Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:47:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không
Chuyện nhà chủ nhân, Phương quản sự đương nhiên tiện nhiều lời.
Thế nhưng Sở Nhược Lan kéo đại tỷ xông thẳng :
“Mẫu ngươi tất nhiên là mẫu ngươi, gì mà tính toán thiệt hơn?”
Yến Chiêu thấy là nàng, liền ngẩng đầu hừ một tiếng.
“Ngươi hừ cái gì chứ?” Sở Nhược Lan trừng mắt, “Chẳng lẽ bổn cô nương sai ?”
“Ngươi đúng , chẳng lẽ ngươi tự ?”
“Ây da, cái tên cá c.h.ế.t nhà ngươi, thái độ gì , đúng là nhận lòng của khác…”
Thấy hai sắp cãi , Sở Nhược Yên vội kéo tam về:
“Yến Lục công tử.”
Yến Chiêu đối với vị tẩu tẩu giúp Yến gia vượt qua hoạn nạn vẫn mang vài phần kính trọng:
“Trường Lạc huyện chủ.”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu:
“Vừa ngươi nhắc đến Tạ phu nhân, thực tam ca ngươi là thể hiểu, Đại tướng quân từng phụ bạc mẫu ngươi.”
Yến Chiêu khựng , chỉ nàng tiếp lời:
“Thuở , Đại tướng quân cứ ngỡ là cốt nhục của Trưởng công chúa, thế mà vẫn lạnh nhạt ghẻ lạnh, há chẳng vì Người cho rằng sinh mẫu hại c.h.ế.t ngươi ? Nếu thật sự còn vương vấn tình cảm với Trưởng công chúa, cớ gì đối xử hà khắc với đứa con của nàng đến ?”
Phải , phụ vốn là ôn hòa từ thuở bé, duy chỉ với Yến Trừng thì nghiêm khắc vô cùng.
Các trong nhà, ai phạm cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua.
Chỉ riêng Yến Trừng, trèo cây cũng chịu phạt, vỡ đồ cũng trừng phạt, chỉ cần sơ suất một chút, liền dùng quân pháp xử trí.
Nếu nhờ đại ca hết lòng che chở, lẽ đ.á.n.h đến c.h.ế.t vài ...
Thì , đây là sự hận thù của cha?
Yến Chiêu lặng thinh đáp lời, Sở Nhược Yên cũng siết chặt nắm tay.
“Ta dám nghị luận sai của phụ ngươi, cho nên ngươi nên mãi cố chấp chuyện cũ. …” Nàng mím môi, cuối cùng nén nổi mà thốt lên,
“Đại tướng quân một đời minh, công lao hiển hách, thẹn với giang sơn xã tắc, duy chỉ với chuyện Tam ca ngươi, Người xử sự công bằng!”
Phương quản sự trừng to mắt — Thiếu phu nhân hồ đồ ? Lại dám Công phụ đại nhân xử sự bất công?
Yến Chiêu cũng kinh ngạc nàng.
Nàng gì cơ?
Nàng phụ — ca tụng là công chính nghiêm minh — chỗ thiên lệch?
Ngay lúc , ngoài sân viện, bóng cao gầy trở về cũng đột ngột dừng bước.
Lặng lẽ nghiêng tai lắng , chỉ thanh âm nữ tử trong trẻo, ngân vang tựa ngọc chạm đá quý:
“Thủ đoạn của Trưởng công chúa tuy độc địa, nhưng trẻ con thì tội tình gì? Vì nhiều lý do mà thể truy cứu trách nhiệm Trưởng công chúa, nên Người đem bộ giận dữ trút lên Tam ca ngươi, lẽ nào bất công? Ngươi từng thấy những vết thương Tam ca ? Có bao nhiêu là do chiến trường mang , còn bao nhiêu là do chính tay Người đ.á.n.h ?”
“Giờ đây trong cung, đời đều cảm thán câu chuyện cũ giữa Người và Trưởng công chúa, ngay cả mẫu ngươi cũng ngươi bảo vệ che chở, nhưng Tam ca ngươi thì ? Rõ ràng mới là chịu nhiều khổ đau nhất trong tất cả, thế mà chẳng một ai , đến cả các ruột thịt cũng thấu hiểu cho ...”
Yến Chiêu đến mức cúi đầu đáp lời.
Hồi còn nhỏ, bọn họ luôn bắt nạt , cho rằng cô lập, hòa đồng với .
Sau biến cố, cho rằng nhận giặc mẫu , nên luôn đối đầu với .
Giờ đây mới , nếu , e rằng c.h.ế.t bao nhiêu ...
lúc , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Yến Chiêu xúc động ngẩng đầu:
“Tam ca…”
Đây là đầu tiên kể từ khi hồi kinh Đại Hạ, gọi một tiếng ca ca.
Thế nhưng Yến Trừng chẳng hề đáp , dường như thấy , mà bước thẳng đến mặt Sở Nhược Yên.
Chẳng màng ngoài bên cạnh, đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, bế bổng lên.
“Yến Trừng!”
Sở Nhược Yên hoảng hốt kêu lên, nhưng ngay đó ôm trọn trong phòng!
Cánh cửa đang khép, suýt nữa đá văng!
Yến Chiêu: “……”
Hừ! Hắn còn cảm thấy áy náy, mở lời xin đây! là đáng uổng công vô ích!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-211.html.]
Phương quản sự mặt già đỏ bừng, ha hả bước :
“Xem trong phủ, cứ để cửa mở thì hơn...”
Khóe miệng Yến Chiêu giật giật, thấy Sở Nhược Lan bên cạnh đang che mặt, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nhịn hỏi:
“Ngươi định ngăn họ ?”
Sở Nhược Lan trợn mắt:
“Có gì mà ngăn? Đại tỷ và Tam ca ngươi thành một , nay còn sắp cử hành hôn lễ nữa, chẳng lẽ ngươi gì ?”
Yến Chiêu: “?”
Có ai với chuyện đó ?
“Ngươi thật sự ?” Sở Nhược Lan khoái chí,
“Haiz, ngươi thật đáng thương! Giờ cả kinh thành đều Tam ca ngươi cưới Đại tỷ thêm nữa, chỉ mỗi ngươi là , ngươi xem ngươi kiểu gì thế?”
Yến Chiêu: “……”
“ , ngươi thể đến hỏi , Bổn cô nương sẽ rủ lòng từ bi mà cho ngươi , nhưng mà…” Nàng ranh mãnh hai tiếng, Yến Chiêu theo phản xạ hỏi, “ mà ?”
“ mà ngươi kể cho , ngươi mà sống sót? Hôm đó rõ ràng thấy đ.â.m trúng tim ngươi, chẳng lẽ ngươi trái tim thứ hai?”
Sở Nhược Lan , tò mò chằm chằm về phía n.g.ự.c .
Ánh mắt thẳng thắn , như thể lột sạch .
Yến Chiêu giật ôm chặt lấy ngực:
“Không ! Ta chỉ là thiên phú dị bẩm, trái tim mọc ở bên !”
“Cái gì? Lại tim mọc bên ? Mau cho xem!”
“Không ! Đừng động tay động chân… Sở Nhược Lan, ngươi rốt cuộc nữ nhân đó?!”
…
Bên ngoài, Yến Lục và Sở Nhược Lan đang cãi ồn ào, nhưng trong phòng thì chẳng thấy gì.
Yến Trừng đóng kín hết cửa sổ, trực tiếp đặt nàng lên giường.
Ánh mắt sâu thẳm tựa xoáy nước, Sở Nhược Yên theo bản năng né tránh, liền nắm lấy cổ chân kéo ngược trở về.
“A Yên…”
Hắn đè xuống, nửa quỳ giường. Sở Nhược Yên vội vàng đẩy n.g.ự.c :
“Ta đến đây là để về chính sự!”
“Ngươi đến Vinh Tố ? Yên tâm, lệnh Ảnh Tử theo dõi , đảm bảo đại hôn sẽ xảy bất kỳ chuyện gì.”
Sở Nhược Yên sững , tiếp:
“A Yên, phận Vinh Tố đặc biệt, vài chuyện tiện xử lý tuyệt tình, nên mới phiền nàng mặt xử lý...”
“Không cả, Nhị cô nương Vinh gia vốn thông minh, hy vọng nàng thể tự nghĩ thông suốt. Chỉ là Yến Lục và … Hai các ngươi thể cứ mãi giữ mối hiềm khích , nên cho rõ ràng, dù cũng là duy nhất của .”
Nghe , Yến Trừng nhíu mày thật sâu.
Sở Nhược Yên nghi hoặc hỏi:
“Ta sai điều gì ?”
“Vinh Tố, Yến Lục… Nàng đến chỗ , cớ cứ mãi lo nghĩ cho ngoài?” Hắn cau chặt đôi mày, sắc mặt tỏ vẻ vui. Sở Nhược Yên vội vàng thốt lên:
“Là vì đang lo lắng cho mà!”
Sắc mặt Yến Trừng lập tức dịu :
“Dù , đại hôn vẫn còn nhiều ngày tháng, cớ gì gấp gáp lúc ?”
Sở Nhược Yên bỗng im lặng.
Nàng còn thời gian dài lâu , nên mới tận dụng lúc còn thể, giúp thêm chút nào chút đó…
“Nàng cứ như , lòng chỉ lo lắng cho thiên hạ, bao giờ mới chịu nghĩ đến bản ?” Hắn dứt lời, liền bất chợt đè nàng xuống.
Sở Nhược Yên kinh hãi mở to mắt:
“Yến Trừng, !”
lời dứt, giữ chặt eo nàng, gần như cưỡng ép nàng áp sát lồng n.g.ự.c .
Nhịp tim mạnh mẽ mà vững chãi.
Thình thịch, thình thịch…
Tiếng tim vang vọng tựa hồ cũng dẫn động đến tâm can nàng, khiến giọng cũng mềm yếu hẳn :
“Yến… Yến Trừng … Thật sự thể…”
---