cùng lớp Giáp của thằng bé, gần như lọt lưới sạch, chỉ Nhị thiếu gia nhà họ Tạ là may mắn thoát thôi…”

 

Người thể Quốc Tử Giám sách, đều là con em danh môn thế gia.

 

Dù Yến Trừng là đương kim Thủ phụ, cũng thể cùng lúc đắc tội với chừng nhân vật quyền quý .

 

Sở Nhược Yên âm thầm thở dài một , vẫn trấn tĩnh tinh thần bước lên xe ngựa.

 

Chờ đến khi cỗ xe dừng Quốc Tử Giám, nàng (Sở Nhược Yên) chỉ cảm thấy một luồng áp lực nặng nề ập đến.

 

“Thủ phụ phủ rốt cuộc cũng phái đến . Nói , chuyện định giải quyết thế nào?”

 

“Con cùng quý phủ thù oán, nay tổn hại thành thế , ăn bao nhiêu là đất, rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”

 

“Hôm nay nhà họ Yến cho bọn một lời công đạo, chúng sẽ cùng dâng sớ tố cáo!”

 

“Phải đó! Cùng lắm là lớn tới mặt Hoàng thượng, cũng đòi công bằng cho con !”

 

 

Giữa đám đông náo động, tiếng của lão phu nhân phủ Bình Tây bá là lớn nhất.

 

Nhà bà mới một đứa con dâu đáng hổ như Phùng Vân, mà mặt mũi tới đây náo loạn ?

 

Sở Nhược Yên lấy kỳ quái, bên Lý thị vội vàng khom lưng nhận .

 

Nàng đưa mắt đảo một vòng, hỏi:

 

“Sao thấy Đường phu tử và Văn Cảnh ?”

 

Lão phu nhân phủ Bình Tây bá giọng đầy châm chọc:

 

“Chẳng vì nhà Thủ phụ thế lớn , Quốc Tử Giám sợ chúng thương tổn tiểu bảo bối của quý phủ, nên sớm đưa !”

 

Lý thị liền thở phào, nhưng Sở Nhược Yên lên tiếng:

 

“Lời . Từ Đại tướng quân cho tới Thủ phụ, chư vị từng nhà họ Yến ỷ thế h.i.ế.p bao giờ ?”

 

Lão phu nhân nghẹn họng, đám ồn ào cũng dần yên lặng .

 

Ai nấy đưa mắt … hình như thật sự từng thấy chuyện đó.

 

Người duy nhất từng Yến Văn Cảnh tay đ.á.n.h – Cố Hoằng Chí – cũng còn học ở Quốc Tử Giám từ lâu .

 

Sở Nhược Yên thấy , bèn cất giọng:

 

“Từ đến nay , về cũng sẽ . Nếu chuyện điều tra rõ là của Văn Cảnh, bổn huyện chủ và Thủ phụ nhất định nghiêm trị tha, cho chư vị một công đạo.”

 

Cơn giận trong đám vơi đôi chút, nhưng lão phu nhân phủ Bình Tây bá vẫn lầm bầm:

 

“Nói thì lắm… nhưng còn chẳng thấy bóng …”

 

Câu còn dứt, Sở Nhược Yên cắt lời:

 

“Người , mời Đường phu tử và Văn Cảnh đến. Ngoài , cũng mời Quách Tế tửu tới đây. Chuyện lớn như , cần chứng.”

 

Chẳng bao lâu, Đường phu tử dắt Văn Cảnh đến.

 

Cục bánh trôi mè đen vẫn mang gương mặt nhẹ nhõm vô tư, ngọt ngào chào hỏi:

 

“Tam thẩm thẩm, Nhị thẩm thẩm, các vị đều tới ?”

 

Lý thị chau mày định trách mắng, Sở Nhược Yên giơ tay ngăn :

 

“Khoan .”

 

Chẳng mấy chốc, Tế tửu Quách Tỵ cũng đến, ông chắp tay thi lễ với sang Sở Nhược Yên:

 

“Trường Lạc huyện chủ, lão phu qua sự việc . Không huyện chủ tính toán xử lý ?”

 

Thật trong mắt ông, đây chẳng chuyện gì to tát, trẻ con đ.á.n.h , ai từng?

 

Chỉ cần thương, răn dạy nghiêm túc một phen là .

 

Chỉ tiếc liên lụy đến con nhà quyền quý, dù ông , cũng đích đến.

 

Sở Nhược Yên rõ suy nghĩ trong lòng ông, khẽ gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-263.html.]

 

“Làm phiền Tế tửu . Trường Lạc chỉ mời Tế tửu chứng. Nếu là của Văn Cảnh, chúng tuyệt đối dung túng. nếu , cũng mong Tế tửu công chính xử lý.”

 

Chữ nếu buông , đợi Quách Tỵ lên tiếng, lão phu nhân phủ Bình Tây bá kêu ầm lên:

 

“Cái gì mà ‘nếu ’? Bao nhiêu con mắt thấy rõ ràng, chính là nó hại cả đám xuống hố!”

 

“Thật ? Vậy Văn Cảnh lợi hại thật, một thể đẩy ngã cả chục ? Là quá mạnh, các công tử nhà chư vị quá yếu kém đây?”

 

“Ngươi…” Lão phu nhân phủ Bình Tây bá đỏ bừng mặt. Đám đông cũng ngẩn .

 

Phải ha, đều là trẻ cùng tuổi, dù Văn Cảnh giỏi võ thật, cũng thể trong chớp mắt đẩy hết cả đám xuống hố.

 

Mỗi nhà đều mời sư phụ dạy võ riêng cho con, dẫu kém cỡ nào cũng đến nỗi một ai chạy thoát!

 

Phu nhân Thượng thư Từ Yến sang hỏi con:

 

“Rốt cuộc là chuyện gì? Không dối.”

 

Thiếu niên ấp úng chốc lát, chỉ sang đứa nhà phủ Bình Tây bá:

 

“Là… là Từ Duệ , đằng núi vàng chôn đất, nên bọn con mới cùng đào…”

 

Lão phu nhân phủ Bình Tây bá giật thót tim:

 

“Không thể nào! Con đời nào dối!”

 

liền đó, vài đứa trẻ nhà khác cũng chứng, từng thấy Từ Duệ cầm vàng về khoe, nên mới tin là thật.

 

Kết quả đào vàng, đào sụp mặt đất, thế là cả đám rơi xuống hố.

 

Sau đó Từ Duệ bảo, tất cả đều là bẫy của Yến Văn Cảnh, xúi bọn họ cùng khai , vì bình thường với ai, cứ đổ hết lên đầu thì cha mẫu la mắng.

 

Đám sững sờ, vài nhà nóng tính quát con mắng:

 

“Cái trò hoang đường như thế mà cũng tin? Sách thánh hiền hết bụng ch.ó ?”

 

Từ Duệ cảm thấy gì đó , oa một tiếng òa lên:

 

“Không, ! Là !” Hắn chỉ Yến Văn Cảnh, “Là vàng trong đất, bảo về gọi cùng tới. Thật sự là !”

 

Lão phu nhân phủ Bình Tây bá cũng vội chen :

 

! Cháu trai dối , đều mà!”

 

Sở Nhược Yên trong lòng rõ ràng, khẽ liếc sang Yến Văn Cảnh.

 

Cục bánh trôi mè đen đang đắc chí lập tức rưng rưng, vẻ uất ức:

 

“Lão phu nhân, thể ? Từ Duệ dối, chẳng lẽ Văn Cảnh dối ? Văn Cảnh thật sự mà, tên ngu xuẩn... , Tước Bách Thanh thể chứng cho con!”

 

Tước Bách Thanh giọng non nớt vang lên:

 

“Văn Cảnh ca ca đúng, lúc đó cũng . Là Văn Cảnh ca ca bảo thể nào vàng đất, nên mới .”

 

Quốc Tử Giám lặng như tờ, Quách Tỵ phất tay:

 

“Chuyện sáng tỏ, các vị phu nhân xin đưa con về, dạy dỗ cho thật .” Dứt lời, Đường phu tử cũng cảm thấy hổ thẹn. Đây là Quốc Tử Giám, nơi giảng dạy đạo lý thánh hiền, thể dạy dỗ hạng học trò nông cạn thế !

 

Sắc mặt đều khó coi, ai nấy dẫn con cháu rời .

 

khi còn quắc mắt bà cháu họ Từ, ánh mắt mang theo hàm ý: Chính kẻ xúi giục con chuyện dại dột!

 

Lòng Lão phu nhân phủ Bình Tây Bá trầm hẳn xuống. Quả nhiên, kế tiếp liền thấy phu nhân nhà Thượng thư Từ Yến về phía Đường phu tử, thì thầm vài câu.

 

Sau đó Đường phu tử bước tới:

 

“Lão phu nhân, việc , các phu nhân vốn định truy cứu, chỉ vì lệnh lang dối gạt khác, còn xúi giục học trò dối, cho nên mời hai bà cháu về nghỉ ngơi một thời gian, chờ xem thể chuyển sang lớp Ất hoặc lớp Bính .”

 

Thân hình Lão phu nhân phủ Bình Tây Bá lảo đảo chực ngã. Từ Duệ :

 

“Không! Ta chuyển lớp! Là Yến Văn Cảnh! Là ! Các vị hãy tin , thật sự là !!”

 

chẳng ai còn để tâm, đều đầu bước .

 

Sở Nhược Yên và Lý thị cũng dắt Văn Cảnh lên xe ngựa.

 

Lý thị ôm ngực, vẫn còn sợ hãi:

 

“May mắn , sự việc sáng tỏ, nếu , kẻ chịu sự ghét bỏ, ép chuyển lớp… chẳng sẽ là Văn Cảnh nhà !” Nói xong nàng còn xoa đầu thằng bé, “Văn Cảnh đáng thương, hãm hại, thật tủi .”

 

Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày. lúc đó, cục bánh trôi mè đen quỳ phịch xuống, nghiêm túc :

 

“Nhị thẩm thẩm, Văn Cảnh tủi . Từ Duệ đúng, là con chôn vài miếng vàng xuống , lừa đào lên, dẫn đến. Đợi thời cơ đủ, con mới khởi động cơ quan, chôn vùi sạch bọn chúng!”

 

Lý thị sợ tới mức nên lời, run rẩy chỉ thằng bé hồi lâu:

 

“Con, con thể chuyện như ?”

 

Ngày thường trông thông minh lanh lợi là , thể bày kế sách kín kẽ như thế, còn ung dung rút lui mạng khi gây họa?

 

Lớn lên … còn nữa đây?

 

Sở Nhược Yên lặng lẽ nó một lát, :

 

“Văn Cảnh, con trưởng thành. Trước từng răn dạy rằng khi hành sự cần suy xét hậu quả. Con quả nhiên ghi nhớ. vẫn hỏi con: nguyên do nào khiến con ?”

 

---

Loading...