Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:50:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà mụ họ Kiều ư?”
Người đỡ đẻ cho chính mẫu , chẳng đúng là bà mụ họ Kiều đó ?
Nhược Âm vội vén rèm bước xuống xe, thấy Nguyệt Đào, nha cận của mẫu , xông ngoài .
“Mụ điên từ đến, dám ăn bậy bạ bôi nhọ Quốc Công phu nhân! Người , mau bắt lấy mụ cho !”
Mấy mụ béo khỏe, lực lưỡng lập tức xông tới, bà mụ họ Kiều liền thét lên chói tai:
“Không, ! Cứu mạng với, g.i.ế.c , Sở Quốc Công phủ g.i.ế.c !”
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết vang dội, khu vực là phủ của bậc quyền quý, lập tức sai gia nhân dò xét tình hình.
Nguyệt Đào thấy xem tụ tập ngày càng đông đúc, hoảng hốt quát lớn:
“Các ngươi đều là kẻ c.h.ế.t ? Mau đoạt lấy đứa trẻ !”
Hai mụ già vươn tay đoạt lấy đứa bé, bà mụ họ Kiều mắng to:
“Cái nhà họ Sở các thật quá đáng tận cùng! đ.á.n.h trọng thương con trai , thiêu rụi nhà cửa vẫn đủ, giờ còn tha cho đứa cháu nội độc nhất của nhà họ Kiều, ... liều mạng với các !”
Bà há to miệng, c.ắ.n mạnh một trong hai mụ già, khiến tiếng kêu đau đớn vang lên liên tục.
Người phụ nữ thấy liền trở tay tát mạnh một cái. Tiếng bạt tai khô khốc khiến đứa bé giật ré lên, cho cảnh tượng càng thêm náo loạn.
Giữa cổng phủ , tình cảnh tức thì trở nên hỗn loạn vô cùng.
Nhược Âm nhịn , cất giọng sắc lạnh:
“Tất cả mau dừng tay cho !”
Nguyệt Đào thấy nàng, vội vàng cung kính hành lễ:
“Nhị tiểu thư…”
Bà mụ họ Kiều như thấy cứu tinh, lảo đảo lao tới ôm lấy chân nàng, lóc t.h.ả.m thiết:
“Nhị tiểu thư, cầu xin khuyên phu nhân một tiếng! Lão thể thề độc, tuyệt đối từng hé nửa lời về thế của , chỉ cầu nhà họ Sở cho gia đình lão một con đường sống!”
Nhược Âm run rẩy, lòng khỏi kinh hãi:
“Ngươi… ngươi gì?”
Thân thế của nàng... Chẳng lẽ điều gì ?
Bà mụ họ Kiều lỡ lời, vội lảng:
“Nói chung, chuyện năm xưa của phu nhân bổn phủ từng hé miệng. nếu bà vẫn tin, chịu cho chúng một con đường, … thì chỉ ngọc đá cùng tan, cá c.h.ế.t lưới rách thôi!”
Một bà mụ đỡ đẻ nhỏ bé, dám dọa đồng quy vu tận với Quốc công phu nhân... Hiển nhiên bí mật động trời chừng nào, hơn nữa liên quan đến chính nàng...
Sắc môi Nhược Âm trắng bệch, nàng siết chặt chiếc khăn thêu, gắng gượng ép bản giữ bình tĩnh:
“Vậy… thì mời lão phủ, chúng chuyện riêng bên trong, chăng?”
Dù nữa, nàng cũng thể để chuyện tiếp tục ầm ĩ nơi cửa phủ.
bà mụ họ Kiều liền hoảng hốt lắc đầu:
“Không, ! Trừ phi bà cho một lời hứa chắc chắn. Nếu , như đêm qua, phái xông nhà , đ.á.n.h thương con trai , lão còn kêu trời?”
“Phái tới nhà ngươi ư?” Nhược Âm khẽ nhíu mày, trầm giọng :
“Hôm qua Mẫu cùng tới phủ Trấn Bắc tướng quân dự tiệc. Giữa tiệc xảy biến cố nên về muộn, lấy thời gian sai mấy chuyện ?”
Bà mụ họ Kiều nghẹn lời, nhưng vẫn cố chấp lớn tiếng cãi :
“… nhưng những kẻ đều là phụng mệnh phủ Quốc công mà tới! Lão mấy năm qua chẳng kết thù oán với ai. Ngoài chuyện năm xưa với phu nhân nhà các ngươi, còn ai khác dám tay với chúng ?”
Nhược Âm mím chặt môi. Trong lòng nàng rõ ràng, đây là kẻ vu oan hãm hại!
Nàng ngẩng đầu quanh quất, chỉ thấy trong đám đông đang chỉ trỏ , rõ ràng tỳ nữ Tiểu Đại của Phùng Anh đang .
Nàng hề tránh né, ngược còn mỉm , nhướng mày khiêu khích nàng một cái.
“Phùng Anh!”
Nhược Âm nghiến chặt răng, trong lòng đầy phẫn nộ.
Tiếc , sự việc ầm ĩ đến nông nỗi , thu xếp êm thấm là điều dễ.
Bà mụ họ Kiều đảo mắt, sợ Sở gia trả thù, liền c.ắ.n răng :
“Chỉ cần các ngươi chịu chi một khoản bạc, gia đình lập tức rời khỏi kinh thành, cam đoan bao giờ trở !”
“Đồ khốn nạn! Các ngươi còn dám tống tiền? Tưởng phủ Quốc công là nơi nào hả?” Nguyệt Đào quát lớn, giọng đầy phẫn nộ.
Bà mụ họ Kiều cũng ưỡn cổ cãi , hề sợ hãi:
“Vậy thì đừng trách phơi bày hết mấy chuyện ' ' của phu nhân nhà các ngươi . Các ngươi thử đoán xem, đến lúc đó Quốc công gia còn dung thứ cho bà nữa ?”
“Ngươi…!” Ánh mắt Nguyệt Đào lóe lên vẻ hoảng loạn cực độ, tựa như đ.â.m trúng điểm yếu chí mạng.
lúc , một giọng nam trầm , lạnh lùng như băng sương vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-243.html.]
“Phải ? Vậy thì ngươi hãy thử xem, phu nhân của bản Quốc công chuyện ‘ ’ gì?”
Mọi đồng loạt ngoảnh đầu , chỉ thấy Sở Hoài Sơn, vận triều phục, sắc mặt lạnh lẽo như sương giá, đang sải bước tới.
“Phụ !”
Nhược Âm hoảng hốt kêu lên một tiếng. Sở Hoài Sơn khẽ gật đầu, bước thẳng tới mặt bà mụ họ Kiều, ánh mắt sắc như d.a.o cau:
“Nói . khi mở miệng, nhất ngươi nên nghĩ cho kỹ —— vu cáo Quốc công phu nhân, tội đủ để đ.á.n.h c.h.ế.t.”
Bà mụ họ Kiều run rẩy, môi mấp máy vài bận, rốt cuộc vẫn dám hé răng nửa lời.
Sở Hoài Sơn hừ lạnh một tiếng, phất tay: “Trung!”
Trung lập tức tiến lên. Lúc bà mụ còn đang ngơ ngác, bế đứa trẻ mất. Bà mụ họ Kiều định la hét, nhưng tức thì nhét giẻ miệng, đó lôi thẳng phủ Quốc công.
“Được , các vị.”
Sở Hoài Sơn xoay , cao giọng tuyên bố:
“Hôm nay chỉ là một kẻ đàn bà ngu xuẩn tới gây chuyện, bản quan xử lý thỏa đáng, mời giải tán.”
Lời dứt, dân chúng bốn phía liền tan tác như chim bay thú chạy.
Những gia nhân của các nhà quyền quý tuy vẫn còn cam lòng, nhưng thấy thế tay quyết đoán của Quốc công, bọn họ đều hiểu rằng chuyện tạm thời dập tắt.
Tiểu Đại đang lẫn trong đám , bực tức giậm chân, đầu chạy vội về phủ.
Vừa thấy tiểu thư đang thong thả uống , nàng liền kể hết sự tình, đoạn thở dài:
“Tiểu thư, ngờ Quốc công gia hồi phủ sớm, còn giúp Chính phi che đậy chuyện... Chẳng công sức đêm qua của chúng đều đổ sông đổ biển ?”
Tối qua để mướn giả danh của phủ Quốc công, nàng còn đích tận ngoại thành, bỏ ít ngân lượng!
Phùng Anh mỉm , đặt chén xuống, tâm trạng vẫn thong dong:
“Vội vàng gì chứ? Sở Hoài Sơn che giấu là vì danh tiếng của Sở gia. Ngươi nghĩ ông thực sự chân tướng ?”
Tiểu Đại ngẩn :
“ nếu ông điều tra riêng, chân tướng phơi bày, chẳng thể khiến Nhị tiểu thư gặp tai ương ?”
“Ai là phơi bày?” Phùng Anh khẽ , vẻ mặt đầy thâm sâu:
“Chuyện hôm nay náo loạn đến mức , ngươi thử đoán xem những kẻ ưa Sở gia trong triều đình chịu khoanh tay ?”
Tiểu Đại lúc mới chợt bừng tỉnh:
“Mượn đao g.i.ế.c ! Tiểu thư quả là cao minh!”
Phùng Anh hài lòng hừ một tiếng:
“Kẻ nào bảo Nhược Âm điều, chịu giúp gả Yến gia? Đã thế còn dám đoạt Cửu ca của ... Vậy thì đừng trách khiến nàng bại danh liệt!”
Tại phủ Quốc công.
Bà mụ họ Kiều trói giải phủ, động tĩnh gây hề nhỏ, đến mức Nhị phòng cũng kinh động.
“Có chuyện gì ? Ta kẻ đang náo loạn ở cửa phủ?”
Vừa bước tiền sảnh, Lưu thị thấy Đại bá sắc mặt âm trầm, đưa tay chỉ sang một bên:
“Ngươi hỏi bà !”
Bên , Tiểu Giang thị đang Nhược Lan đỡ bước chân, chậm rãi tới.
Nghe , đôi chân Tiểu Giang thị nhũn , lập tức quỳ phịch xuống:
“Lão gia, xin đừng tin lời tiện phụ , tuyệt đối hề sai tay tàn sát bà ! Thiếp xin lấy danh dự thề trời đất!”
“Ồ? Vậy thì cái gọi là ‘chuyện ’ mà ả nhắc tới, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiểu Giang thị sắc mặt trắng bệch, cả mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Sở Hoài Sơn tuy chút đành lòng, nhưng nghĩ đến việc nàng giấu giếm , hãm hại Yên nhi trong suốt những năm qua, giờ còn đang che đậy điều gì, lập tức lạnh giọng:
“Chu Trung, mau cởi giẻ trong miệng bà mụ !”
Chu Trung lập tức tháo miếng giẻ . Bà mụ họ Kiều vội vàng dập đầu lia lịa:
“Nói… lão sẽ hết! Chỉ cầu Quốc công gia đại nhân đại lượng, khai ân tha cho lão một mạng!”
Ả hiểu rõ thời thế, đối với hạng nhân vật như Sở Hoài Sơn, nếu dám cả gan giở trò vạ lây thì chỉ rước cái c.h.ế.t nhanh hơn.
Sở Hoài Sơn hừ lạnh một tiếng:
“Nói!”
Bà mụ họ Kiều lập tức trình bày:
“Vâng, ! Năm đó phu nhân sinh hạ hài tử đầu lòng, chính lão và ngự y Võ đại phu – giờ qua đời – triệu tới đỡ đẻ. Ban đầu chuyện đều suôn sẻ, nhưng đến lúc đứa bé hạ sinh, lão phát hiện điểm bất thường…”
Sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng, chỉ ả tiếp lời:
“Không Quốc công gia còn nhớ ? Năm ngoài đều đứa trẻ đó là sinh non bảy tháng, nhưng lão quan sát kỹ —— đó rõ ràng là một hài tử đủ tháng!”
---