Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sắc mặt Sở Hoài Sơn trầm xuống:

 

“Con trai quan nhất phẩm, còn quan lộ gì để nữa? Về phần miệng đời thì càng nực , con hành xử đường đường chính chính, chẳng lẽ chỉ vì lời đàm tiếu của ngoài mà đoạn tuyệt tình thâm cốt nhục ?”

 

Dứt lời, ông phất tay áo, để ý đến sắc mặt tím tái vì tức giận của lão phu nhân, cất giọng sang sảng:

 

“Tất cả kỹ cho , chuyện hôm nay, tuyệt đối tiết lộ ngoài! Nhược Âm ở trong phủ bao năm, sớm như nữ nhi ruột thịt của . Về phần phu nhân, dù sai lầm, cũng đợi điều tra rõ ràng mới luận!”

 

“Ngươi!” Lão phu nhân tức giận đến mức run rẩy giơ tay lên.

 

Sở Hoài Sơn cũng né tránh, chỉ :

 

“Nếu mẫu dạy con, nhi tử xin lĩnh phạt. nếu là can thiệp mệnh lệnh của Quốc công, thì xin thứ nhi tử thể tuân theo.”

 

Hắn dùng danh xưng Quốc công để trấn áp, rõ ràng là bao che cho phu nhân và Nhược Âm đến cùng!

 

Lão phu nhân hừ lạnh hai tiếng xoay rời .

 

Tiểu Giang thị lệ rơi đầy mặt ông, Sở Hoài Sơn :

 

“Chuyện thừa thãi đừng thêm nữa, lập tức đến Đại Lý Tự một chuyến. Nàng ở phủ chăm sóc Nhược Âm cho .”

 

Chiều hôm đó.

 

Sở Nhược Âm dần dần tỉnh , thấy màn giường quen thuộc trong khuê phòng, còn tưởng đang mơ.

 

kế đó mẫu nàng bước . Tiểu Giang thị , vẻ mặt đầy áy náy:

 

“Nhược Âm, là với con…”

 

Những chuyện ban ngày vụt hiện trong đầu, lòng nàng lập tức giá lạnh, cảm giác buốt giá lan khắp thể. Trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi khôn nguôi:

 

“Mẫu , chẳng sự thật, đúng ? Những lời Nguyệt Đào đó... đều là gạt con, đúng ?”

 

Tiểu Giang thị lệ nhòa hai mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Sở Nhược Lan đành lòng khẽ :

 

“Nhị tỷ, tỷ đừng sợ hãi. Phụ , tỷ cũng như đích nữ của …”

 

“Không!” Sở Nhược Âm thống khổ nhắm nghiền mắt .

 

Sao thể so bì ?

 

Cốt nhục tương liên, tình m.á.u mủ; một khi nàng con ruột của phụ , thì còn thể đối đãi như ?

 

Tiểu Giang thị bi thương :

 

“Đều là của , là với con!”

 

Sở Nhược Lan cũng đỏ cả mắt:

 

“Mẹ, nhị tỷ, hai đừng như … nếu hai cứ bi lụy như thế, con… con cũng nức nở…”

 

Thế là ba con ôm ròng, đến nửa canh giờ mới ngừng .

 

Sở Nhược Âm chợt nhớ điều gì đó, ánh mắt trống rỗng về phía Tiểu Giang thị:

 

“Vậy nên, từ thuở nhỏ xa lánh con, đối đãi với tam ưu ái hơn hẳn… tất cả đều bởi con cốt nhục của phụ , ?”

 

Thân thể Tiểu Giang thị khẽ run rẩy, nhưng hề phủ nhận.

 

Sở Nhược Âm bật tự giễu:

 

“Thì …”

 

Từ nhỏ ép nàng học cầm kỳ thư họa mà nàng hề yêu thích, vì ép nàng nhập cung mà tiếc đ.á.n.h c.h.ế.t nha bên cạnh nàng…

 

Thật nực , nàng vẫn luôn tưởng rằng chỉ cần cố gắng, thì mẫu sẽ liếc mắt nàng nhiều hơn một chút, như từng tam

 

Thì , từ đầu đến cuối, nàng từng cơ hội nào.

 

Sở Nhược Lan mở miệng an ủi, nhưng chẳng nên gì.

 

Nguyệt Đào – nha cận của Tiểu Giang thị – rốt cuộc kìm nén mà cất lời:

 

“Nhị cô nương, phu nhân đối với nghiêm khắc, thương xót, mà là lo sợ sự việc bại lộ sẽ thể bảo hộ chu ! Người nghĩ xem, bao năm qua phu nhân vì mà mời khai trí, mời thầy dạy cầm kỳ thư họa… ai là danh gia vọng tộc?”

 

“Phu nhân quả thực dốc hết tâm huyết để đưa cung, nhưng cũng là mong thể vươn lên cành cao, để đến khi chân tướng vạch trần cũng đến nỗi còn nơi nương tựa. Tất cả điều phu nhân … đều là vì tương lai của đó!”

 

“Vì ư?” Sở Nhược Âm khẽ, trong ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, “Ta mệt mỏi , chỉ tĩnh dưỡng một . Mời mẫu cùng… rời khỏi đây.”

 

Chuyện đến nước , nàng còn nên xưng hô với Sở Nhược Lan thế nào.

 

Gọi là tam chăng? Nàng còn tư cách đó nữa ?

 

Sở Nhược Lan sốt ruột , nhưng Tiểu Giang thị ngăn . Chỉ thấy bà cẩn thận :

 

“Được… , Nhược Âm con cứ yên tĩnh một chút, chúng quấy rầy nữa.”

 

Dứt lời liền kéo Sở Nhược Lan rời khỏi phòng. Sở Nhược Lan giậm chân bồn chồn:

 

“Mẹ, lúc thể để nhị tỷ một ?”

 

Tiểu Giang thị khẽ thở dài định giải thích, chợt thấy Chu Trung bước nhanh , vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:

 

“Phu nhân, Tam cô nương, Quốc công gia rời khỏi Đại Lý Tự Từ công công bên cạnh Thái hậu dẫn . Ngài căn dặn thuộc hạ về bẩm báo, rằng việc gì lớn, xin chớ quá lo lắng.”

 

“Cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-245.html.]

 

Tiểu Giang thị lảo đảo, thể suýt ngã quỵ. Ngay cả Sở Nhược Lan – vốn là mạnh mẽ – cũng nhận điềm lành:

 

“Người của Thái hậu mang phụ , chọn đúng thời điểm nhạy cảm , thể chuyện gì lớn?”

 

Chu Trung sắc mặt trầm trọng, dám sự thật.

 

Khi ngoài Đại Lý Tự, khí như sắp nổi gió tanh mưa máu.

 

Quốc công gia vốn sẽ về phủ một chuyến, nào ngờ của Thái hậu chặn đường, suýt nữa còn động thủ để bắt .

 

Tiểu Giang thị thở dài:

 

“Tất cả đều là của !”

 

Sở Nhược Lan mắt đảo một vòng, bỗng nhiên tỉnh trí:

 

“Đại tỷ ? Mau, tìm đại tỷ!”

 

Tiểu Giang thị chợt lóe lên tia hy vọng:

 

, Đại cô nương! Phò mã của nó hiện là đương triều Thủ phụ, cho dù Thái hậu khó, cũng nhất định thể giúp đỡ đôi chút!”

 

Lập tức họ gọi xe ngựa gấp rút thẳng đến phủ Thủ phụ, nhưng nào ngờ khi tới nơi mới tin, từ hôm qua Thủ phụ và phu nhân đều còn ở phủ.

 

Tâm trạng hai lập tức rơi xuống đáy vực sâu.

 

Nhìn màn đêm đen kịt, lòng họ nhất thời rối bời, nên liệu tính .

 

Bách Hiểu Các, tầng cao nhất.

 

Một cái bóng lặng lẽ hiện , hiệu với Mạnh Dương mấy động tác.

 

Mạnh Dương lập tức bẩm báo:

 

“Công tử, Sở gia xảy biến cố . Thân thế của Nhị cô nương Sở gia nghi vấn, tin tức lọt đến tai Thái hậu, Quốc công gia bắt từ canh giờ Dậu, đến nay vẫn bặt vô âm tín.”

 

Lông mày Yến Trừng cau chặt, đang định cất lời, chợt bên trong phòng vang lên hai tiếng "keng keng" nhẹ nhàng, theo là giọng của Vân Lăng:

 

“Yến Tam! Vào !”

 

Hắn chút do dự đẩy cửa bước .

 

Trong căn phòng ngột ngạt đến mức khó thở, chỉ thấy Sở Nhược Yên tỉnh dậy tự lúc nào.

 

Nàng mặt mày ửng hồng, ánh mắt lạnh băng, trong tay chẳng lấy từ một thanh kiếm, đang lạnh lùng chỉ đám trong phòng, chất vấn:

 

“Các ngươi… đều nàng về như ?”

 

Ngực Yến Trừng bỗng nghẹn , y đưa mắt sang, chỉ thấy Vân Lăng đang chật vật quỳ nửa đất.

 

Hắn dùng cánh tay bảo vệ Hồng Tú, cổ tay trái vẫn còn đang rỉ máu, hiển nhiên hao tổn ít khi luyện cổ, nên mới thể ngăn cản nàng.

 

“Đừng lời nàng , mau bảo vệ Thần Mộc Đỉnh!”

 

Lời dứt, thanh kiếm lạnh buốt như sương vung thẳng về phía Thần Mộc Đỉnh.

 

Thân ảnh Yến Trừng khẽ chớp động, lập tức chắn ngang mặt nàng.

 

“Tránh !” Nữ tử quát lên khe khẽ. Hắn chỉ điềm tĩnh đáp:

 

“A Yên, lời .”

 

“Nghe lời?” Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt:

 

“Ngươi lời, 'A Yên' trong trí nhớ của ngươi tuân theo?”

 

Yến Trừng nhíu chặt đôi mày kiếm, chỉ thấy nàng cất lên một tiếng lạnh lẽo:

 

“Ngươi đừng nghĩ rõ! Ngươi thích nàng, tất cả các ngươi đều chỉ thích nàng! vì lẽ gì? Chẳng lẽ thể chỉ thể do nàng tự định đoạt?”

 

Soạt!

 

Kiếm mang lạnh lẽo c.h.é.m xuống, ánh mắt Yến Trừng tối , giơ tay bắt lấy kiếm!

 

“!”

 

Nữ tử thoáng ngỡ ngàng:

 

“Ngươi điên ? Tay ngươi sẽ đứt đấy!”

 

Nam nhân vẫn sừng sững bất động, để mặc lưỡi kiếm sắc bén cắt lòng bàn tay.

 

“A Yên, lời .”

 

Hắn lặp một nữa, ánh mắt nữ tử tràn ngập sát khí:

 

“Ngươi cản , cũng là thích . Đã thì giống như bọn họ… các ngươi đều c.h.ế.t !”

 

Mũi kiếm chuyển hướng, huyết dịch trào xối xả.

 

thanh kiếm sương tuyết giữ chặt trong tay, dẫu cố sức thế nào cũng động đậy nổi một phân!

 

“A Yên—”

 

Hắn bước lên một bước, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nụ quen thuộc, dịu dàng đến lạ lùng:

 

“Ta từng… thích nàng.”

 

---

Loading...