Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khi Đan thư Thiết khoán đưa , trong ngoài cung điện tức khắc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

 

Ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng dậy, khẽ cúi đầu tỏ lòng tôn kính.

 

Phùng lão thái công trong lòng tràn ngập đắc ý, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, mấy ai vinh dự độc nhất vô nhị như của Phùng gia?

 

Ông ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đến trình thẻ bài bằng sắt mặt vua:

 

“Khởi bẩm Bệ hạ! Thuở Tiên đế còn tại vị, Ngài từng lời hứa với lão thần, ban cho Phùng gia Đan thư Thiết khoán, miễn tội tử cho con cháu Phùng gia. Lão thần vẫn luôn dè dặt, từ khi thỉnh cầu Tiên đế một xong thì từng dám mở miệng thêm nữa. Nay, khẩn cầu Bệ hạ khai ân, tha tội cho tiểu nhi của thần!”

 

Hoàng đế trong lòng giận sôi, chuyện liên quan đến đại nghĩa hiếu đạo, còn ồn ào đến mức ai nấy đều , mà che giấu nổi?

 

ngoài mặt vẫn nghiêm trang nhận lấy Đan thư Thiết khoán, đặt lên long ỷ.

 

Ngài cúi thi lễ, đầu lạnh giọng:

 

“Quả nhiên Phùng lão khanh chọn thời cơ, đúng khoảnh khắc mấu chốt mà nhắc đến Tiên đế, e là Trẫm cũng khó mà cự tuyệt.”

 

Phùng lão thái công bất giác rùng — đây rõ ràng là ngầm chỉ ông đang ép vua!

 

Phía , Phùng Anh lập tức quỳ mọp xuống:

 

“Bẩm Bệ hạ, Thái hậu, tổ phụ cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chuyện về tổ mẫu, Phùng gia chúng thần quả thực hề chút nào...”

 

Lời nàng dứt, Lâm Vận Thi bật khẩy: “Phùng cô nương, nhân chứng tại chùa Hộ Quốc đều thể xác nhận, hậu sự của tổ cô , đích xác đều do Phùng gia cử lo liệu. Giờ đây ngài chối bỏ , chẳng là quá gượng ép ?”

 

Trong lòng Phùng lão thái công nặng trĩu — vốn dĩ ông định sai xử lý chuyện về Phùng Lâm thị cho êm thấm, nào ngờ nó trở thành gọng kìm siết chặt chính ông.

 

Ông đưa mắt cháu gái, chỉ thấy Phùng Anh khẽ mấp máy môi đào, lẳng lặng thốt một cái tên.

 

Phùng lão thái công bỗng chốc như bừng tỉnh đại ngộ: Phải , ông sơ suất quên mất nàng chứ!

 

“Bệ hạ! Lão thần dám thề trời xanh, chuyện Lâm thị qua đời! Thậm chí mấy hôm còn nhận thư tín của bà , ở chùa Hộ Quốc an vô sự, vì thế lão thần mới yên lòng cho kẻ chuẩn Khúc Giang Yến cho Anh nhi!”

 

Lời lẽ của ông rành rọt, dứt khoát, khiến ngay cả Hoàng đế cũng chút do dự:

 

“Một bên cáo buộc Phùng gia bạc đãi chính thất, một bên thề thốt hề tin dữ. Rốt cuộc, ai mới là thật?”

 

Lâm Vận Thi định cất lời, nhưng chợt nhớ lời Huyện chủ từng cảnh báo: “Phùng gia gian xảo khó lường,” bèn nhẫn nhịn, xem bọn họ còn định bày âm mưu gì nữa.

 

Trong Chính điện Phụng Thiên, khí đặc quánh, nặng nề như sắp đứt.

 

Hoàng đế chau mày: “Hình bộ Thượng thư, khanh hãy trình bày ý kiến.”

 

Đậu Tư Thành thầm kêu khổ sở — Phùng gia thể đắc tội, nhưng Lâm gia dù quan chức nhỏ, lòng dân ủng hộ…

 

Mắt xoay chuyển liên hồi, lập tức tâu:

 

“Bệ hạ, vi thần cho rằng Đại Lý tự khanh kiến thức uyên thâm, nhất định thể phân giải nỗi lo!”

 

Đại Lý tự khanh trợn mắt Đậu Tư Thành, vội vàng sang Thuận Thiên phủ doãn.

 

Nào ngờ đối phương nhanh nhẹn hơn một bước:

 

“Bệ hạ, vi thần cũng thấy Đại Lý tự chuyên quản hình ngục, tất nhiên thể phán đoán rõ ràng vụ việc !”

 

Sắc mặt Đại Lý tự khanh tức thì tái mét, quỳ rạp xuống:

 

“Bệ hạ, vi thần…”

 

“Đủ !” Hoàng đế giận dữ quát lớn — ba kẻ đùn đẩy trách nhiệm, lẽ nào Trẫm ?

 

Đáng tiếc Tào Dương còn, chức Đại Lý tự khanh đành để một kẻ vô dụng đảm nhiệm.

 

Khoảnh khắc , Hoàng đế khỏi cảm thấy vô cùng hoài niệm cố nhân Tào Dương.

 

Sở Hoài Sơn thấy thời cơ tới, bèn cất lời:

 

“Bệ hạ, kỳ thực điều tra sự việc hề khó khăn. Lâm gia cho rằng Phùng gia cử lo liệu hậu sự cho lão phu nhân, chỉ cần triệu tập bộ hầu trong Phùng phủ lên, đó để Lâm gia… tất nhiên, nếu Phùng lão thái công còn nghi ngờ, cũng thể mời chư vị đại hòa thượng chùa Hộ Quốc đến. Hai bên đối chất, tự khắc trắng đen sẽ phân rõ.”

 

“Hay lắm!” Mắt Hoàng đế rực sáng, nhưng Phùng lão thái công vội vã hô lên: “Bệ hạ!”

 

Những kẻ ông phái đến chùa Hộ Quốc còn kịp xử lý triệt để, nếu giờ đối chất, chẳng chuyện sẽ bại lộ ngay ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-258.html.]

Phùng Anh lập tức lĩnh hội ý của tổ phụ, vội vàng tâu:

 

“Bệ hạ, thần nữ chợt nhớ ! Kẻ đến báo tin mẫu thần nữ bình an mấy hôm , chính là từ Phủ Bình Tây bá!”

 

“Phủ Bình Tây bá?”

 

Hoàng đế ngạc nhiên, chợt nhớ — con cháu Phùng gia hề đông đúc, Phùng lão thái công chỉ hai con trai và một con gái. Người con gái đó dường như chính là gả Phủ Bình Tây bá.

 

Phùng lão thái công cũng lập tức tiếp lời:

 

“Lão thần cũng nhớ , đích thực là bên cạnh Vân nương. Khi lão thần tuy chút nghi ngờ, nhưng nội tử mắc lao bệnh nặng, khó bề giữ mạng, mà Vân nương là con ruột của bà , nên lão thần suy nghĩ nhiều. Giờ nghĩ , e rằng…”

 

Lâm Vận Thi thầm lạnh trong lòng — Tốt lắm, đem con gái ruột để gánh tội cho cả nhà ?

 

Quả nhiên, Hoàng đế nổi trận lôi đình:

 

“Truyền chỉ! Mau truyền Phùng Vân Điện Phụng Thiên ngay lập tức!”

 

Tại Phủ Bình Tây bá.

 

Thánh chỉ còn kịp tới, Phùng Vân giận đến sôi máu.

 

Bà mụ bên cạnh sức khuyên giải:

 

“Phu nhân, nên nghĩ thoáng hơn một chút. Tuy Bá gia cưng chiều Phượng di nương, nhưng Phu nhân mới là Chính thất của phủ…”

 

“Chính thất gì chứ? Ngươi từng thấy Chính thất nào sống cam chịu uất ức như ?”

 

Nàng hạ thấp giọng, lời lẽ dồn dập:

 

“Từ khi mang thai, Bá gia nghênh tiện tỳ phủ. Nay sinh con xong gần năm trời, mà Bá gia vẫn chịu trở phòng … Hừ! Nói cũng tại tiện phụ Lâm thị ! Nếu phụ ruồng bỏ mà đuổi , còn nhà đẻ hậu thuẫn, đến nỗi chịu nhục nhã thế ?”

 

lúc , một nha bưng đến một chiếc khóa vàng:

 

“Phu nhân, nhà họ Lâm sai đưa tới, là mẫu gửi tặng, mừng tiểu công tử tròn trăm ngày…”

 

Chưa kịp dứt lời, Phùng Vân túm lấy chiếc khóa vàng, giận dữ ném mạnh xuống đất:

 

“Đem đồ của lão tiện phụ tới đây gì? Chưa đủ xui xẻo ?”

 

Nha sợ hãi quỳ sụp, tiếng động mạnh khiến hài tử trong tã lót bừng tỉnh, oa oa lớn.

 

“Khóc, , ! Cả ngày chỉ ! Thật phiền phức c.h.ế.t !”

 

Phùng Vân ôm đầu, thất thanh hét lên:

 

“Vì cớ gì chịu khổ sở đến mức !”

 

nàng kịp gào thét lâu hơn, Bình Tây bá bước .

 

Phùng Vân còn kịp lộ vẻ mừng rỡ, phu quân nghiêm giọng cảnh cáo:

 

“Hoàng thượng truyền nàng cung, việc dường như liên quan đến Phùng gia. Nàng nên tự cân nhắc cho rõ, điều gì thể , điều gì nên, chớ kéo cả phủ Bình Tây bá vòng rắc rối!”

 

Phùng Vân vội vàng gật đầu, trong lòng thầm tính toán — chẳng lẽ phụ cuối cùng cũng nhớ tới , xin ân huệ gì đó giúp chăng?

 

Phải , mấy hôm đại ca và Anh nhi về kinh, còn tổ chức Khúc Giang Yến linh đình đến , xem sắp nhờ vả, cuối cùng cũng sắp đổi vận!

 

Nàng phấn khởi chỉnh trang dung nhan một lượt, khi rời phủ còn cẩn thận căn dặn:

 

“Phải , đem đồ vật của lão tiện nhân ném xuống hố phân, lăn lộn cho dính đầy ô uế trả về! Phụ ghét nhất là bà , đừng để ông còn qua , kẻo rước họa !”

 

Nha run rẩy lời, Phùng Vân ngạo nghễ gót.

 

Song, khi nàng bước điện Phụng Thiên, một cảm giác bất an tức khắc dâng lên trong lòng.

 

Ánh mắt tất cả trong điện đều ánh lên vẻ khinh miệt ghê tởm hướng về nàng. Đại ca Phùng Hoán đang quỳ giữa điện, đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ:

 

“Cầm thú! Sinh mẫu mới qua đời, ngươi còn ăn vận diêm dúa thế , ngươi còn chút liêm sỉ nào của kẻ con ?!”

 

Đầu óc Phùng Vân như nổ tung một tiếng, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất.

 

Nàng kịp mở lời, châu ngọc đầu kẻ hầu thô bạo giật xuống. Ngay đó, giọng phụ nàng vang lên, chứa đựng sự đau đớn và căm phẫn tột cùng:

 

“Bệ hạ! Lão thần dạy dỗ nữ nhi bất nghiêm, để nghiệt nữ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa như ! Việc quả thực do nữ nhi của thần , dối bệnh tình của mẫu , là âm thầm xử lý tang sự, khiến cả Phùng gia chúng thần mất hết thể diện quân vương, xin Bệ hạ giáng tội!”

 

 

Loading...