Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:47:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh Tố?
Nàng đến đây gì?
Sở Nhược Yên ngoảnh đầu trong sảnh, mấy cô nương vẫn còn đang hứng khởi bàn luận, bèn phân phó:
“Đưa nàng đến viện , nhớ đừng kinh động đến khác.”
“Dạ.”
Bồ Đề Viện.
Sở Nhược Yên bước chân , liền thấy Vinh Tố mặt mày đẫm lệ, quỳ rạp xuống đất: “Trường Lạc Huyện Chủ, Vinh Tố việc khẩn cầu!”
Nàng nghiêng tránh lễ: “Nhị cô nương phủ Thái phó, đại lễ bái lạy thế , bản Huyện Chủ thật sự dám nhận.”
Vinh Tố chịu dậy, chỉ nghẹn ngào :
“Nếu Huyện Chủ ưng thuận, Vinh Tố thà c.h.ế.t quỳ tại nơi !”
Sở Nhược Yên thế thì bật — đây là đang uy h.i.ế.p nàng đấy ư?
“Vậy thì Nhị cô nương cứ chậm rãi quỳ. Trong Bồ Đề Viện vốn chẳng ngoài, nàng quỳ bao lâu tùy thích.”
Dứt lời, nàng liền xoay bước nội thất.
Vẻ lạnh lùng khiến Vinh Tố lạnh buốt tận tim.
Nàng bỗng kêu lên:
“Trường Lạc Huyện Chủ! Vinh Tố đến là để khẩn cầu , cho phép tiến , cùng hầu hạ Thủ phụ đại nhân!”
Sở Nhược Yên khựng bước, ngỡ lầm. Chu ma ma thì nín nổi nữa, quát lớn:
“Vinh Nhị cô nương! Dù gì cô cũng là thiên kim Thái phó, lẽ nào từng giáo dưỡng qua lễ nghĩa liêm sỉ? Cớ dám thốt những lời l.o.ạ.n l.u.â.n như thế mặt tiểu thư nhà ?!”
Vinh Tố mắng đến đỏ bừng cả mặt, nhưng như nhớ đến điều gì, vội vã :
“Ta là vô lễ, nhưng là thật lòng! Xin Huyện Chủ yên tâm, khi cửa, Vinh Tố tuyệt đối tranh giành với bất cứ điều gì. Chỉ cần thể ở cạnh Tam công tử nhà Họ Yến, cho dù nô tỳ, cũng cam tâm tình nguyện…”
Chu ma ma tức đến xanh cả mặt.
Sở Nhược Yên đưa tay ngăn bà, nhàn nhạt hỏi:
“Vinh Nhị cô nương là ?”
Vinh Tố nhục nhã c.ắ.n chặt môi:
“Nếu thể ở … Vinh Tố… nguyện ý !”
Sở Nhược Yên khẽ một tiếng:
“Thế còn lệnh tôn, Thái phó đại nhân ưng thuận ?”
Vinh Tố sững , ánh mắt thoáng lộ vẻ hoảng loạn.
Phụ nàng thể đồng ý?
Không những đồng ý, mà còn mắng nàng một trận tơi bời, nàng tự trọng, ép nàng cắt đứt ý niệm .
nàng cắt bỏ chứ?
Từ khi còn nhỏ, nàng ngưỡng mộ , lòng đầy ắp hình bóng . Nay cuối cùng cũng bái đường thành , dù chỉ là giả, thì cũng thể buông tay dễ dàng như thế…
“Phụ đồng ý cũng chẳng hề chi! Chỉ cần thể gả cho , dẫu đ.á.n.h đổi thứ, Vinh Tố cũng cam tâm tình nguyện!”
Ý nàng là – chỉ cần bước cửa nhà Họ Yến, thì thể trở mặt với cả phụ ?
Sở Nhược Yên thoáng hiện ý trào phúng trong đáy mắt:
“Vậy thì Nhị cô nương tìm sai . Người nàng nên khẩn cầu là Yến Trừng, xem y ưng ý nạp .”
Vinh Tố cứng đờ, siết chặt nắm tay.
Nàng tưởng rằng bản từng tìm gặp ?
Yến Trừng ngay cả gặp mặt cũng , khiến nàng mấy từ chối lạnh lùng, về.
Dù khó khăn lắm mới chặn ngoài nha môn, cũng xem nàng như khí, lạnh lùng bỏ một lời.
Chính vì thế, nàng hết đường xoay xở, đành tìm đến cầu xin vị huyện chủ …
Sở Nhược Yên xòe tay, bình thản đáp:
“Đã như , bản huyện chủ cũng lực bất tòng tâm. Vinh nhị cô nương, xin mời hồi phủ cho.”
Vừa dứt lời, Vinh Tố liền tuyệt vọng dồn đến cực điểm, òa nức nở:
“Ta , đang trách ! Trách tiết lộ hành tung của , khiến suýt nữa mất mạng… đó là đang diễn kịch chứ? Ta … Ta chỉ lầm đường lạc lối thêm nữa nên mới với phụ … Ta thật sự cố ý mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-210.html.]
Tiếng bi ai khiến bước chân của Sở Nhược Yên chững .
Nàng đầu , ánh mắt tĩnh lặng nữ tử đang đến tê tâm liệt phế:
“Vinh nhị cô nương, từng trách cô.”
“ chịu gặp ! Thậm chí một lời cũng chẳng chịu với !”
“Đó là để tránh điều tiếng bên ngoài.” Sở Nhược Yên lãnh đạm, “Tin tùy chính cô. Yến Trừng từng một lời oán trách, nhưng cô… thể vượt qua chính .”
Vinh Tố ngẩng lên trong nước mắt, bắt gặp ánh mắt nàng trong suốt tựa suối nước, thấu tâm can khác.
“Cô đang hối hận, hối hận vì phản bội . Vì mới khăng khăng , nô tỳ để bù đắp tội trong lòng. sự thật là… từng cần đến sự bù đắp của cô.”
Sở Nhược Yên hết sức lạnh lùng, thấy trong mắt nàng dấy lên tia hy vọng, liền nể nang, trực tiếp cho một đòn trí mạng:
“Chỉ là… từ đầu đến cuối, cô từng thực sự tin tưởng .”
Vinh Tố run rẩy, nỗi sợ hãi trong mắt như nuốt chửng thứ xung quanh.
, nàng tin !
Nếu nàng tin, nàng sẽ bao giờ đầu phục An Thịnh, chứ chẳng vẻ bề ngoài mê hoặc.
Nếu nàng tin, nàng hoài nghi, phản bội, càng khiến suýt mất mạng!
Chỉ riêng điều thôi… nàng cả đời cũng thể sánh bằng nữ tử mắt …
Nửa nén nhang , Chu ma ma bẩm:
“Vinh nhị cô nương .”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu. Chu ma ma chút lo lắng:
“Lúc , thần sắc nàng hoảng hốt. Tiểu thư, lão nô lo rằng nàng kích động quá mạnh… Dẫu cũng từng bái đường với Thủ phụ, dù là giả, nếu lúc chuyện may xảy , bên ngoài e sẽ đồn thổi bất lợi cho …”
Sở Nhược Yên hiểu rõ nỗi lo .
Tuy triều đình tuyên bố ngoài rằng tất cả là kế hoạch để tiêu diệt phe cánh của phò mã Tào…
bách tính tận mắt thấy nàng đưa phủ Họ Yến. Nếu giờ chuyện , thiên hạ nào chẳng cho rằng chính nàng ép c.h.ế.t Vinh Tố?
Sở Nhược Yên chẳng để tâm lắm – dù cũng chẳng còn bao ngày để sống…
nàng thể để Yến Trừng mang tiếng .
“Ngươi phái âm thầm theo , đưa nàng bình an hồi phủ. Sau đó sẽ nhắn nhủ với Yến Trừng một tiếng, để thông báo với Thái phó, tránh xảy biến cố ngoài ý .”
Hôm .
Sau khi các nữ quan đo xong y phục, nàng chuẩn đến phủ Họ Yến.
Lời dặn dò của phụ rằng " ngày đại hôn gặp mặt", sớm nàng ném lên chín tầng mây .
Vừa chuẩn bước , thì Sở Nhược Lan đến:
“Đại tỷ, tỷ phu sai đưa bao nhiêu là gấm vóc thượng hạng tới, tỷ định đến cảm tạ một tiếng ?”
Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày:
“Ồ?”
Tiểu nha đầu ranh mãnh, khoác lấy tay nàng:
“Chỉ còn vài ngày nữa là thành , chẳng xưa câu ‘nhất nhật bất kiến như cách tam thu’ ? Đại tỷ, tỷ nhớ phu quân tương lai của ?”
Sở Nhược Yên nàng khéo léo bóng gió, nhưng tâm tư hiển hiện rõ mồn một gương mặt, nhịn bật .
“Muội gặp , là thăm con cá nhỏ của đây?”
Sở Nhược Lan đỏ mặt, cứng miệng:
“Muội nào nhớ ! Muội chỉ vết thương của , xem c.h.ế.t thôi!”
Sở Nhược Yên lắc đầu :
“Được , cũng qua đó một chuyến…”
Phủ Họ Yến.
Khi các nàng tới nơi, Yến Trừng mặt.
Chỉ thấy Yến Chiêu đang luyện thương ở hậu viện.
Chỉ là chiêu thức vô cùng rối loạn, đến cuối cùng khác nào đang phát tiết nỗi lòng, loạn đ.â.m loạn c.h.é.m một đống lá khô.
Phương quản sự bất lực khuyên can:
“Lục thiếu gia, ngài nghỉ ngơi một chút ạ…”
“Nghỉ ngơi gì? Ta dừng tay là nghĩ đến mẫu . Hừ, phụ và An Thịnh tình nguyện song phương đấy, mẫu tính là gì? Bà là gì trong mắt phụ ?!”
---