Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ầm!
Một tiếng sét đ.á.n.h giữa trời quang, cả Quốc công phủ tựa như địa chấn chấn động.
Liễu thị kìm , lập tức sang Sở Nhược Âm.
Nếu theo lời bà đỡ già … chẳng Nhược Âm nàng…
Trời đất!
Sở Hoài Sơn chợt quát lớn:
“Ngươi rõ ràng! Rốt cuộc là tai họa gì?”
Bà đỡ họ Kiều khấu đầu liên tục:
“Là thật! Đứa nhỏ đủ tháng. Lão sợ nhầm, còn đặc biệt thỉnh giáo Vũ đại phu. Vũ đại phu cũng quả quyết, hình, cân nặng của đứa bé, nhất định là đủ tháng sai! Lão xin lấy tính mạng cháu trai thề, quyết nửa lời hư ngôn!”
Lời dứt, bộ chính sảnh đều vang lên tiếng hít khí lạnh thấu xương.
Sở Nhược Âm sắc mặt trắng bệch còn chút máu, suýt nữa thì vững.
Ai nấy đều , mẫu nàng Quốc công phủ đầy tám tháng hạ sinh một nữ nhi.
Khi bên ngoài luôn đồn đãi là sinh non.
nếu đứa bé đó là đủ tháng… chẳng đang ám chỉ mẫu nàng tư thông m.a.n.g t.h.a.i khi xuất giá ?
“Ngươi ăn càn rỡ!” Sở Nhược Lan trừng mắt chất vấn, “Nếu nhị tỷ thật sự gì khuất tất, lúc đó các ngươi , mà giờ mới đến vạch trần, rốt cuộc ôm mưu đồ gì?!”
“Trời đất chứng giám! Lão khi với v.ú nuôi bên cạnh phu nhân… , đúng , chính là mẫu của nha đầu !” Kiều bà bà chỉ về phía Nguyệt Đào, nàng vội cúi đầu, “Ta với mẫu nàng, nhưng v.ú nuôi chỉ cho và Vũ đại phu mỗi một hồng bao hậu hĩnh, bên trong tận trăm lượng ngân phiếu, bảo chúng nhiều lời!”
“Lão khi thấy , nhưng Vũ đại phu , nhà quyền quý nào chẳng chút việc cơ mật, bảo câm miệng để tránh tai họa, nên chúng mới nhận bạc mà rời … Lần nếu Quốc công phu nhân ức h.i.ế.p quá đáng, lão đ.á.n.h c.h.ế.t cũng dám đến cửa thốt nửa lời!”
Từng lời từng chữ của ả, dường như đều kẽ hở nào.
Sở Nhược Lan há miệng thể thốt nên lời, trong sảnh im lặng như tờ. Lâu mới vang lên một giọng run rẩy khôn tả:
“...Mẫu … Là, là sự thật ?”
Mọi theo hướng phát âm thanh, chỉ thấy Sở Nhược Âm run rẩy, sắc mặt trắng bệch như thi thể. Nàng siết chặt lấy khung cửa, dường như chỉ như mới gắng gượng thể đang lung lay sắp đổ…
Tiểu Giang thị ngẩng đầu, đáp câu hỏi của nàng.
Đôi mắt đẫm lệ, chỉ yên lặng về phía Sở Hoài Sơn, nức nở:
“Lão gia… lão gia…”
Nàng nghẹn ngào gọi hai tiếng. Sở Hoài Sơn tựa hồ cũng thể trụ vững, lùi một bước.
“Là thật ? Rốt cuộc ?”
Giọng ông run run đến nỗi khó rõ, Tiểu Giang thị lệ như suối tuôn trào:
“Xin … xin … xin …”
Nàng dập đầu. Sở Nhược Lan kinh hô:
“Nhị tỷ!”
Chỉ thấy Sở Nhược Âm hai mắt nhắm nghiền, hình nghiêng ngả ngã ngửa .
May mà nha kịp thời đỡ lấy, song nàng chịu chấn động tâm lý quá lớn, lập tức hôn mê bất tỉnh…
Sở Hoài Sơn ôm ngực, hít sâu mấy mới gắng gượng cất lời:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ cho !”
Tiểu Giang thị đau đớn bưng miệng, bên cạnh Nguyệt Đào kêu lên:
“Lão gia, đừng ép phu nhân nữa! Việc năm xưa, nô tỳ từng mẫu kể …”
“Nguyệt Đào!” Tiểu Giang thị ngăn , nhưng nàng tiếp:
“Phu nhân, sự tình đến nước , còn gì cần giấu diếm nữa?”
Nói quỳ xuống Sở Hoài Sơn:
“Lão gia, đúng là… Nhị tiểu thư cốt nhục sinh của . Phu nhân khi xuất giá, một kẻ súc sinh vô liêm sỉ cưỡng bức nhục mạ! Khi hôn kỳ cận kề, phu nhân một lòng si tâm với , nên mới c.ắ.n răng chịu đựng, dám báo quan!”
Sắc mặt Sở Hoài Sơn bỗng chốc lạnh như băng hàn. Nguyệt Đào tiếp lời:
“Phu nhân vốn định chôn chặt chuyện trong lòng, coi như từng xảy . Nào ngờ khi gả mới phát hiện hoài thai… Lúc định bỏ thai, ai ngờ vô tình đại phu bắt mạch, phát hiện hỉ mạch, mới đành lòng giữ , giả xưng là cốt nhục của ngài!”
Cả chính sảnh chìm tĩnh mịch đáng sợ.
Liễu thị lấy khăn che miệng, bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách đại tẩu khi xưa cứ nhằm Đại tiểu thư, thì là vì mối hận thù !
Sở Hoài Sơn sắc mặt u ám, lạnh giọng truy vấn, tựa như đang nghiến răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-244.html.]
“Vậy tên súc sinh đó… rốt cuộc là kẻ nào?”
Tiểu Giang thị run lên bần bật, Nguyệt Đào vội vàng :
“Quốc công gia, phu nhân thực sự hề ! Hôm là đúng rằm tháng Tám, phu nhân hồi phủ lễ cầu phúc tại chùa Hộ Quốc, thì giữa đường kẻ gian hạ t.h.u.ố.c bắt . Mẫu nô tỳ bảo, lúc tìm phu nhân, đang trong một ngôi miếu hoang, xung quanh một bóng , căn bản thể tra kẻ súc sinh nào gây chuyện đó!”
Rầm!
Sở Hoài Sơn đập mạnh một trọng chưởng lên bàn.
Mọi đều kinh hãi giật , tách bàn cũng rơi vỡ tan tành.
“Ngu xuẩn! Khi lập tức báo quan, tra tên súc sinh đó! Giờ thời gian qua lâu như , tra thế nào nữa?!”
Căn phòng một nữa chìm tĩnh mịch.
Tiểu Giang thị ngẩng đầu, dám tin:
“Lão gia… trách ?”
Sở Hoài Sơn nàng sâu sắc:
“Trách, trách nàng tự ý giấu diếm chuyện lớn như , càng trách nàng xem thường Sở Hoài Sơn!”
Nói phất tay áo, trầm giọng:
“, cưới nàng, quả thật là vì tỷ tỷ nàng. lòng cỏ cây, những năm nàng vì mà quản lý gia sự, giữ gìn nội cục, đều thấy. Ngoại trừ việc của Yên nhi khiến vui, còn chỉ cảm kích và yêu thương!”
Quốc công cúi , nắm lấy tay nàng:
“A Uyển, nàng nên tin .”
Giang Uyển chấn động. Chỉ vì hai chữ “A Uyển” thuộc , nàng cuối cùng kìm mà bật lớn thành tiếng.
Nàng nhào lòng Sở Hoài Sơn, gào t.h.ả.m thiết, tất cả nỗi sợ hãi, sự bàng hoàng bất an tích tụ bao năm, đều hóa thành tiếng nức nở tuôn trào.
Sở Hoài Sơn khẽ thở dài, giơ tay vuốt nhẹ lưng nàng.
Đồng thời khẽ hiệu cho Chu Trung.
Chu Trung hiểu ý, lập tức kéo Kiều bà bà rời .
Kiều bà bà vẫn kịp hồn:
“Ngài, ngài thật sự giận ? Sao thể…”
Ai thể nuôi con của khác mà nổi giận?
Huống hồ còn là một Nhất phẩm đại thần Quốc công gia!
Chu Trung buồn nhiều, chỉ lạnh giọng cảnh cáo:
“Chuyện hôm nay, nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, hậu quả thế nào ngươi đấy!”
Kiều bà bà nghĩ đến khí thế kinh ban nãy của Sở Hoài Sơn, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
“Biết, ! Lão nhất định câm miệng! Không, lão căn bản gì về phủ Sở gia!”
Chu Trung thấy bà thức thời, liền thưởng cho ít bạc chính sảnh.
Khi trở về, Tiểu Giang thị dìu dậy.
Sở Hoài Sơn đỡ nàng xuống, định hỏi cho rõ ngọn nguồn, ai ngờ một giọng già nua đầy phẫn nộ bỗng vang lên:
“Đồ dâm phụ! Dâm phụ! Sở phủ đường đường là Quốc công phủ, mà cưới một nữ nhân lẳng lơ ong bướm thế , quả thật là nghiệp chướng thấu trời!”
Mọi đồng loạt đầu, chỉ thấy Sở lão phu nhân dìu bước , sắc mặt đầy phẫn nộ cùng đau lòng:
“Ngươi, ngươi cái đồ liêm sỉ! Dám để một đứa nghiệt chủng rõ thế trộn huyết mạch Sở gia! Lão Đại, mau bỏ nó , — đoạn tuyệt quan hệ ! Lập tức đoạn tuyệt!”
Cùng lúc đó, Giang gia tin, vội vã chạy tới, sắc mặt ai nấy đều đại biến.
Đoạn tuyệt?
Vậy thì hai nhà Sở – Giang chẳng sẽ thành tử địch ư?
Tiểu Giang thị run rẩy bần bật, chỉ hận thể chui xuống đất mà trốn.
Sở Hoài Sơn nhíu mày, chắn mặt mẫu :
“A Uyển , nhi tử sẽ tự xử trí, dám phiền mẫu nhọc lòng.”
Sở lão phu nhân trừng mắt:
“Ngươi còn gọi nó là ‘A Uyển’? Cái đồ dâm phụ đó, lão tuyệt cho phép nàng ở phủ , còn con tiện nhân nàng sinh , lập tức đuổi khỏi phủ cho !”
Sở Nhược Lan nhịn bật thốt:
“Mẫu dâm phụ, nhị tỷ cũng nghiệt chủng!”
“Câm miệng!” Vốn dĩ luôn thương yêu Nhược Âm, giờ phút Lão phu nhân giận dữ gầm lên, “Lão Đại, ngươi nghĩ cho kỹ! Chuyện hôm nay mà lộ ngoài, chỉ ngươi, cả phủ Quốc công chúng đều mất sạch thể diện! Nếu ngươi còn dám giữ đàn bà và đứa nghiệt chủng đó, chẳng lẽ sợ liên lụy quan lộ của ngươi, sợ thiên hạ chê ?”