Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:34:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tể tướng Cố?
Mạnh Dương lập tức đầu Yến Trừng. Y chỉ khẽ khẩy, đưa tay đỡ trán:
"Áp giải kẻ đến mặt Thánh thượng."
Quan sai lĩnh mệnh. Mạnh Dương hạ giọng hỏi:
“Công tử, việc là do Tể tướng Cố sai khiến chăng? nếu thế, chẳng quá trắng trợn ?”
Ai ai cũng , Hoàng đế lâu triệu Tào Dương Nội các, rõ ràng là kiềm chế Tể tướng Cố, chia bớt quyền lực trong tay y.
Hai bất hòa vốn là lẽ thường tình, nhưng ngay lúc dầu sôi lửa bỏng , Tể tướng Cố phái phu xe phủ đ.â.m , chẳng khác nào công khai tuyên bố với thiên hạ: việc là do chính tay y !
Chẳng quá ngu xuẩn ?
Yến Trừng liếc Mạnh Dương một cái:
“Ngươi thể nghĩ , lẽ nào Cố Dự thể liệu ?”
“ phu xe là nhà y...” Mạnh Dương chợt phản ứng , giật :
“Ý ngài là, kẻ giá họa cho y? Vậy là ai?”
“Kẻ lợi nhiều nhất, chính là—”
Chưa kịp hết, Cung Thương mỉm bước đến:
“Thiếu chủ, điện hạ mời ngài.”
Phủ Trưởng công chúa.
An Thịnh hiếm khi chăm sóc hoa cỏ trong sân, mà đích pha một ấm ngon. Nghe tiếng bước chân liền vẫy tay:
“Trừng nhi đến ư? Mau đây, nếm thử mẻ Vân Vụ tuyết sơn tiến cống năm nay.”
Yến Trừng yên tại chỗ, lặng lẽ vị Trưởng công chúa.
An Thịnh phất tay:
“Các ngươi lui xuống .”
Cung Thương và Vũ Huy cúi lĩnh mệnh, Yến Trừng cũng hiệu cho Mạnh Dương lui .
Trong phòng chỉ còn “mẫu tử” hai , Yến Trừng cất giọng:
“Khán sắc mặt , tâm trạng quả là sung sướng?”
An Thịnh nâng chén lưu ly, nhẹ thổi:
“ , một lúc thể loại bỏ hai đại địch, chẳng lẽ Trừng nhi nên mẫu mà vui mừng ?”
Yến Trừng nhàn nhạt gật đầu:
“Quả nhiên là tay. Người sát hại Tào Dương, giá họa cho Cố Dự, nhẹ nhàng phá tan Nội các. Ta nên tán dương thủ đoạn cao thâm, là nên rằng lòng độc như rắn rết?”
An Thịnh bật , năm tháng khiến bà chẳng còn trẻ trung, nhưng vẫn thể thấy phong thái tuyệt sắc thuở thiếu thời:
“Trừng nhi Trừng nhi, con ngày càng nhẫn nhịn . Lần chỉ động đến Nhị tiểu thư nhà họ Sở, con liền dốc sức tới chất vấn. Giờ bản cung thậm chí đoạt mạng cữu phụ của nàng , con hề nổi giận?”
Một tia sát khí lướt qua đáy mắt Yến Trừng, song mặt vẫn bình lặng như nước:
“Người sai . Tào Dương chỉ là cữu phụ của Yên nhi, mà còn là đại bá ruột của . Ngay cả huyết mạch Tào gia, cũng nhẫn tâm hạ độc thủ, giận dữ thì còn ích lợi gì?”
Tuy Phò mã họ Tào tội ác chồng chất, nhưng dù cũng c.h.ế.t vì An Thịnh.
Vậy mà phụ nữ , chẳng thèm chớp mắt liền g.i.ế.c c.h.ế.t trưởng ruột thịt — quả thực là tàn nhẫn vô tình đến cực điểm!
An Thịnh nhướng mày:
“Thì ? Tranh đoạt ngôi vị hoàng gia, đến cả phụ mẫu cũng thể g.i.ế.c, huống chi chỉ là một đại bá? Trừng nhi, bấy lâu nay mẫu dung túng con tự do tự tại, nay thời cơ chín muồi, con nên trở về để trợ giúp .”
Lông mày Yến Trừng khẽ nhíu — Hắn chờ đợi bao lâu, rốt cuộc cũng đợi thời khắc !
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Con thể trợ giúp việc gì?”
An Thịnh :
“Đừng dùng lời lẽ đó mà qua mặt bản cung. Trừng nhi, con thừa hiểu mẫu gì, càng nên hiểu rõ, Cố Dự và Tào Dương ngã ngựa, chức Thủ phụ Nội các đang khuyết, đây chẳng là cơ hội ngàn năm một đó !”
“Người Thủ phụ?” Yến Trừng nhạt, “Triều đình dàn xếp thỏa ?”
“Có gì mà ? Hoàng đế trong tay chẳng còn mấy quân cờ. Yến Ngũ Lang quy tiên, Sở Hoài Sơn giữ trấn thủ Lại bộ, Thái phó Vinh thì sớm ý cáo lão về quê. Con xem, chức Thủ phụ Hoàng đế còn giao cho ai?” An Thịnh cao giọng, “Huống hồ, Sáu bộ cũng của chúng . Con phá án tham ô công, là huyết mạch cuối cùng của Đại tướng quân, đến khi bách quan dâng sớ thỉnh nguyện, thì ngôi Thủ phụ còn ai xứng hơn con?”
Yến Trừng .
An Thịnh liền tựa lưng ghế, lười biếng :
“Trừng nhi, con đừng quên nha đầu Sở gia …”
Lông mày lập tức nhíu chặt, sát khí trong mắt Yến Trừng dâng trào:
“Nếu dám động đến Yên nhi, sẽ ngần ngại sát hại !”
An Thịnh chẳng hề nổi giận, chỉ mỉm :
“Thấy , Trừng nhi, con vẫn còn quá trẻ. Nhược điểm cần che giấu cho thật kỹ lưỡng. Dễ dàng để khác thấu, thì đó chính là điểm chí mạng của con.”
Yến Trừng lạnh lùng bà, đột nhiên hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-179.html.]
“Phụ , trong lòng , cũng là một điểm yếu chí mạng ?”
Sắc mặt An Thịnh lập tức đại biến:
“Đừng nhắc đến !”
Tựa như đ.â.m trúng nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, bà lộ vẻ thất thố trong thoáng chốc, giây tiếp theo cố gắng che giấu:
“Yến Ngũ Lang là nỗi nhục cả đời của bản cung, về nhắc đến nữa!”
Nói xong liền gọi Cung Thương đuổi ngoài — thể thấy chọc trúng chỗ đau!
Sau khi rời phủ, sắc mặt Yến Trừng lạnh lẽo đến cực điểm.
Mạnh Dương hạ giọng :
“Công tử, Đại Lý Tự truyền tin, là khi phu xe áp giải cung, Hoàng thượng… Hoàng thượng hạ chỉ cách chức Tể tướng Cố, còn tống y đại lao !”
Yến Trừng run rẩy hai tay, chầm chậm khép mắt.
An Thịnh tay quá nhanh, quá dứt khoát!
Lúc còn nhắc với A Yên về chuyện Nội các, vốn là nghi ngờ bà sẽ tay, chẳng ngờ mới nửa ngày, bà xong chuyện, còn đoán đúng tâm tư Hoàng đế, trực tiếp khiến Cố Dự rơi đầu!
Ta vốn định từ từ đào xới hết bè cánh của bà , đó mới một mẻ bắt gọn.
xem …
Yến Trừng hít sâu một , chậm rãi mở mắt.
Ánh tà dương dần tắt lịm, chỉ còn vệt tàn huy yếu ớt chiếu rọi xuống mặt đất.
Hắn đưa tay hứng lấy một tia sáng, khẽ lẩm bẩm:
“Đã thể chần chừ thêm nữa.”
Mạnh Dương rõ:
“Công tử gì ?”
Yến Trừng lắc đầu:
“Không gì, hãy đến thẳng phủ Sở Quốc công.”
“À? Giờ , e rằng Sở Quốc công hồi phủ ?” Mạnh Dương kinh hãi, toan khuyên can.
Yến Trừng vẫn dứt khoát, chỉ phất tay:
“Lập tức khởi hành!”
Màn đêm buông xuống, sương lạnh tựa nước.
Sở Nhược Yên trở về phủ, thể thấm đẫm vẻ mỏi mệt.
Phụ gọi nàng đến chất vấn tình hình Tào Dương, nàng liền thuật chân tướng: vị lão thần y chỉ thể giữ tính mạng cho cữu phụ, còn việc thể tỉnh , vĩnh viễn im giường bệnh, thì chẳng ai dám khẳng định.
Sở Hoài Sơn day day mi tâm, liền cho nàng lui xuống. Trong Bồ Đề viện, Chu ma ma và Ngọc Lộ đều rõ đại sự xảy ở nhà họ Triệu, nên cẩn trọng hầu hạ, tuyệt dám hó hé một lời.
Càng như , nỗi lòng nàng càng thêm nặng trĩu. Một ý niệm nên , cứ điên cuồng bám rễ trong tim:
“Nếu Yến Trừng ở đây…”
Ý niệm dứt, một gương mặt thanh lãnh như họa hiện mắt.
Sở Nhược Yên sững sờ vươn tay:
“Ta đang mơ chăng?”
Ngay đó, ngón tay nàng nắm chặt. Hắn đột ngột lên, kéo nàng trong lòng.
Sở Nhược Yên kinh ngạc mở to mắt, giọng tràn đầy hân hoan:
“Chân ! Chàng lên ư?!”
Yến Trừng đáp, chỉ siết chặt vòng eo nàng. Cằm tựa mái tóc thơm tho, sức lực như hòa nàng m.á.u thịt, thể tách rời…
“Yến Trừng?”
Sở Nhược Yên khẽ giãy giụa, nhận thấy giữa mi mắt thoáng qua vẻ đau đớn, an tọa trở về chiếc xe lăn.
“Thứ cho ! Ta cố ý!” Nàng vội quỳ xuống, toan kiểm tra chân , nhưng nam nhân kéo mạnh nàng lòng, đổi thành một tư thế ôm chặt cứng hơn.
Sở Nhược Yên cảm thấy bất , vội vàng hỏi:
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Yến Trừng vẫn trầm mặc, chỉ cúi đầu hôn sâu lấy nàng.
Đôi môi mỏng manh, lạnh buốt, từng chút mơn trớn cánh môi nàng. Không còn bá đạo cuồng nhiệt như , mà là sự dịu dàng đến cực điểm…
Sở Nhược Yên rốt cuộc cũng hoảng hồn. Nàng mặc kệ hôn sâu một hồi lâu, mới lo lắng thốt lên:
“Rốt cuộc là chuyện gì? Chàng đừng dọa !”
Đôi mắt nàng trong suốt, sinh động, hệt như đêm thành năm , khi nàng dịu dàng mỉm gọi một tiếng "phu quân".
Yến Trừng kiềm vươn tay, khao khát chạm hình bóng chân thật thêm một .
đầu ngón tay cuối cùng dừng giữa hư . Ánh mắt sâu thẳm tựa biển cả, cứ thế nàng chằm chằm:
“A Yên, nàng hãy tha thứ cho .”
---