Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Tết vốn là thời khắc sum vầy đoàn viên, song Yến gia gặp đại nạn, cái gọi là năm mới đối với mà , chỉ còn nỗi đau thương.
Sở Nhược Yên lập tức xoay ôm chặt lấy eo , dịu dàng khẽ :
"Là lỡ lời , mong đừng để trong lòng."
Bàn tay nhỏ mềm mại tựa như lời dịu dàng, Yến Trừng cúi đầu nhẹ:
"Không . Năm nào cũng là năm mới, đối với cũng chẳng gì khác biệt."
Sở Nhược Yên đang cố giấu tâm tư.
Dù Đại tướng quân và những khác đối xử với mấy , nhưng vẫn còn Thế tử, tình cảm vẫn là khác biệt.
Chàng , nàng cũng vạch trần. Nàng chỉ rúc n.g.ự.c , thủ thỉ:
"Vậy năm nay để lo liệu lễ mừng tuổi, trong cung tổ chức yến tiệc ?"
Yến Trừng trầm ngâm một lát:
"Có. Theo ý chỉ của Thánh Thượng, vẫn sẽ tổ chức 'Nguyên nhật yến' như thường lệ, đó sẽ bãi triều bảy ngày."
Sở Nhược Yên gật đầu:
"Vậy mùng Một sẽ sắp xếp gì thêm. Còn những ngày thì..."
Lời dứt, xe ngựa chợt dừng đột ngột.
Phu xe hạ giọng khải bẩm:
"Thủ phụ, đoàn diễu phố đang đến. Có cần truyền lệnh cho họ tránh đường ?"
"Diễu phố?" Sở Nhược Yên ngẩn . Yến Trừng vén góc rèm lên.
Ngước , chỉ thấy Tuần phủ Thuận Thiên đang áp giải một cỗ xe tù qua. Người giam bên trong, quả nhiên ai khác, chính là Phùng Vân.
"Tuần phủ hành động nhanh chóng đến ?" Sở Nhược Yên kinh ngạc. Yến Trừng thản nhiên đáp:
"Vừa gây mất mặt mặt Hoàng thượng, dĩ nhiên sốt sắng lập công chuộc tội... Chúng hãy nép sang một bên, tránh tai bay vạ gió."
Phu xe vội vã điều khiển xe nép lề đường. Chỉ thấy phía xe tù, dân chúng vây đông nghịt, chật kín cả con phố.
Trên tay mỗi dân đều là rau héo, trứng thối. Không một chút do dự, họ ném loạn xạ cỗ xe tù.
Ban đầu Phùng Vân còn lớn tiếng c.h.ử.i rủa, đó đ.á.n.h đau thì chuyển sang van xin. khi thấy một ai đoái hoài thương xót, nàng tức giận mắng c.h.ử.i càng dữ dội hơn:
"Thì chứ?! Mụ trượng phu đoái hoài, mắc thứ bệnh kỳ quái, chịu nhận mẫu thì gì sai trái?"
"Mẫu ư? Mụ ngay cả việc giúp đỡ cũng , còn tư cách gì để gọi một tiếng mẫu ?"
"Nếu vì mụ phụ chán ghét, chịu hạ gả Bá phủ? Sao chịu bao nhiêu ủy khuất? Khi còn sống chẳng giúp gì, c.h.ế.t còn khiến vạ lây. Có bà mẫu như thế , quả thực quá xui xẻo!"
Mỗi một lời thốt đều khiến dân chúng căm phẫn sục sôi. Chỉ trong chốc lát, trứng thối và rau úa bay đầy trời, tiếng mắng c.h.ử.i oán hận vang vọng khắp cả con phố.
Ở góc đường, Lâm Vận Thi vốn còn chút áy náy vì nàng Phùng Lão Thái Gia lôi thế . Giờ đây, nàng siết chặt nắm đấm:
"Sao nàng thể nghĩ về Cô Tổ như ? Rõ ràng tất cả đều do phụ nàng gây nghiệt chướng, đến giờ còn đổ hết lên đầu Cô Tổ?"
Bên cạnh, Sở Đình Phong nhếch mép khẩy:
"Chỉ là nịnh bợ kẻ mạnh, khinh khi kẻ yếu mà thôi. Dù phụ nàng quyền thế hiển hách, còn Đan thư thiết khoán, còn mẫu thì xuất thấp kém, ngay cả nhà đẻ cũng giúp gì. Đương nhiên nàng dám oán hận phụ , đành trút hết oán hận lên mẫu ."
Nói đoạn, phất tay, lập tức dâng lên một vật.
"Thứ gì mà hôi hám dữ ?" Lâm Vận Thi bịt mũi hỏi.
Sở Đình Phong vạch một góc tấm vải vàng che vật . Mùi hôi nồng nặc xộc thẳng lên. Lâm Vận Thi chỉ liếc mắt một cái liền trừng to mắt:
"Là Trường Mệnh Tỏa Cô Tổ đích đúc cho nàng ! Nàng… nàng ném xuống hố phân?!"
Sở Đình Phong mỉa mai:
"Không chỉ , tăng sư ở Hộ Quốc Tự còn rằng, bao năm nay Cô Tổ nàng gửi ít thư từ, nhịn ăn nhịn mặc gửi bạc đến, thế mà nào nàng cũng chỉ giữ bạc đó, đốt sạch thư , từng hồi âm một nào… Đối với một kẻ lòng lang sói như , ngươi còn cần áy náy điều gì nữa?"
Lâm Vận Thi siết chặt tay, phì một tiếng đầy phẫn nộ:
"Phùng gia, quả nhiên chẳng lấy một kẻ !"
Cùng lúc đó, cổng Phùng phủ.
Phùng Anh bước xuống xe ngựa, dịu dàng :
"Cửu ca, đa tạ đưa về. Huynh mau về thôi…"
Mộ Dung Cẩn trong xe gì, tựa như đang tâm sự.
Phùng Anh thoáng thấy ánh u ám trong mắt , dịu giọng gọi :
"Cửu ca?"
"A! Đã tới nơi !" Mộ Dung Cẩn ho khan một tiếng:
"Vậy A Anh phủ , đừng quá lo lắng. Bên Mẫu hậu, sẽ tìm cách khuyên giải thêm nữa."
Phùng Anh ngượng ngùng gật đầu. Vừa đến phủ, sắc mặt nàng liền đại biến, âm trầm đến mức như nuốt chửng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-261.html.]
"Sở Nhược Yên!"
Vừa dáng vẻ thất thần của Vương gia, rõ ràng là đang nghĩ đến tiện nhân ả!
Xưa nay từng chuyện xảy . Chỉ cần nàng ở mặt , từng thất thần dù chỉ một khắc! Mà giờ đây thì , giờ đây thì !!
Nàng hận đến mức phát cuồng, lao phòng đập phá thứ tan tành.
Nhìn căn phòng rối loạn, cơn giận trong lòng mới dần nguôi ngoai:
"Mau gọi Tiểu Đái đến đây cho !"
Bọn hạ nhân run rẩy tuân lệnh theo.
Tiểu Đái bước . Phùng Anh hỏi:
"Ngươi còn nhớ vị công tử họ Tống từng truyền tin cho ngươi ?"
Tiểu Đái đáp:
"Nô tỳ nhớ rõ. Tin tức về việc Nhị tiểu thư Sở gia do Sở Quốc Công phu nhân sinh là do Tống công tử đó tiết lộ. Khi , còn dặn dò rằng nếu cần gì thể đến Vọng Sương lâu tìm ."
Phùng Anh gật đầu:
"Tốt. Giờ ngươi lập tức mời tới đây, việc đàm đạo."
Sau nửa canh giờ, Tiểu Đái dẫn vị Tống .
Tống Giả hôm nay vận một trường bào xanh biếc, râu tỉa gọn gàng, toát vài phần nho nhã.
Phùng Anh âm thầm đ.á.n.h giá một lượt, thản nhiên hỏi:
"Ngươi trong tay ngươi còn nắm giữ những tin tức mà ngay cả Bách Hiểu Các cũng thể mua ?"
Tống Giả gật đầu, đáp chắc nịch:
"Đương nhiên là ."
"Nếu còn tin tức nào về Sở Nhược Yên thể dùng để đối phó ả, cứ việc , về phần ngân lượng, tuyệt tiếc nuối!"
Tống Giả mỉm :
"Phùng cô nương, bí mật lớn nhất của Sở Nhị cô nương, tại hạ giao nộp , chỉ tiếc quý phủ cách vận dụng, khiến ngư ông khác đắc lợi."
Phùng Anh vỗ bàn quát:
"Ngươi to gan lắm, dám chê bai phủ Trấn Bắc tướng quân?"
Tống Giả hề hoảng loạn, nhấc chén lên thong thả :
"Tại hạ nào dám. Chỉ thấy tiếc cho Phùng gia, một ván cờ phó mặc cho kẻ khác sai nước cờ trọng yếu."
Phùng Anh trong lòng khẽ động.
"Ồ? Ý ngươi là, nước cờ nên ?"
"Nếu là tại hạ, tuyệt sẽ để sự tình lộ liễu khắp kinh thành, càng khiến triều đình chú ý, buộc Sở gia nhất định tra xét ngọn nguồn sự việc."
Phùng Anh thoạt đầu giận dữ, lời chẳng nàng bất tài ?
đó chợt nghĩ điều gì, hỏi :
"Ý ngươi là… giữ kín việc, để sự tình phơi bày?"
"Phải. Phùng cô nương chỉ đối phó Sở Nhị cô nương mà thôi. Nếu âm thầm tiết lộ cho nàng , với tính tình quật cường của nàng , liệu còn mặt mũi ở Sở phủ nữa chăng?"
Phùng Anh hai mắt sáng rực:
"Phải ! Với tính tình tiện nhân , ả chắc chắn sẽ ôm uất ức trong lòng lén lút bỏ . Đến khi , chỉ cần gán cho ả tội danh kháng chỉ bỏ trốn, cả đời ả đừng hòng ngóc đầu lên nổi!"
Nàng lùi nửa bước, nghiêm mặt :
"Mong chỉ giáo!"
Tống Giả mỉm :
"Danh xưng Tiên sinh tại hạ dám nhận. Tại hạ chỉ là một thương nhân, chuyên ăn buôn bán. Không Phùng cô nương mua loại tin tức gì?"
Phùng Anh do dự một chút:
"Sở gia còn ẩn mật nào thể phơi bày chăng?"
Tống Giả lắc đầu:
"Bản Sở gia thì , nhưng Huyện chủ Trường Lạc một bí mật kinh thiên."
"Mau ! Giá cả bao nhiêu, ngươi cứ việc định đoạt!"
Với nàng, Sở Nhược Yên – kẻ cướp mất Yến Trừng – còn đáng hận hơn đứa thứ hai nhiều!
Tống Giả vuốt chòm râu, chậm rãi lên tiếng:
"Không vội bàn chuyện giá cả. Phùng cô nương, ngươi vì ngươi phái nha tới đây mua tin, Bách Hiểu các chịu bán?"
Phùng Anh ngẩn , chỉ ung dung đáp:
"Chính là bởi vì Các chủ Bách Hiểu các và vị Huyện chủ Trường Lạc giao hảo quá mực, thậm chí còn nảy sinh tư tình sâu đậm!"
---