Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:47:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ánh mắt Yến Trừng chuyên chú dừng dung nhan nàng.

 

Đôi mắt đen láy, sáng ngời, thoạt khác gì ngày thường, song tựa hồ đ.á.n.h mất một phần hồn phách nào đó.

 

Bên cạnh, Vân Lang liền khoanh tay, cợt hỏi:

 

“Ồ? Muội đoạt mạng ả? Là vì cớ gì?”

 

Y vốn ngỡ chỉ đùa, nào ngờ nàng đầu , vẻ mặt ngạc nhiên , thốt lời:

 

“Chẳng lẽ Các chủ đoạt mạng ả ? Tội phản chủ khi quân, chỉ chừng thôi cũng đủ để nàng c.h.ế.t sống hàng ngàn chứ?”

 

Lúc Vân Lang mới cảm nhận sự khác thường, thần sắc dần trở nên nghiêm nghị.

 

Đỗ chưởng quầy vội vàng khẩn khoản:

 

“Tam... Huyện chủ Trường Lạc! Hồng Tú tự ý hành động, đích xác đáng c.h.ế.t, nhưng xin niệm tình nàng gây sai lầm nghiêm trọng, từng ân cứu mạng Huyện chủ, xin hãy rộng lượng tha thứ cho nàng !”

 

Nàng khẽ lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như nước:

 

“Ả cứu vốn chỉ vì dò la tin tức, như thế thì ắt mang mưu đồ riêng. Dẫu , ả cũng tự ý hạ cổ cho phép. Hành động , chẳng lẽ còn đáng xử tử ?”

 

... nhưng mà...”

 

Đỗ chưởng quầy há hốc miệng, cứng lưỡi, nhất thời tìm lời nào để phản bác.

 

Sở Hoài Sơn nhíu mày, trầm giọng:

 

“Yên nhi, đừng hồ đồ nữa! Vị cô nương dẫu tâm địa bất minh, nhưng xét cho cùng cũng cứu con một mạng...”

 

“Vì ?”

 

Xưa nay từng , nàng dám cắt ngang lời phụ .

 

“Phụ sinh con, chẳng lẽ nên về phía cốt nhục của ? Tại bênh vực một ngoài hề liên quan đến gia tộc?”

 

Sở Hoài Sơn nghẹn , đầu tiên trong đời cảm thấy xa lạ với chính đứa con gái ruột .

 

Thấy nhíu mày nổi cơn thịnh nộ, Tiểu Giang thị liền vội vã khuyên giải:

 

“Lão gia bớt giận, đại tiểu thư lẽ khỏi trọng bệnh, tâm trí vẫn còn mê loạn, chắc hẳn cố tình những lời bất kính như thế...”

 

Nào ngờ lời dứt, ánh mắt hoài nghi của nàng dừng nơi Giang thị.

 

“Di mẫu chẳng vẫn luôn hận thấu xương ? Giờ đây cớ gì bênh vực ?”

 

Cả Tiểu Giang thị lạnh buốt, quả nhiên ngay đó thấy giọng Sở Hoài Sơn đầy nghi hoặc:

 

“Yên nhi ? Ngươi hận con bé?”

 

Nàng kịp mở miệng, giọng nhàn nhạt của nữ tử vang lên :

 

“Phụ vẫn ư? Di mẫu vì ghen tị mẫu ngài sủng ái, nên sinh oán hận, trút hết lên đầu nữ nhi là – trưởng nữ dòng chính. Mấy năm qua, bà luôn tìm cách gây khó dễ, bớt xén ngân lượng chi tiêu, thậm chí trọng bệnh đây, Di mẫu còn cố tình trì hoãn chịu mời đại phu…”

 

“Cái gì?!” Sở Hoài Sơn giận dữ rống lên.

 

Tiểu Giang thị khẽ nhắm mắt .

 

Thôi thì... cũng .

 

Thật những ngày qua, Giang thị vẫn luôn nơm nớp lo sợ bất an. Tuy tính tình của Đại tiểu thư vốn kín kẽ sẽ , nhưng lòng bà vẫn ngừng tự vấn: Nếu lỡ Lão gia phát hiện thì ? Phát hiện bao năm qua bà đối xử tàn nhẫn với cốt nhục của Chính thất, liệu sẽ gì?

 

Đánh đập, mắng chửi, dứt khoát hưu thê? Mỗi nghĩ tới, bà đều hối hận khôn nguôi, vì năm xưa hồ đồ, trút cơn giận lên một đứa trẻ kịp lớn?

 

Nay sự việc vạch trần, trái khiến bà cảm giác nhẹ nhõm như trút gánh nặng ngàn cân. Quả nhiên, đời, rốt cuộc cũng gánh lấy trách nhiệm từ những việc ác gây .

 

“Yên nhi ... đều là sự thật ư?!” Sở Hoài Sơn mắt bừng lửa giận, rời khỏi Giang thị nửa khắc.

 

Tiểu Giang thị quỳ sụp xuống:

 

“Là sự thật, Lão gia. Thiếp vì yêu mà sinh đố kỵ, mấy năm nay đích thực với Đại tiểu thư – bớt xén ngân lượng chi tiêu, thiếu hụt y phục, thậm chí khi nàng gả phủ Tướng quân đầu, còn động chạm đồ hồi môn. May mà Đại tiểu thư thông minh hơn , mới lượt thoát khỏi sự sắp đặt của . Nếu là Nhược Âm Nhược Lan, e rằng sớm hành hạ đến c.h.ế.t .”

 

Lời dứt, cả sảnh đường xôn xao náo động.

 

Ngoại trừ Vân Lang và một vài sớm việc “kế mẫu hành ác”, ngay cả Yến Trừng cũng hề nàng từng sống khổ sở đến nhường trong phủ Sở!

 

Nghĩ khi , nàng còn đem của hồi môn bán trong cảnh khốn khó, để lo liệu cho công việc của nhà họ Yến khắp nơi...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-221.html.]

Yến Trừng mím chặt đôi môi mỏng, rốt cuộc thì khi nàng tỉnh , mới vươn tay, ôm trọn lấy vòng eo thon gầy của nàng.

 

“Ngươi, ngươi... tiện phụ thật to gan!!” Sở Hoài Sơn giận đến mặt mày trắng bệch, vung tay định giáng một cái tát xuống.

 

Tiểu Giang thị nhắm nghiền mắt chờ đợi, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống ngớt.

 

Sở Hoài Sơn đau đớn khôn xiết, "bốp" một tiếng vang lớn, giáng thẳng cái tát đó lên mặt !

 

“Chư Quốc công!”

 

“Quốc công gia!”

 

“Lão gia!”

 

Tiếng kinh hô đồng loạt vang lên bốn phía, chỉ thấy Sở Hoài Sơn đôi mắt đỏ bừng, chằm chằm con gái ruột:

 

“Yên nhi, là vi phụ với con! Bấy lâu nay vi phụ cứ nghĩ Giang thị ở đây, niệm tình thâm giao với mẫu con, cũng thể chăm lo cho con chu . Ai ngờ , vi phụ mù quáng đến thế! Vi phụ... vi phụ ở đây cúi đầu tạ với con!”

 

Nói xong liền cúi hành lễ, Vân Lang lập tức vươn tay ngăn :

 

“Tuyệt đối thể!”

 

Tiểu Giang thị thành tiếng:

 

“Lão gia!”

 

ngỡ sẽ nổi trận lôi đình, sẽ tay đ.á.n.h , nào ngờ cái tát cuối cùng hề giáng xuống ! Chẳng lẽ điều đó nghĩa rằng, thật trong lòng Lão gia, vẫn còn bóng hình bà … Không là vì Đại tỷ, mà cũng một phần tình cảm, là vì bà – Giang Uyển!

 

Song ngay lúc , giọng lạnh băng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của :

 

“Phụ , là bao che cho Di mẫu ... Ưm!”

 

Nàng kịp dứt lời, gáy đau nhói.

 

Nàng mềm nhũn ngã rũ lòng Yến Trừng, hề thấy ánh mắt thoáng qua vẻ đau lòng xót xa.

 

“Nhạc phụ đại nhân, A Yên hiện tại tâm thần bất , những lời thốt , là tâm ý thực của nàng.”

 

Sở Hoài Sơn ngẩn một thoáng, mới kịp thời phản ứng, nhận con gái quả thực điều bất thường.

 

Chẳng cần chi đến việc nàng sát tâm vô cớ, chỉ riêng thái độ với Tiểu Giang thị đủ thấy. Nếu thật lòng hận thấu xương tủy, cớ gì chôn giấu suốt hơn mười năm, đến tận hôm nay mới bộc phát?

 

Hắn lập tức đầu tìm Tần Dịch Như, chỉ thấy lão già râu tóc bạc phơ hai mắt sáng rực, miệng ngừng lẩm bẩm:

 

"Thì là thế, hóa là thế!"

 

Sở Hoài Sơn vội vã hỏi:

 

"Lão thần y, rốt cuộc xảy chuyện gì? Yên nhi nhà ?"

 

Tần Dịch Như vẫn còn vẻ huyền bí, Vân Lang thúc giục:

 

"Mau ! Chẳng lẽ cổ thuật 'Điệp Mộng Trang Sở' của lão xảy biến cố ?"

 

Tần Dịch Như nhíu mày:

 

"Này, gì mà của , đó là của ngoại ngoại ngoại tổ..." Thấy đều đổ dồn ánh mắt, lão đành nuốt ba chữ "ngoại tổ mẫu" , hừ một tiếng đáp: "Ta vốn lấy lạ, vì nha đầu hóa thành tử thi sống, hàn chứng cũng tan biến. Giờ xem , chắc hẳn do hai thở cuối cùng kịp tất, nên lục cảm vẫn còn giữ !"

 

Ngẩng đầu lên, thấy ai nấy đều ngây dại.

 

Lão đành giảng giải từ đầu:

 

"Thế , phàm là , sở dĩ gọi là 'nhân', là bởi thất tình lục dục. trong các ngươi, ai thực sự hiểu rõ 'thất tình lục dục' rốt cuộc là gì ?"

 

Mọi đều ngẩn .

 

Bình thường tuy thường xuyên nhắc đến, nhưng để giải thích rành mạch từng điều thì nhất thời ai trả lời .

 

Yến Trừng khẽ nhíu mày, Vân Lang lập tức liếc xéo :

 

"Điều mà ngươi cũng ư? 'Thất tình' chính là Hỉ, Nộ, Ai, Cụ, Ái, Ố, Dục. Còn 'Lục dục' là mắt, tai, miệng, mũi... mũi..."

 

Nói đến đây, y chợt khựng , chẳng nhớ cái là gì nữa.

 

"Mắt, tai, miệng, mũi, , ý. Đây cũng gọi là lục cảm của nhân thể."

 

Yến Trừng trầm giọng tiếp lời, buồn liếc Vân Lang dù chỉ một cái, mà ánh mắt chỉ thẳng Tần Dịch Như:

 

"Ý của lão thần y, là A Yên giữ lục cảm, nhưng đ.á.n.h mất thất tình — lời đúng ?"

 

---

Loading...