Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:35:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Phụ tử nhà họ Tiêu đồng loạt đầu , chỉ thấy một nữ tử vận y sam mộc mạc đến thể mộc mạc hơn, đầu còn đội mũ sa che mặt thường dùng nơi cửa Phật, bất giác đều ngẩn ngơ.

 

Sở Hoài Sơn và Tiểu Giang thị cũng kinh ngạc sững, Quốc công gia lập tức quát lớn: “Con ăn mặc cái bộ dạng quỷ quái gì thế ? Còn mau tháo mũ sa xuống!”

 

Sở Nhược Yên thấp giọng đáp: “Chỉ sợ tiện...”

 

đợi Sở Hoài Sơn nổi cơn lôi đình, nàng vẫn ngoan ngoãn tháo mũ xuống.

 

Thế là, phụ tử nhà họ Tiêu liền trông thấy khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, sắc môi tái nhợt, mắt còn lộ rõ thâm quầng xanh đen. Họ khỏi đầu Sở Hoài Sơn với vẻ hoài nghi: “Sở , đây chính là ‘dung nhan tuyệt thế, một đời hiếm gặp’ ư?”

 

Sắc diện thế thì xuất chúng ở nơi nào? Sắc mặt nàng so với nữ quỷ còn chẳng khá hơn là bao!

 

Sở Hoài Sơn vội vàng định giải thích, thấy Sở Nhược Yên nhíu mày: “Phụ ... trong sảnh mùi thịt tanh nồng, xin Phụ và Bá phụ thỉnh tội, nữ nhi thực sự chịu nổi… Nàng khẽ nôn khan một tiếng.

 

Nàng đưa tay ôm lấy ngực, bộ nôn ọe. Phụ tử nhà họ Tiêu đều kinh ngạc tột độ. Chuyện gì đang xảy ? Không chỉ sắc mặt tệ hại, mà còn ngửi nổi mùi tanh nữa!

 

Đây rõ ràng là điển hình của một kẻ trường kỳ ăn chay niệm Phật, tu hành còn gì! Khó trách đây Sở Hoài Sơn tung hô nàng lên tận mây xanh, khi hòa ly chẳng ai dám bén mảng đến cầu , thì là... nàng căn bản một lòng hướng Phật, xuất gia quy y !

 

Tiêu Hải Bình lập tức chẳng còn để ý gì đến thể diện của Sở Hoài Sơn nữa, dậy : “Sở , Tiêu mỗ mới hồi kinh, nhớ trong phủ còn vài chuyện xử lý xong, xin phép đưa khuyển tử cáo lui .”

 

Tiêu Dụ vội vàng chắp tay hành lễ, ngay cả liếc mắt nàng cũng dám, theo sát phụ rời .

 

Sở Hoài Sơn vội vàng đưa tay gọi với theo: “Tiêu , Tiêu ——”

 

phụ tử nhà họ Tiêu như thể lưng ác quỷ truy đuổi, đầu liền biến mất còn tăm .

 

Trong đại sảnh, chỉ còn đưa mắt .

 

Cho đến khi Sở Hoài Sơn vỗ mạnh một chưởng lên mặt bàn, phát tiếng “đùng” vang dội: “Nhược Yên, con thật là hồ đồ đến cực điểm!”

 

Sở Nhược Yên liền thuận theo quỳ rạp xuống: “Phụ trách phạt, nữ nhi sai .”

 

“Biết sai? Ta xem con hết đến khác chỉ nhận sai suông mà chẳng nào chịu sửa!” Sở Hoài Sơn tức giận đến mức ngón tay run rẩy ngừng. “Tiêu Dụ chỗ nào ? Trước đây lúc nhỏ hai đứa cũng từng gặp qua, hợp ? Phụ với là bằng hữu lâu năm, hai nhà rõ gốc rễ, con gả qua đó chỉ an hưởng vinh hoa, tại ?”

 

Sở Nhược Yên cúi thấp đầu, hề đáp lời. Bề ngoài vẻ ngoan ngoãn chịu đựng lời dạy bảo, nhưng thật là thủy đao bất nhập, kim châm bất lọt.

 

Tiểu Giang thị vội vàng khuyên nhủ:

 

“Lão gia, chuyện gì cứ từ từ, hỏi qua ý của đại cô nương ?”

 

“Hừ! Nàng còn sang trách ?”

 

Sở Hoài Sơn lạnh đầy châm chọc,

 

“Thế nàng cứ hỏi , hỏi thử xem trong kinh thành nam tử nhà nào lọt nổi mắt nó? Nó chỉ cần chịu mở miệng một cái tên, chỉ cần họ Yến, đây liều cả cái thể diện Quốc công phủ cũng sẽ vì nó mà tác thành! Thế nào?”

 

Tiểu Giang thị sang Sở Nhược Yên, chỉ thấy nàng bình tĩnh đáp:

 

“Nhược Yên gả.”

 

Sở Hoài Sơn lập tức lộ vẻ “quả nhiên là thế”, còn Tiểu Giang thị thì cạn lời, nên gì thêm.

 

Cha con đối mặt căng thẳng một lúc, Sở Hoài Sơn chợt hỏi:

 

“Con vẫn canh cánh cái tên họ Yến trong lòng đúng ?”

 

Thân hình Sở Nhược Yên khẽ run lên, nàng mím chặt đôi môi đào.

 

Sở Hoài Sơn trầm sắc mặt, sang Tiểu Giang thị:

 

“Nàng lui xuống .”

 

Tiểu Giang thị đành dậy:

 

“Được... nhưng lão gia, ngài với đại cô nương chuyện cho êm , đừng để cãi vã nữa…”

 

Sở Hoài Sơn chỉ phất tay áo.

 

Chờ rời , chính sảnh bỗng chốc tĩnh lặng.

 

Sở Hoài Sơn chợt hỏi:

 

“Con gần đây những gì triều ?”

 

Sở Nhược Yên c.ắ.n môi:

 

“Phụ đang đến chuyện của Cố Tể tướng …”

 

“Con còn là Cố Tể tướng!”

 

Sở Hoài Sơn đột ngột bật dậy, sắc mặt kích động, cao giọng trách cứ:

 

“Chính là Cố Tể tướng từng sức giúp đỡ , dốc lòng cầu tình để phá lệ tái nhập triều dù mang tật bệnh! Kết quả thì ? Hắn dùng thủ đoạn ép cung, bức cung, cưỡng chế nhận tội, khiến một bậc đại nho như Cố Dự cũng cúi đầu nhận , chỉ để vun vén cho tiền đồ của ! Đây là lòng lang sói thì là gì chứ?!”

 

“Phụ !” Sở Nhược Yên bất chợt cao giọng, “Chàng tuyệt đối loại như !”

 

Sở Hoài Sơn lạnh giọng hỏi:

 

“Vậy là loại nào?”

 

“Là—” Lời nghẹn nơi cuống họng, nàng chẳng dám thốt . Yến Trừng đang bước con đường như mép vực sâu, chỉ một bước sơ sẩy là vạn kiếp bất phục, nàng dám đặt cược vận mệnh của !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-183.html.]

 

Chỉ thể ngoan cố lắc đầu:

 

“Tóm nỗi khổ riêng, tuyệt như phụ nghĩ!”

 

Sở Hoài Sơn bật mỉa mai, tin, bước đến bên án thư rút vài phong công văn:

 

“Con tự xem .”

 

Là công văn bổ nhiệm và miễn nhiệm của triều đình…

 

Trên đó rõ: Theo chỉ thị của Thủ phụ, miễn chức Thượng thư Bộ Hộ Kỷ Diêu, cùng Ngự sử Đài Dư Chương...

 

“Kỷ Diêu là do cữu phụ con một tay đề bạt, trung nghĩa tận tâm, xử lý công việc Bộ Hộ vô cùng thỏa đáng, tên Yến Tam cách chức thương tiếc.”

 

“Dư lão ngự sử còn oan khuất hơn, chỉ vì dám phản bác đôi lời triều điện, cũng dùng một đạo công văn hạ lệnh bãi miễn.”

 

“Nực nhất là, việc thăng giáng quan triều đình, vốn qua tay Bộ Lại do chưởng quản, mà Yến Tam chức Thủ phụ, gạt bỏ lời dị nghị, tùy ý càn. Con xem, nếu điên loạn thì là gì?!”

 

Hắn khẽ hất tay, các xấp văn thư bay tán loạn trong trung.

 

Sở Nhược Yên những trang giấy trắng rơi rụng lả tả trong trung, mím chặt môi .

 

Nàng sớm sẽ ngày — Yến Trừng nắm đại quyền trong tay, sớm muộn gì cũng đối đầu với phụ nàng.

 

ngờ, ngày đến nhanh như thế, đột ngột như thế…

 

“Phụ .” Nàng quỳ gối xuống, vẻ mặt bi thương, “Ngài còn tin Đại tướng quân Yến ?”

 

Sở Hoài Sơn hiểu ý nàng, xoay lưng đáp:

 

“Yến Ngũ Lang là Yến Ngũ Lang, Yến Tam là Yến Tam.”

 

mang họ Yến, tuyệt đối sẽ trái chí hướng của Yến gia.”

 

“Nhược Yên, con vẫn còn quá ngây thơ. Quyền lực dễ mờ mắt. Hôm nay thể vì tư lợi mà hại Cố Tể tướng, giáng chức trung thần, thì ngày cũng thể vì quyền thế mà những chuyện nghịch đạo trời!”

 

Sở Hoài Sơn xoay đỡ nàng dậy, thần sắc nghiêm nghị,

 

“Hôm nay phụ gọi con tới, chỉ vì chuyện cưới gả với Tiêu Dụ. Phụ , cùng Tuần phủ Thuận Thiên phủ Tô Đình Quân, các vị đồng liêu trong Ngự sử đài, thậm chí cả Tần vương Điện hạ, tất cả quyết thể khoanh tay nữa.”

 

“Chúng nhất định sẽ kéo xuống khỏi ngôi Thủ phụ! Nhược Yên, con cho rõ ?”

 

Từng chữ, từng lời, nặng như ngàn cân.

 

Sở Nhược Yên siết chặt nắm tay. Đây chỉ là lời phân trần, rõ ràng là đang cảnh cáo nàng — từ nay về , phép bất cứ dính líu gì tới vị Thủ phụ nữa.

 

“Phụ , nữ nhi rõ, nhưng... nữ nhi thể ."

 

Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh phụ , Sở Hoài Sơn tựa hồ sớm đoán , bật một tiếng đầy xót xa:

 

“Được, vi phụ sớm đoán con sẽ như thế. Vậy thì từ hôm nay trở , con cứ yên Bồ Đề viện cho .”

 

Sở Nhược Yên cúi lĩnh mệnh.

 

Vài ngày tiếp theo, triều cục ngày càng căng thẳng, Yến Trừng tiếp tục dùng thủ đoạn sét đ.á.n.h mà giáng chức thêm mấy vị quan, thậm chí ngay cả Tào Dương đang trọng bệnh hôn mê cũng tạm miễn chức vụ trong Nội các. Bề ngoài là để ông an tâm dưỡng bệnh, nhưng lưng đề bạt một vị Chỉ huy sứ vận lương lên thế.

 

Mọi đều , đó là của Yến Trừng.

 

Tại phủ Sở Quốc công, kẻ mỗi đêm càng lúc càng đông. Sở Nhược Yên từng đụng mặt Tô Đình Quân hai , còn cả Tần vương — lấy cớ thăm Nhị , nhưng thư phòng phụ suốt hai canh giờ…

 

tất cả đều vô ích.

 

Phía An Thịnh chống lưng, Yến Trừng như hổ mọc thêm cánh, kẻ đối đầu với hoặc là giáng chức, hoặc là cáo quan hồi hương. Triều đình rộng lớn, một thời khói mù dày đặc, run sợ.

 

Mãi đến ngày mồng tám, Sở Hoài Sơn mới mỉm về phủ.

 

Cùng còn Kiến An Bá và Tô Đình Quân…

 

Họ còn che giấu hành tung, đường hoàng bước Chính sảnh.

 

“Trường Lạc huyện chủ!”

 

Tô Đình Quân thấy nàng giữa sân, sắc mặt lập tức khẽ biến.

 

Sở Hoài Sơn cũng thu nụ :

 

"Nhược Yên, con..."

 

Lòng Sở Nhược Yên chợt thắt :

 

"Chàng... xảy chuyện gì ?"

 

Sở Hoài Sơn cau mày, Tô Đình Quân định mở lời, thì nàng gấp giọng hỏi:

 

"Chàng gặp chuyện , đúng ?"

 

Mọi đều lặng thinh— dù hôn sự giữa Sở gia và Yến gia, ai ai cũng thấu rõ.

 

Sở Hoài Sơn nàng hồi lâu, thần sắc phức tạp, mới chậm rãi mở lời:

 

"Nhược Yên, Yến Tam... thích sát."

 

---

Loading...