Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:19:01
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Cái tên tiểu tử Yến Văn Cảnh , tuy Sở Nhược Yên mới chỉ gặp một , nhưng giống hạng gây họa cho bản .

 

Không an phận thủ thường, mà là cái bánh trôi nhỏ nhân mè đen , kiểu cho dù gây họa tày trời cũng cách đẩy hết lên đầu kẻ khác.

 

Hôm nay bắt ngay tại trận, e là chuyện gì thật sự chọc giận .

 

Sở Nhược Yên suy nghĩ một lát, :

 

“Giờ Hầu gia và Nhị tẩu đều ở đây, thì, ngươi đưa đến đó xem thử . Nếu chuyện thực sự nghiêm trọng, khi báo cho họ cũng muộn.”

 

Bà v.ú cũng nghĩ như , dù cũng chủ tử mặt, mới thể bảo vệ Tam thiếu gia.

 

Thế là liền dẫn Sở Nhược Yên thẳng đến Quảng Văn Quán.

 

Quảng Văn Quán là học đường nổi danh trong kinh thành, bởi từng dạy ít trạng nguyên. Con cháu nhà quyền quý đều đưa con đến đây học.

 

Người thể lớp ở đây tất nhiên cũng hạng thường, ví như dạy Yến Văn Cảnh hiện giờ, chính là Đường phu tử lui khỏi Hàn Lâm Viện.

 

“Tam thiếu phu nhân, lão phu nể mặt Yến Gia các , mà thực sự là Văn Cảnh quá đáng lắm !”

 

“Hắn là môn sinh chịu ảnh hưởng Nho giáo, học đạo Khổng Mạnh, dám động thủ đ.á.n.h , còn đ.á.n.h gãy cổ tay trưởng tôn của Tể tướng – Cố Hoằng Chí. Nếu phát hiện sớm, chỉ e cả cánh tay cũng tháo luôn !”

 

Sở Nhược Yên Đường phu tử nổi giận bừng bừng, chỉ đành gượng xin .

 

Đường phu tử thấy nàng thái độ thành khẩn, cơn giận cũng tiện phát tiếp:

 

“Ài, chuyện bên Cố phủ . Người nhà họ đưa Cố Hoằng Chí khám . Nếu về mà thấy Văn Cảnh ở đây, chỉ e dễ ăn …”

 

Sở Nhược Yên hiểu ý ông, cũng miễn cưỡng:

 

“Đường phu tử, thể gặp Văn Cảnh ?”

 

“Vậy thì theo .”

 

Giữa ngày hè nắng gắt.

 

Yến Văn Cảnh đang phạt ngoài bức tường thấp của học đường.

 

Mồ hôi ướt đẫm đầu, tay chân nhỏ bé run lên từng chập vì kiệt sức.

 

Đường phu tử mặt lạnh hỏi:

 

“Biết sai ?”

 

Yến Văn Cảnh đáp lớn:

 

“Không !”

 

Đường phu tử giận đến đội trời đạp đất, đưa ánh mắt như d.a.o liếc Sở Nhược Yên – đứa nhỏ thật dạy nổi!

 

Sở Nhược Yên vội vàng lấy lòng, tiễn bước Đường phu tử , mới đến gần Yến Văn Cảnh.

 

Lúc củ cải nhỏ hoa mắt chóng mặt. Bỗng chốc cảm thấy bóng râm che đầu, thoải mái thở hắt một .

 

Sau đó thấy Sở Nhược Yên.

 

Nét mặt lập tức sầm :

 

“Ngươi tới gì?”

 

Sở Nhược Yên khẽ mỉm , cảm thấy vô cùng thú vị:

 

“Nhũ mẫu của ngươi cất công tìm đến, thể khoanh tay ?”

 

“Hừ, dặn bà cầu cạnh Nhị thẩm, chứ nào bảo tìm đến chỗ ngươi!”

 

Nhị thẩm của ngươi trang viên ngoại thành, Tam thúc ở phủ. Lúc , còn ai thể lo liệu đây?” Nàng bộ vô tội xòe tay.

 

Yến Văn Cảnh tức đến đỏ cả mắt, những giọt mồ hôi như chuỗi ngọc khẽ lăn dài.

 

Hắn c.ắ.n chặt răng, kiên quyết để nước mắt tuôn rơi:

 

“Ngươi mau ! Chuyện của cần ngươi bận tâm!”

 

Rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử.

 

Sở Nhược Yên mỉm nhạt, lấy chiếc khăn tay lụa mỏng , nhẹ nhàng lau mồ hôi trán :

 

“Được , trêu ngươi nữa. Nói xem, ngươi thương ở ?”

 

Yến Văn Cảnh vẫn giận dỗi, mặt chỗ khác:

 

“Đừng chạm , đồ nữ nhân xa!”

 

Bà v.ú bên cạnh lòng đau như cắt, vội vàng khuyên nhủ:

 

“Ôi chao, Tam thiếu gia của ơi, đừng bướng bỉnh nữa. Mau mau cúi đầu nhận với phu tử, coi như cho qua, ?”

 

Vừa nhắc đến việc nhận , Yến Văn Cảnh lập tức nổi cơn thịnh nộ:

 

“Tuyệt đối ! Không những tạ , còn đ.á.n.h cho c.h.ế.t mới cam!”

 

Vẻ hùng hổ quả thực khác gì một con sói con đang nhe nanh múa vuốt thị uy.

 

Sở Nhược Yên bật thành tiếng:

 

“Nếu ngươi thật sự khả năng đ.á.n.h c.h.ế.t , thì giờ còn đây chịu phạt?”

 

“Là giở trò đê tiện, gọi thêm đồng bọn đến trợ giúp. Nếu Hoa Nghiêm và Tào Tử Lãng đến tiếp tay cho , xem thu thập !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-18.html.]

“Vậy là tại ngươi quá khinh địch, mới dễ dàng trúng bẫy. Lần liệu tính , chỉ cần một chiêu, nhất định đoạt mạng.”

 

Yến Văn Cảnh gật gù chiều hiểu thấu, nhưng ngay đó ngơ ngác hẳn

 

Khoan , lời giống như nàng đang chỉ bảo cách thức để tay hạ thủ ?

 

Hắn bán tín bán nghi hỏi:

 

“Ngươi… ngươi trách đ.á.n.h ?”

 

Sở Nhược Yên nhướng cao đôi mày:

 

“Tất nhiên là trách. Nếu ngươi gây họa , cần chịu cảnh phơi nắng với ngươi?”

 

Chút thiện cảm mới nhen nhóm trong lòng lập tức tan thành mây khói.

 

Yến Văn Cảnh nghiến chặt răng – quả nhiên là nắng gắt đến hồ đồ , mới thể vọng tưởng nàng thật lòng quan tâm!

 

lúc , hai vị phụ nhân vận cẩm phục sang trọng, cùng vài nha theo bước tới. Một trong đó với vẻ mặt hài lòng, cất tiếng hỏi:

 

“Ngươi chính là Nhị thẩm của Yến Văn Cảnh ?”

 

Sở Nhược Yên chỉ im lặng, đáp lời.

 

Vị phụ nhân liền tiếp tục :

 

“Ta là mẫu của Hoa Nghiêm, còn vị là mẫu của Tào Tử Lãng. Nhị thiếu phu nhân, công tử nhà các ngươi đ.á.n.h con nông nỗi , chẳng lẽ phủ Yến gia một lời giải thích nào ?”

 

Yến Văn Cảnh lạnh lùng, toan mở lời, nhưng Sở Nhược Yên ngăn :

 

“Không cái gọi là ‘ nông nỗi’ mà Phu nhân đề cập là cảnh tượng gì?”

 

Phu nhân họ Tào lập tức bực tức:

 

“Con đ.á.n.h đến chảy m.á.u mũi, Hoa Nghiêm thì bầm tím một bên mắt. Đáng thương nhất vẫn là Hoằng Chí – cổ tay trái đ.á.n.h gãy, xem tên tiểu tử hạ thủ vô cùng tàn độc!”

 

Phu nhân họ Hoa cũng vội vàng tiếp lời:

 

, Nhị thiếu phu nhân. Bọn vốn dĩ vô cùng kính trọng Yến Gia. phu quân bọn cũng từng là đồng liêu cùng triều với Đại tướng quân nhà các ngươi. Nếu Yến gia thể đưa lời công đạo thỏa đáng, bọn đành gõ trống Đăng Văn, thỉnh cầu Thánh thượng phán xét!”

 

Sở Nhược Yên mà cảm thấy đầu nhức như búa bổ.

 

Gần đây hiểu nàng gặp những loại như , hễ mở miệng là đòi thỉnh Thánh chỉ.

 

Thánh thượng rảnh rỗi đến thế ?

 

Yến Văn Cảnh vẫn kiêu ngạo ưỡn cổ , hùng hồn đáp trả:

 

“Có bản lĩnh thì cứ việc tố . Cùng lắm là c.h.é.m đầu thôi, đừng mơ mở miệng xin !”

 

Hai vị phu nhân họ Hoa và Tào lập tức giận dữ đến tái mặt:

 

“Nhị thiếu phu nhân, đây chính là gia giáo của Yến gia các ngươi ?”

 

Sở Nhược Yên bất lực xoa xoa vầng trán.

 

“Thôi Văn Cảnh, hỏi ngươi, vì lẽ gì ngươi tay hành hung bọn họ?”

 

Yến Văn Cảnh mím chặt đôi môi, đầu , đáp lời. Không ngờ Phu nhân họ Tào vội vàng chen ngang:

 

“Mặc kệ là vì cớ gì, cũng thể động thủ đ.á.n.h !”

 

Không ngờ Sở Nhược Yên khẽ lắc đầu:

 

“Phu nhân, lời của thật sai lầm. Nếu kẻ cầm đao kiếm định c.h.é.m g.i.ế.c Văn Cảnh, chẳng lẽ bắt yên chịu c.h.ế.t ?”

 

con …”

 

“Phu nhân.” Sở Nhược Yên ngắt lời bà , giọng lạnh lùng vài phần –

 

“Người cứ khăng khăng chịu để hỏi rõ ngọn ngành, chẳng lẽ thực sự uẩn khúc gì ẩn giấu, khiến Văn Cảnh tay tàn nhẫn với công tử của hai – , là ba vị?”

 

Phu nhân họ Tào lập tức nghẹn lời, câm lặng.

 

Phu nhân họ Hoa cũng thoáng hiện vẻ chột rõ rệt.

 

Đến nước , Sở Nhược Yên đại khái đoán sự tình: việc tám chín phần mười là do ba tên tiểu tử cố ý khiêu khích , những lời lẽ nên , khiến con sói con Yến Văn Cảnh thể nhẫn nhịn, đành lộ nguyên hình!

 

Nàng cũng tỏ vội vã, chỉ thong thả về phía .

 

Yến Văn Cảnh ánh mắt của nàng đến mức chịu nổi nữa, cuối cùng lí nhí đáp:

 

“Bọn chúng … Ông nội tham công mạo hiểm... còn phụ là kẻ vô dụng, cẩn thận giữ vững cửa thành, mới để cho giặc cơ hội thừa nước đục thả câu...”

 

Sắc mặt Sở Nhược Yên lập tức biến đổi!

 

Về trận chiến đại bại của Yến Gia quân , nàng từng lén lút hỏi thăm phụ , quả đúng là nguyên nhân như lời Văn Cảnh .

 

Địch quân chia binh hai đạo, một đạo dụ Đại tướng quân rời khỏi Hàn Cốc Quan, một đạo khác nhân cơ hội đ.á.n.h úp và chiếm đóng cửa ải.

 

Chiêu dẫn dụ địch rõ ràng đến mức , chẳng hiểu vì Đại tướng quân mắc bẫy, mà trấn thủ Hàn Cốc Quan khi đó chính là Thế tử Yến Gia – một nhân vật từng mùi thất bại chiến trường, đ.á.n.h cho tan tác thê thảm...

 

Nội các và Binh bộ vì đại sự thức trắng bao nhiêu đêm, rốt cuộc vẫn thể đưa một kết luận cuối cùng.

 

Thế mà giờ đây——

 

Tham công mạo hiểm, khinh suất để mất thành.

 

Lời lẽ phán định nghiêm trọng như , thốt từ miệng của mấy hài tử.

 

Chẳng lẽ... triều đình ngấm ngầm định tội Yến gia ư?

 

 

Loading...