Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:19:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mấy ngày , Lý thị sai kiểm kê sổ sách thu chi.

 

Ban đầu phát hiện điều gì khác thường, nhưng đó, trong các khoản chi hàng tháng, thấy một khoản tiền cố định chuyển đến một cửa hàng cá tươi, liên tục suốt mười năm ròng từng gián đoạn.

 

“Ta đích đến cửa hàng cá đó xem xét, mới nơi đóng cửa từ mười năm !”

 

“Ta gả phủ cũng chỉ mới bốn, năm năm, những việc quản lý nội vụ đều do Đại tẩu lo liệu. Đại tẩu qua đời nhiều năm, chẳng còn cách nào tra cứu nữa.”

 

“Tam , chuyện rốt cuộc nên giải quyết thế nào đây?”

 

Lý thị lo lắng bồn chồn, luống cuống như ruồi mất đầu. Sở Nhược Yên trấn an nàng xong mới hỏi: “Nhị tẩu tẩu, khoản tiền ước chừng là bao nhiêu?”

 

“Mỗi năm tròn một vạn lượng bạc!”

 

Trước đây, bổng lộc hàng tháng của Đại tướng quân và Thế tử cũng chỉ trăm lượng một . Một vạn lượng bạc, là bằng gần cả năm bổng lộc của phủ!

 

Sở Nhược Yên trong lòng cũng chút chấn động mạnh, cau đôi mày thanh tú, trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Nhị tẩu tẩu, phụ trách xuất ngân lượng hiện đang ở ? Người hỏi qua ?”

 

Không nhắc thì thôi, đến đó mặt Lý thị càng nhăn nhúm như trái khổ qua: “Là tâm phúc bên cạnh Phụ , chỉ tên họ Hoàng, cũng theo Phụ sa trường …”

 

Xem như thành cục diện thể tra cứu.

 

Người xuất tiền khuất, dòng tiền về cũng chẳng rõ ràng, chẳng khác nào mỗi năm Tướng quân phủ bỗng dưng mất trắng một vạn lượng ngân lượng lớn!

 

Lý thị lo lắng nhíu mày: “Tam , thật giấu gì , hiện tại trong phủ gần như còn nguồn thu nào nữa. Trong khi bệnh tình của Lão phu nhân, tang sự của Phụ và các , ngân khố hao hụt như nước chảy ngoài. Nếu tra ngọn ngành, quả thực chẳng dám gánh vác trách nhiệm …”

 

Sở Nhược Yên trấn an: “Nhị tẩu tẩu yên tâm, ngân lượng lớn như thế chắc chắn thể để dấu vết. Chúng hãy đích đến cửa hàng cá đó xem xét.”

 

Giữa trưa, ánh dương như thiêu đốt.

 

Xe ngựa Yến gia dừng một tiệm cũ nát bỏ hoang lâu ngày.

 

Sở Nhược Yên cùng Lý thị xuống xe, chờ sẵn tiệm cung kính bẩm báo: “Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân, nơi trong ngoài tìm kiếm khắp, quả thật hề thấy bóng dáng kẻ khả nghi nào.”

 

Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, cất bước bên trong.

 

Bụi bặm phủ kín khắp nơi, mạng nhện giăng mắc dày đặc, nơi ít nhất cũng năm năm lui tới…

 

Bỗng một cái đầu nhỏ lấm lem, dơ bẩn ló từ cửa sổ: “Tỷ tỷ là ai?”

 

Đó là một bé trai chừng bốn, năm tuổi, gương mặt lem luốc, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ nghi hoặc.

 

Sở Nhược Yên còn kịp mở lời, một lão bà ăn mặc rách rưới, mặt đầy nếp nhăn hớt hải chạy tới: “Chạy loạn lung tung gì, mau theo về nhà!”

 

Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: “Con ... A ma , chúng nửa tháng lương thực ? Không đến xem thử, dù gặp tai họa thì chúng con cũng chẳng sống nổi …”

 

Nói xong, bé lăn một vòng đến mặt Sở Nhược Yên, trong lòng ôm một con ch.ó nhỏ đen trắng, khiến Lý thị giật thon thót.

 

“Đây là hài tử nhà ai, lưu lạc ở chốn ?”

 

Sở Nhược Yên giơ tay ngăn Lý thị , hỏi bé: “Con đến đây là để xin lương thực ?”

 

Tiểu đồng lắc đầu: “Không , con chỉ hỏi tỷ tỷ Hoàng thúc ?”

 

Lời dứt, nàng cùng Lý thị liếc .

 

Họ Hoàng?

 

“Con , là vị tâm phúc từng theo bên Đại tướng quân Yến gia ?”

 

Nhắc tới Đại tướng quân Yến gia, trong mắt bé trai liền sáng lên rực rỡ: “Phải ! Hoàng thúc là vị tâm phúc Đại tướng quân tín nhiệm nhất. Thúc từng với bọn con rằng cũng giống như Tướng quân, trận g.i.ế.c giặc, lập công báo đáp quốc gia!”

 

Lúc , A ma của đứa nhỏ tập tễnh bước đến: “Hai vị quý nhân xin chớ trách cứ, chúng lập tức rời ngay đây!”

 

định kéo cháu rời . Sở Nhược Yên hiệu cho Ngọc Lộ chặn , cất lời: “Ta hỏi, vị Hoàng thúc quan hệ gì với các ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-22.html.]

 

“Hoàng gia chính là ân nhân cứu mạng của chúng .” A ma thấy nàng thần sắc ôn hòa, dần dần cũng bình tâm . “Nói thật giấu gì quý nhân, già thế , cùng với đứa cháu nhỏ thể sống sót đến tận bây giờ, tất cả đều nhờ bạc cứu tế mà vị Hoàng thúc gửi đến mỗi tháng… Lần cũng vì gần một tháng lương thực, thực sự trụ nổi nữa mới đ.á.n.h liều đến xem.”

 

Lý thị buột miệng thốt lên: “Cứu tế? Chẳng lẽ là một vạn lượng?”

 

A ma kinh hãi: “Quý nhân đùa , chúng dám nhận nhiều đến như . Mỗi mỗi tháng chỉ ba lượng bạc, đủ để no bụng mà thôi.”

 

Lý thị thoáng thất vọng mặt. Sở Nhược Yên trong lòng chợt động, liền hỏi tiếp: “Vậy đại khái bao nhiêu hộ dân nhận cứu tế như các vị?”

 

“Tính cả và đứa cháu nhỏ , đại khái hơn trăm hộ, ba trăm nhân khẩu.”

 

Ba trăm nhân khẩu, mỗi ba lượng, một tháng là chín trăm lượng.

 

Cả năm, khéo xấp xỉ con một vạn lượng bạc!

 

Lý thị lấy tinh thần, toan hỏi tiếp, Sở Nhược Yên bỗng cất lời: “Đại nương, nhân của các hiện giờ đang ở ?”

 

Nghe , sắc mặt A ma liền trở nên ảm đạm, nhuốm màu đau thương.

 

Tiểu Mãn : “Ta ! A cha của chiến tử lúc mới lọt lòng, A nương cũng bỏ theo khác. Hiện giờ chỉ còn và A ma hai !”

 

Sở Nhược Yên thần sắc khẽ động. Lý thị kinh hô: “Các vị là quân quyến ư? Thật thể tin! Triều đình khi chiêu binh, nếu trong nhà cha già yếu, nam đinh thế thì miễn trừ. Nhà các vị chỉ còn một nam đinh, thể tòng quân?”

 

Tiểu Mãn ngơ ngác. Bà lão khổ: “Vốn còn ông nội Tiểu Mãn, nhưng tin cha nó mất, mấy ngày cũng theo …”

 

Lý thị ngẩn , hồi lâu mới hỏi: “Vậy Dưỡng Bệnh Phường phát tiền bạc cho các vị ?”

 

Dưỡng Bệnh Phường là nơi triều đình lập để chăm lo cho cựu binh, thương binh.

 

Bà lão đáp: “Ban đầu thì , nhưng kể từ khi cha Tiểu Mãn tử trận thì còn một đồng nào nữa.”

 

“Thế còn Lục Tật Phường? Các vị đến hỏi thăm ?”

 

Lục Tật Phường đúng như tên gọi, chuyên chăm lo cho cô độc, tàn tật, cũng do Bộ Hộ cấp tiền bạc.

 

Bà lão chỉ lắc đầu liên tục: “Chỗ nhận tiền bạc từ Dưỡng Bệnh Phường thì nhận ở đây nữa. Chạy tới chạy lui mấy bận mà chẳng đến … Không chỉ nhà lão , cả trăm hộ quyến khác cũng đều như . Hai nơi cách xa , chúng tuổi cao sức yếu, chạy vài cũng đành nản lòng.”

 

Nghe lời kể chậm rãi của bà lão, trong lòng Lý thị như đá đè nặng.

 

Số tiền một vạn lượng rõ ràng — Phụ nàng dặn dò Hoàng thúc, dùng ngân khố riêng để cứu tế cho quyến thương binh, liên tục suốt mười năm!

 

Nếu đây còn gắng gượng , thì nay… Yến gia lấy ngần tiền bạc nữa?

 

Bà lão cảm thấy quá nhiều, định kéo Tiểu Mãn rời . Thằng bé ngẩng đầu hỏi: “Vậy tối nay chúng ăn gì đây ạ?”

 

Bà lão c.ắ.n răng, con ch.ó nhỏ đang trong lòng cháu.

 

Tiểu Mãn lập tức ôm chặt lấy nó: “Đừng ăn Phúc Bảo, nó từng cứu mạng con, nó là ch.ó ngoan!”

 

Chó ngoan thì ? Không gì ăn, đến trẻ con còn đổi chác mà ăn thịt lẫn … Bà lão nữa, kéo cháu rời . Lý thị đành lòng: “Khoan , là các vị theo chúng về phủ —”

 

Yến gia dù khó khăn, nhưng nuôi thêm hai cái miệng ăn cũng chẳng chuyện gì to tát.

 

Sở Nhược Yên dứt khoát : “Tuyệt đối !”

 

Lý thị khó hiểu. Sở Nhược Yên kéo nàng qua một bên, hạ giọng: “Nhị tẩu tẩu, tẩu thương cảm đôi bà cháu , nhưng phía họ còn ba trăm cái miệng nữa đang chờ miếng ăn. Nếu cứ thế đưa về, lỡ như họ kéo tìm đến phủ , thì giải quyết ?”

 

Lý thị rùng , lưng áo lạnh toát. , nếu những đều kéo đến cửa phủ , Yến gia chịu nổi tai họa !

 

“Vậy… giờ thế nào?”

 

Sở Nhược Yên hạ giọng: “Chuyện vẫn nhờ đến quan phủ mặt xử lý. Tẩu đừng lo, cứ để về bàn bạc với Hầu gia một phen.”

 

Nói xong, nàng sai Ngọc Lộ mua mấy chiếc bánh bao thịt đưa cho bà cháu: “Các vị cầm lấy, dùng tạm qua cơn đói. Mấy ngày nữa triều đình sẽ phát cháo ở khu vực , hẳn là đủ để cầm cự một thời gian.”

 

Bà lão cảm tạ liên hồi. Sở Nhược Yên dặn dò: “ , mấy ngày về với những khác nữa, đừng ngủ trong miếu hoang nhà nát. Cố gắng ngủ nơi thoáng đãng ngoài trời, tránh xa chân tường, và chuẩn thêm nhiều nước sạch.”

 

---

Loading...