Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:48:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái hậu Tô ánh lên vẻ kinh hỉ, cất giọng gọi:
“Anh nhi? Con tới !”
Phùng Anh vận bộ cung trang màu nhạt, khí chất thanh nhã hơn , khom hành lễ:
“Thần nữ Phùng Anh, tham kiến Thái hậu.”
“Mau lên, đứa nhỏ , khách sáo với Ai gia đến thế?”
Thái hậu Tô bộ đưa tay đỡ, lập tức ma ma kính cẩn tiến tới dìu Phùng Anh xuống ngay bên cạnh bà.
Thái hậu nắm tay nàng, ôn hòa bảo:
“Anh nhi, con nên nhớ kỹ, năm xưa khi con rời kinh, Ai gia cùng Hoàng thượng thương nghị, chuẩn phong con Hoa Quang Quận chúa. Chẳng qua là do con ưa hư danh nên mới trì hoãn việc . Giờ đợi Hoàng thượng bớt bận rộn, chiếu thư ban xuống, con chính là Hoa Quang Quận chúa , những lễ nghi , miễn thì miễn !”
“Tạ ơn Thái hậu sủng ái.” Phùng Anh khẽ đáp, giọng thanh thoát: “Vừa dung nhan Thái hậu nổi giận, thần nữ … là vì tiểu thư Sở gia?”
“Hừ, chính xác là như đó, Sở gia đó vốn ai là thứ , đặc biệt là nha đầu Sở Trường Lạc !” Mắt Thái hậu thoáng hiện lên tia âm lãnh, “Ai gia vốn nghĩ gả Nhị tiểu thư cho Cửu hoàng tử trắc phi thì thể dạy dỗ nàng một phen, xả cơn giận cho Ai gia. Nào ngờ kẻ đó còn kịp cửa, dám bày sắc mặt khó coi với Ai gia…”
Thấy vẻ mặt Phùng Anh vẫn bình tĩnh, bà chợt điều lo lắng, vội vàng dặn dò:
“Anh nhi, con đừng hiểu lầm, trong lòng lão Cửu xưa nay chỉ duy nhất con. Chuyện với Sở nhị cũng là do kẻ khác tính kế. con nên nhớ, bao năm qua vì con mà giữ trong sạch, tấm lòng son sắt con ngàn vạn chớ phụ bạc.”
Phùng Anh cúi đầu thi lễ:
“Thần nữ dám.”
Thái hậu khẽ gật đầu:
“Con xưa nay là đứa lẽ , vị trí Chính phi của Tần vương, Ai gia và Cẩn nhi đều ngầm định cho con. Lần vốn định mượn tiệc Khúc Giang mà dạy dỗ vị nhị tiểu thư Sở gia một phen, đáng tiếc…”
Lời dứt, Phùng Anh nhẹ giọng :
“Thần nữ mạo , gặp riêng vị Sở nhị cô nương , chẳng thể ?”
“Con gặp nàng ?” Thái hậu cau mày, nhưng cũng đáp:
“Thôi thì tùy con, nhưng tuyệt đối để nàng nhân cơ hội đắc ý, rõ ?”
“Dạ.”
Hôm , tại Sở Quốc Công phủ.
Sở Nhược Âm Phùng Anh sẽ đến thăm bệnh giờ Ngọ, kinh ngạc thôi, vội dặn nhà bếp chuẩn cơm trưa.
từ giờ Tỵ chờ đợi mãi đến lúc quá giờ Ngọ.
Tưởng Phùng Anh đến nữa, thì nàng mới chậm rãi xuất hiện.
“Sở nhị cô nương.”
Phùng Anh vén mũ trùm, lộ gương mặt thanh tú tuyệt trần.
Sở Nhược Âm sững sờ.
Hai đều mặc trường sam sắc thiên thanh, đầu cài trâm gỗ mộc mạc, khí chất nhã đạm tương đồng đến kinh ngạc.
Quả nhiên, thực sự giống…
Khi nàng đang quan sát Phùng Anh, thì Phùng Anh cũng đang đ.á.n.h giá nàng.
Chốc lát , khóe môi nàng nở nụ nhàn nhạt:
“Chẳng trách Tần vương Điện hạ si mê Sở nhị cô nương. Quả nhiên, dung mạo hai giống như đúc.”
Bốn chữ cuối cùng, tựa mũi kim sắc lạnh, đ.â.m thẳng tâm khảm Sở Nhược Âm.
Nàng lập tức tái mặt:
“Nếu Phùng cô nương đến đây chỉ để những lời , xin mời gót.”
Phùng Anh nhướng mày:
“Sở nhị cô nương giận ? sự thật là thế. Chỉ cần Phùng Anh còn ở đây, trong mắt sẽ nàng. Lẽ nào nàng cam tâm chịu uất ức cả đời, mãi mãi chỉ là một vật thế bên cạnh ?”
Chát!
Chén bàn hất tung, rơi xuống đất vỡ tan. Sở Nhược Âm c.ắ.n chặt môi, thể run:
“Phùng cô nương nếu tới thăm bệnh, Nhược Âm sẵn lòng tiếp đón. nếu cô nương đến để nh.ụ.c m.ạ , xin mời gót!”
Phùng Anh hề rời , cầm ly nguội bàn, khẽ uống một ngụm:
“Sở nhị cô nương cần kích động, hôm nay tới là bàn với cô một chuyện giao dịch.”
“Giao dịch?”
“Phải. Không giấu giếm cô nương, tuy cùng Vương gia là thanh mai trúc mã, nhưng trong lòng sớm ý trung nhân. Vì , nguyện ý rút lui, thành cho hôn sự giữa cô nương và Tần vương Điện hạ.”
Sở Nhược Âm sững .
Một lúc lâu , nàng khó tin nàng :
“Ngươi… thích Tần vương?”
Phùng Anh gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-234.html.]
“ nếu , ngươi thẳng với , còn để đợi ngươi suốt ngần năm?”
Sở Nhược Âm mở to mắt. Đây chỉ là chuyện một hai năm, mà là sáu năm ròng rã!
Đường đường là một vị Vương gia, cưới Chính phi, chẳng nạp Trắc thất, đến cả phòng cũng !
Một mảnh thâm tình , hóa trong mắt Phùng Anh chỉ là đáng nhắc đến?
“Hắn si mê , đó là chuyện của , cớ gì giải thích?” Phùng Anh thản nhiên ,
“Huống hồ, nếu thể kết duyên với trong lòng, vị trí Chính phi Tần vương ... vẫn là một sự lựa chọn tệ.”
Quả thực là núi trông núi nọ!
Sở Nhược Âm trong lòng bốc hỏa, nhưng lập tức nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
“Vậy ngươi nguyện ý rút lui là vì gả cho trong lòng, đó mối quan hệ gì với ? Ngươi bàn chuyện gì?”
Ánh mắt Phùng Anh thoáng hiện tia tán thưởng.
Không tệ, cũng xem như chút đầu óc.
“Người đó, quả thực mối quan hệ mật thiết với cô nương. Chính là tỷ phu của cô nương – đương triều Thủ phụ Yến Trừng.”
“Cái gì?!”
Sở Nhược Âm kinh ngạc đến che miệng , chỉ thấy Phùng Anh mặt mày nghiêm túc:
“Chỉ cần cô giúp như ý nguyện, sẽ cản trở chuyện giữa cô và Tần vương nữa, thậm chí đích rõ với , thế nào?”
Sở Nhược Âm gần như bật :
“Ngươi kẻ chia rẽ phu thê tỷ tỷ ?”
“Không chia rẽ, mà là cùng hầu.” Phùng Anh , “Yến Thủ phụ và lệnh tỷ tình thâm nghĩa trọng, thể chia rẽ , mà cũng mang danh kẻ . Ta chỉ mong sớm tối mưa móc, thường xuyên kề cận .”
Trong mắt nàng thoáng lóe vẻ lạnh lẽo.
Chỉ cần phủ Thủ phụ, với mưu kế của nàng, hàng trăm hàng ngàn cách khiến Sở Nhược Yên c.h.ế.t thây.
Sở Nhược Âm ngẩn hồi lâu, khổ.
Đây là cái thứ quái quỷ gì ?
Nàng Trắc phi, kết quả chiếu chỉ ban xuống bắt nàng Trắc phi.
Tần vương cưới Phùng Anh, nhưng Phùng Anh tình nguyện của tỷ phu chứ Chính phi.
“Sở nhị cô nương, cô nghĩ kỹ . Yến gia vốn cô độc, thế lực đơn bạc, dù Phùng Anh , cũng sẽ Trương Anh, Lý Anh… Không thể bên cạnh Thủ phụ mãi mãi chỉ lệnh tỷ.” Phùng Anh từ tốn , giọng mang theo dụ dỗ,
“Nếu cô giúp , cũng giúp cô. Những điều Tần vương thích, kỵ, ai rõ hơn . Chỉ cần cô đồng ý, sẽ hết lòng tương trợ, giúp cô toại nguyện.”
Trong phòng im lặng thật lâu.
Cuối cùng, Sở Nhược Âm lắc đầu:
“Ta thể lưng tỷ tỷ những chuyện … Dù tỷ phu nạp cưới bình thê, đó đều là chuyện xảy . nếu hôm nay đáp ứng ngươi, thì chính là phụ lòng tỷ tỷ, tỷ phu, và càng phụ cả cái họ Sở .”
Sắc mặt Phùng Anh chợt lạnh:
“Ngươi nghĩ kỹ ? Vì một tỷ tỷ khác mẫu , mà hy sinh cả hôn sự của chính ?”
“Dù việc lớn đến , cũng thể vì tư lợi mà hãm hại .”
Sở Nhược Âm hít sâu một , “Phùng cô nương, xin mời về. Những lời ngày hôm nay, Nhược Âm xem như từng lọt tai.”
Phùng Anh chậm rãi gật đầu:
“Tốt, …”
Nàng nhặt mũ trùm lên, dậy, đột nhiên “A!” một tiếng rên đau, ôm bụng cúi gập .
Sở Nhược Âm còn kịp phản ứng, thì "Rầm!" Cánh cửa chính đá văng mạnh.
Ngay đó, Mộ Dung Cẩn như một cơn gió lốc xông thẳng , một tay bế Phùng Anh lòng:
“A Anh, nàng ?”
Sắc mặt Phùng Anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng khó nhọc về phía bàn , yếu ớt đáp:
“Không… …”
Sắc mặt Mộ Dung Cẩn lập tức biến đổi, cầm lấy chén bàn, bàn tay siết chặt:
“Khốn kiếp! A Anh tới thăm ngươi, ngươi dám dùng nguội tiếp đãi? Ngươi , nàng ở phương Bắc nhiều năm, hàn khí nhập thể, căn bản chịu lạnh ?”
Sở Nhược Âm vội vàng biện minh:
“Không… …”
“Không gì? Còn cả mâm cơm , là hải sản lạnh tanh! Thân thể A Anh yếu ớt như , thể nuốt trôi? Sở Nhược Âm, chuyện giữa và ngươi, là do bạc đãi ngươi. A Anh nàng vô tội! Biết ngươi mang bệnh, nàng chẳng quản vất vả tự tới giáp mặt, mà ngươi…”
“Đừng… đừng nữa, chuyện liên quan đến Nhị cô nương…”
Phùng Anh mặt mày đau đớn cắt lời, Mộ Dung Cẩn càng thêm xót xa, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng để một câu:
“Sở Nhược Âm, nếu A Anh bất kỳ mệnh hệ gì — bổn vương tuyệt đối sẽ tha cho ngươi!”
---