Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một tiếng sấm sét trong lòng khiến Mộ Dung Cẩn run lên bần bật, Sở Hoài Sơn cũng kinh hãi ngẩng đầu.

 

Chỉ thấy Thái hậu Tô khẽ gật đầu với Từ công công. Người liền bước , cất giọng the thé:

 

“Vương gia, Quốc công gia, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn xin vị cô nương cùng với các cung nữ, tiên tịnh .”

 

Tịnh ư?!

 

Phải rằng, hình phạt tịnh dành cho cung nữ, cái giá trả cũng chẳng kém gì thái giám là bao.

 

Hoặc dùng móc sắt tịnh rửa xuyên qua, hoặc dùng trọng vật trấn áp đan điền nhiều ; thời tiên triều Vân Ninh Đế, ít cung nữ vì chịu nổi sự tàn độc mà bỏ mạng. Bởi đến nay, triều đình nới lỏng ít.

 

“Mẫu hậu! Phương cách quá mức tàn nhẫn, nhi thần thể cho nàng dùng thuốc…”

 

“Uống thuốc? Ngươi dám bảo đảm nàng vĩnh viễn m.a.n.g t.h.a.i ư?” Thái hậu Tô lạnh lùng, “Cận nhi, con vẫn còn quá non nớt. Hậu cung bao nhiêu thủ đoạn hiểm độc, ngươi mấy phần? Chỉ vài thang t.h.u.ố.c tránh thai nho nhỏ, tránh tâm cơ? Chỉ cắt đứt tận gốc, ai gia mới thể yên lòng!”

 

Mộ Dung Tẫn nghẹn lời gì. Sở Hoài Sơn trầm giọng : “Vương gia! Tiểu nữ thể vốn yếu ớt, thể chịu nổi hình phạt tịnh tàn khốc!”

 

Nói đầu dập đầu, giọng khẩn cầu: “Thái hậu nương nương, xin niệm tình lão thần tận trung vì nước, gối vô con, xin tha cho nàng một mạng! Lão thần nguyện tuyên bố với thiên hạ, rằng hôn ước hủy bỏ vì tiểu nữ nhất tâm quy y cửa Phật, sớm đoạn tuyệt trần duyên, tuyệt đối tổn hại danh dự của hoàng thất!”

 

Lúc sắc mặt Thái hậu Tô mới hòa hoãn đôi chút: “Cũng coi như là một cách vẹn ... Cận nhi, ý con thế nào?”

 

Mộ Dung Tẫn siết chặt nắm tay.

 

Rõ ràng hề yêu nàng, đối với nàng chỉ là trách nhiệm...

 

đến lúc đoạn tuyệt dứt khoát, lòng quặn đau đến thế ?

 

“…Mẫu hậu, nhi thần… dị nghị.”

 

Lời khỏi miệng, những hình ảnh đàn ca vui , bao cảnh chung đôi thắm thiết... đều tan thành dĩ vãng.

 

Một trống rỗng bỗng dâng lên trong lòng Mộ Dung Tẫn.

 

“Được, nếu , ai gia sẽ rộng lượng một !” Thái hậu Tô cao giọng tuyên bố, “Sở Quốc công, ai gia nể tình tuổi tác ngươi cao, tha cho nữ nhi ngươi một mạng. Thế , đưa nàng đến một tiểu tự ngoài kinh thành, cạo sạch tóc, điểm giới bạt, từ nay về trở kinh thành. Còn ngươi, với tội danh sơ suất lớn như , hẳn cũng nên chứ?”

 

Sở Hoài Sơn nhắm mắt : “Lão thần hiểu rõ, ngày mai sẽ thỉnh cầu Bệ hạ, cáo lão hồi hương…”

 

Thái hậu Tô gật đầu hài lòng.

 

thể động đến hai nữ nhi , nhưng vẫn thể động đến .

 

Mà một khi mất chức quan, Sở gia liệu còn chỗ vững chắc nào ở kinh thành nữa ?

 

Nghĩ đến đây, lòng bà hả hê: “Từ công công, truyền ý chỉ của ai gia, chuẩn Tần Vương và Sở—”

 

Lời dứt, bỗng ngoài điện một tiểu thái giám vội vã chạy .

 

Thái hậu Tô sắc mặt ngập tràn vẻ bất mãn, tiểu thái giám thất kinh tâu báo:

 

“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu ngự giá, còn… còn cả Yến Thủ phụ và Huyện chủ Trường Lạc cùng đến!”

 

Yến Trừng và Sở Nhược Yên?!

 

Nghe đến hai cái tên , Thái hậu Tô liền nhớ đến cháu mất, sắc mặt nàng bỗng chốc trở nên vặn vẹo.

 

Giây tiếp theo, thấy hai sóng vai bước , cặp đôi tài sắc song , xứng đáng là giai ngẫu thiên thành, cơn giận trong lòng Thái hậu Tô lập tức bốc lên cổ họng.

 

“Vô phép! Ai cho phép các ngươi tuyên triệu mà tự tiện xông Càn Thanh cung?!”

 

Hoàng đế và Hoàng hậu phía đều sững , Hoàng đế gượng gạo:

 

“Mẫu hậu, nổi giận dữ dội ạ?”

 

Lúc Thái hậu mới nhận là Hoàng đế và Hoàng hậu, thu sắc giận, song vẫn lạnh nhạt :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-248.html.]

“Hoàng đế, gió nào thổi ngươi và Hoàng hậu cùng đến đây thế?”

 

Hoàng đế đảo mắt Tần Vương và Sở Hoài Sơn đang quỳ đất: “Mẫu hậu, cữu cùng Sở khanh gia đều là trọng thần của triều đình, nhi thần triệu họ cung, nên cùng Hoàng hậu đến để xem xét tình hình.”

 

Nói đoạn Hoàng hậu, nàng khéo léo tiếp lời: “Mẫu hậu, Hoàng thượng chuyện của phủ Sở Quốc công, lo lắng cho hôn sự của Cửu , nên san sẻ nỗi ưu phiền…”

 

“San sẻ ưu phiền? Sợ là đến để cầu tình chứ gì?” Thái hậu Tô lạnh lùng, Sở Nhược Yên tiến lên hành lễ:

 

“Tham kiến Thái hậu, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

 

Thái hậu mặt , nhưng nàng :

 

“Trường Lạc tự gia đình đẻ gặp đại sự, vốn dám mắt, nhưng việc liên quan đến thanh danh hoàng thất, nên mới dám cả gan đến hiến một phương sách vẹn .”

 

“Ồ?” Thái hậu hứng thú.

 

mới cãi vã với nhi tử và Sở Hoài Sơn, cũng nghĩ cách gì vẹn cả đôi đường.

 

Con tiện nhân dám ư?

 

Sở Nhược Yên nhẹ gật đầu: “ . Phương kế cần hủy bỏ hôn sự mà mang điều tiếng, càng cần lo lắng về huyết mạch hoàng thất. Kính xin Thái hậu nương nương Trường Lạc tường trình chi tiết.”

 

Ánh mắt Mộ Dung Tẫn chợt lóe lên tia hy vọng: “Mẫu hậu, xin hãy Huyện chủ Trường Lạc bày tỏ ý kiến!”

 

Thái hậu đành hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi dậy mà .”

 

Sở Nhược Yên lời, dậy, thể nghiêng, lập tức một đôi tay to lớn, ấm áp đỡ lấy nàng.

 

Lòng nàng ấm lên, ngẩng mắt : “Nỗi lo của Thái hậu nương nương, chẳng qua là vì thế của vẫn rõ ràng. nếu Trường Lạc , thể tra rõ thế của trong vòng bảy ngày thì ?”

 

“Bảy ngày? Khẩu khí thật nhỏ!”

 

“Chính là bảy ngày. Nếu tra phụ là lương dân quan triều đình, thì hôn sự cần hủy bỏ. Nếu , cũng thể lấy đó tuyên cáo thiên hạ, hôn ước tan vì thế bên nhà gái, hoàng thất. Dù thế nào, danh dự hoàng gia đều bảo trọn vẹn.”

 

Lời dứt, Hoàng đế gật đầu tán thành: “Mẫu hậu, trẫm cho rằng phương cách vô cùng thỏa.”

 

Hoàng hậu Phó thị ôn tồn phụ họa: “Có Yến Thủ phụ tay tương trợ, tất sẽ cả đôi đường. Mẫu hậu, hà cớ gì cho Sở gia thêm một cơ hội để tự chứng minh?”

 

Ánh mắt sắc lạnh của Thái hậu Tô lướt qua dung nhan Sở Nhược Yên: “Ai gia thể đồng ý. nếu trong vòng bảy ngày mà vẫn tra rõ…”

 

Sở Nhược Yên định cất lời, chợt một thanh âm kiên quyết vang lên từ bên cạnh:

 

“Nếu việc tra , vi thần nguyện dâng tấu từ chức Thủ phụ.”

 

“Thủ phụ!”

 

“Yến Trừng!”

 

Hoàng đế và Sở Nhược Yên kinh ngạc đồng thanh, chỉ thấy Thái hậu Tô lộ rõ vẻ vui mừng: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”

 

Yến Trừng siết nhẹ bàn tay Sở Nhược Yên, hướng về Hoàng đế cung kính: “Xin Bệ hạ an tâm, việc chỉ liên quan đến Quốc công gia, mà còn là chuyện nội gia của thần. Thần tất sẽ phụ ý chỉ.”

 

Lời đến nước , Hoàng đế cũng tiện cự tuyệt, đành phất tay áo ý bảo bọn họ lui .

 

Vừa khỏi cổng hoàng cung, Sở Hoài Sơn than thở: “Hai con thật là hồ đồ quá mức! Phụ thỉnh cầu một đường lui từ Thái hậu …”

 

“Ân điển của phụ , chẳng lẽ là để Nhị xuất gia xuống tóc, còn phụ thì từ quan về quê ?” Sở Nhược Yên nhíu mày lắc đầu, giọng trách móc: “Người vẫn ? Việc thể lớn như trời, cũng thể nhỏ như hạt cát, nhưng Thái hậu nhất định sẽ chịu buông tha, chẳng qua là mượn cớ để triệt hạ Sở gia mà thôi!”

 

Sở Hoài Sơn thở dài thườn thượt: “Phụ , chỉ là liên lụy đến hai con…”

 

Yến Trừng khẽ chắp tay: “Nhạc phụ đại nhân, một nhà cần hai lời. Chuyện của A Yên cũng chính là chuyện của con. Xin hãy yên lòng, án tích , con tất sẽ tra rõ ngọn ngành!”

 

“Nói thì dễ, nhưng đó là cố sự nhuốm màu phong sương hơn mười năm về ...”

 

Ba đang bàn luận thì thấy Mạnh Dương mặt mày nghiêm trọng bước nhanh tới, quỳ một gối xuống đất:

 

“Bẩm Công tử, thuộc hạ thất trách. Khi chúng đến nhà họ Kiều, Kiều bà mụ treo cổ tự vẫn! Còn đứa cháu của bà cũng rõ nguyên cớ gì mà tắt thở, hiện giờ chỉ còn con trai bà là Kiều Đại Lực, đang nhất quyết đòi đến Hình bộ cáo trạng Sở gia!”

 

---

Loading...