Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:48:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Mộ Dung Cẩn đại biến, theo bản năng lập tức tung lao tới cứu.
Bỗng, nha bên cạnh Phùng Anh thét lên chói tai: “Tiểu thư!”
Hắn đầu . Trong lương đình, Phùng Anh khom xuống,
Đau đớn ôm chặt lấy ngực, đôi mày liễu nhíu chặt .
Chẳng lẽ… chứng tâm bệnh của nàng tái phát?
Mộ Dung Cẩn do dự, chỉ trong tích tắc, Sở Nhược Âm ngã nhào xuống hồ... Tiếng nước b.ắ.n tung tóe!
Mặt hồ b.ắ.n tung lớp nước lớn, hàn khí thấm tứ chi, nhưng vẫn lạnh bằng cõi lòng.
Rõ ràng nàng thấy y chạy về phía . Đôi bàn tay rộng lớn lẽ một nữa cứu nàng thoát khỏi chốn nước lửa , nhưng chỉ vì một tiếng gọi "Tiểu thư" mà khựng , chùn bước.
Tiếng gọi "Tiểu thư" ... là dành cho Phùng Anh... Là A Anh của riêng y.
Sở Nhược Âm tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho làn nước lạnh buốt tràn mũi miệng.
Trên bờ, một trận xôn xao vang lên.
Thấy rơi xuống nước, Phùng gia lập tức phái bốn năm bà tử thạo bơi lội, cùng nhảy xuống hồ.
Sở Nhược Yên mặt trầm xuống, khẽ gọi: “Nhị Nhược Âm!”
Phùng Anh thể giấu ngoài, nhưng qua mắt nổi Sở Nhược Yên. Mấy bà tử , rõ ràng trong tay đều nắm sẵn sợi tơ mảnh.
Phùng Anh đương nhiên thể tay đoạt mạng Nhược Âm ngay tại yến tiệc của , nhưng nếu trong lúc cứu trợ xảy "sự cố", một cái va chạm trầy xước... Huống chi, tay Nhị còn thương khi tấu khúc! Nếu lúc tơ mảnh quấn lấy, e rằng khó mà còn thể chạm đàn nữa!
Đáng tiếc tỷ Sở gia đều thạo bơi lội, đành trông cậy Giang gia.
Giang Tẩm Tuyết nhanh chóng lĩnh hội ý tứ, lập tức cởi áo choàng định nhảy xuống, nhưng một ảnh nhanh hơn nàng một bước!
Tiếng nước b.ắ.n tung tóe. Nước b.ắ.n lên mặt, Giang Tẩm Tuyết ngây vài giây, kinh hãi hét lớn:
“Ca ca!”
Lại là Giang Hoài An nhanh hơn nàng, tung nhảy xuống hồ!
Giang Tẩm Tuyết sợ hãi đến chân tay mềm nhũn.
Ca ca dám hành động lỗ mãng đến thế?
Nơi là Khúc Giang Yến, Nhị biểu là Trắc phi tương lai của Tần vương! Giữa chốn đông , nếu ca ca nàng chút tiếp xúc thể với nàng ... sẽ mang họa sát !
“Họ đang gì ? Cứu hỗn loạn đến thế?” Giọng Sở Nhược Yên vang lên đúng lúc, kéo Giang Tẩm Tuyết trở về với thực tại. Nàng ngẩng đầu , chỉ thấy ca ca dường như đang giằng co với mấy bà tử , mặt nước quả thực vô cùng hỗn loạn.
Sở Nhược Yên vội vàng men theo mép nước, nhân lúc hỗn loạn bơi như cá đến bên cạnh Sở Nhược Âm.
“Ồ, thật tinh thông thủy tính!”
Trong yến tiệc mệnh phụ cất lời tán thưởng, liền buông lời chê bai:
“Dù tinh thông thủy tính đến thì cũng là nữ nhi nhà thương nhân, nếu nhờ nương tựa Quốc Công phủ, e rằng cổng Khúc Giang Yến còn chẳng bước qua nổi!”
Lời dứt, mấy gia tộc vốn ý định kết thông gia với Giang gia liền lập tức nản lòng thoái chí.
Thương nhân ?
Đó là tầng lớp thấp kém nhất trong tứ dân: Sĩ, Nông, Công, Thương.
Cũng bởi Quốc Công phủ Sở gia chấp nhất tiểu tiết, mới để kẻ hạ tiện như thế bước chân chốn …
Lúc , Giang Tẩm Tuyết dìu Sở Nhược Âm lên bờ.
Chu ma ma và Ngọc Lộ giúp một tay kéo lên, Bích Hà lao đến òa :
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, tỉnh !”
Sở Nhược Âm hôn mê sâu, gương mặt vốn trắng nõn giờ đây còn một chút huyết sắc.
Sở Nhược Yên liếc mắt cánh tay nàng, may mắn , dù sưng tấy vì ngâm nước, nhưng quả thực vết thương mới nào.
Nàng đưa áo choàng của cho Giang Tẩm Tuyết:
“Cô thương tích gì chứ?”
Giang Tẩm Tuyết khoác áo, run lẩy bẩy đáp:
“Ta … Nhị biểu chắc chỉ uống vài ngụm nước, quá nguy kịch… hồ lạnh thấu xương, vẫn nên mời đại phu xem xét cho kỹ lưỡng!”
lúc , Giang Hoài An cùng mấy hạ nhân Phùng gia cũng lên bờ. Tiểu đồng vội đưa áo, nhưng y mặc mà phủ lên Sở Nhược Âm:
“Nhược Âm biểu thế nào ?”
Ánh mắt tràn đầy quan tâm , hiển nhiên vượt khỏi tình biểu thông thường.
Lông mày Sở Nhược Âm khẽ nhúc nhích, thì thấy một giọng lạnh lùng truyền đến:
“Trắc phi của bản vương , còn đến lượt ngoài bận tâm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-239.html.]
Quay đầu , Mộ Dung Cẩn và Phùng Anh đang cùng bước tới, sắc mặt hai đều đầy vẻ khó chịu.
Người Sở gia suýt nữa phẫn nộ bật . Sở Nhược Yên tiến lên, chất vấn thẳng thừng:
“Điện hạ, khi gần Nhị nhất, vì chần chừ tay cứu giúp?”
“Nhược Yên!” Tiểu Giang thị quát khẽ, vội sang gượng gạo với Mộ Dung Cẩn:
“Vương gia chớ trách, tiểu nữ nhà chỉ vì quá lo lắng cho tỷ tỷ mà vô tình buông lời thất lễ…”
Mộ Dung Cẩn chậm rãi gật đầu. Kế bên, Phùng Anh dịu dàng lên tiếng:
“Đây của Vương gia, là vô dụng, bệnh tâm tật tái phát, Vương gia cũng là vì quá lo lắng cho ...” Nàng xong, còn liếc mắt qua cánh tay Sở Nhược Âm.
Đáng tiếc, cơ hội như thế thể phế nàng !
Sở Nhược Yên khoanh tay ngực, thái độ dửng dưng:
“Quả là khéo léo! Chẳng phát sớm, chẳng phát muộn, phát đúng ngay thời khắc Tần vương sắp tay cứu . Phùng tiểu thư, căn bệnh tâm tật của cô quả thực linh hoạt vô cùng, phát là phát ngay ?”
Lời châm biếm khiến mấy vị tiểu thư trẻ tuổi tham dự yến tiệc bật khúc khích nhịn .
Phùng Anh mặt mày khó coi. Mộ Dung Cẩn lập tức :
“Chuyện liên quan đến A Anh, là của bản vương!” Nói đoạn, y định cúi bế Sở Nhược Âm lên.
“Tần vương Điện hạ!”
Giang Hoài An trầm giọng quát, bước lên chắn ngang mặt y.
Mày kiếm của Mộ Dung Cẩn nhíu chặt:
“Sao? Bản vương đưa Trắc phi tìm đại phu, ngươi cũng dám ngăn cản ư?”
Giang Hoài An nghiến răng, bất chấp đang kéo vạt áo, lùi nửa bước chắp tay thi lễ:
“Điện hạ, Nhược Âm biểu vẫn chính thức xuất giá, xin Điện hạ giữ gìn lễ nghi, để Giang gia chúng thần đưa nàng về phủ trị thương!”
“Ngươi dám!”
Mộ Dung Cẩn giận dữ, lạnh một tiếng, giật phăng chiếc áo đang đắp Sở Nhược Âm:
“Người của bản vương, đến lượt một tên thương nhân thấp kém như ngươi dám xen !”
Nói đoạn, y kéo chiếc áo choàng thêu chỉ vàng quý giá, đích phủ lên nàng.
Giang Hoài An siết chặt nắm tay, đúng lúc đó, Hoàng hậu Phó thị bước tới:
“Thôi Cửu , tranh chấp với nhà đẻ của Nhị cô nương chi bằng, chẳng tất cả đều vì cho nàng ?”
Mộ Dung Cẩn hừ lạnh đầu.
Đều là nam nhân, chớ tưởng !
Vừa màng sinh tử nhảy xuống cứu , tên thư sinh lòng chẳng trong sạch chút nào!
Hoàng hậu Phó mỉm: “Vừa nãy thấy Cửu chẳng sốt ruột mảy may, giờ nôn nóng vì ghen đến ?”
Nhìn thái độ Sở gia, hôm nay, e là mang , bèn hoà giải:
“Thôi thôi, cứu quan trọng, mau đưa Nhị cô nương trị thương. Cửu , nếu lo lắng thì cứ theo xem, nhưng đừng gây chuyện nhé?”
Mộ Dung Cẩn gật đầu, sang :
“Thường Hoa, cầm lệnh bài của bản vương cung, thỉnh Chưởng viện phán Trương đại nhân lập tức đến ngay!”
“Tuân lệnh!”
“Lại đến Nội Vụ phủ lấy linh d.ư.ợ.c trừ hàn, nhân sâm lộc nhung cũng đem theo, phí tổn do bản vương chi trả!”
“Tuân lệnh!”
Vài lời thốt , lập tức cuống quýt thi hành.
Giang Hoài An siết chặt nắm tay, càng thêm hận phận thương nhân ti tiện của — ngay lúc , bảo vệ mà cũng thể bảo vệ chu !
Lúc Phùng gia đến báo: phòng nghỉ chuẩn xong, Tiểu Giang thị và Sở Nhược Lan lập tức đưa Sở Nhược Âm y phục, Giang gia cũng theo để y phục vì dầm nước.
Mộ Dung Cẩn thấy Giang Hoài An rời , cũng lập tức theo sát.
Hiếm thấy, hề liếc Phùng Anh lấy một !
Ánh mắt Phùng Anh âm trầm, lòng bàn tay siết đến rướm máu. Phùng nhị phu nhân xòa hòa giải:
“Thôi nào thôi nào, mây tan gió lắng, xin trở tiệc, cùng uống ly rượu !”
Dứt lời vỗ tay, lập tức gia nhân dâng rượu món ngon.
Dàn nhạc chuẩn tấu khúc , thì bất chợt, một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên:
“Mây gió của Phùng gia lắng, nhưng món nợ Nhị rơi xuống nước — chúng nên tính toán rõ ràng chứ?”