Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:34:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tại Tào phủ.

 

Dọc đường dám chậm trễ, phi ngựa về phủ . Lúc Sở Tĩnh tỉnh , sắc mặt nàng trắng bệch, tay ôm lấy ngực, trông vô cùng thống khổ.

 

Tào lão phu nhân cạnh chăm sóc, tiếng động liền vội vàng hỏi:

 

"Là Linh nhi trở về đó ?"

 

Tước Linh bước nhanh trong:

 

"Tổ mẫu, thỉnh lão thần y !"

 

Vừa dứt lời, Tần lão thần y phóng vút như một mũi tên:

 

"Kẻ bệnh ? Bệnh nhân ở chỗ nào? Đã đoạn khí ư?!"

 

Tào lão phu nhân sững sờ. Sở Nhược Yên theo bước , vội vàng giải thích:

 

"Lão phu nhân chớ hiểu lầm, vị lão thần y chỉ là năng càn rỡ, nhưng y thuật của ông quả thực cao minh vô cùng!"

 

Tào lão phu nhân vốn tín nhiệm nàng, liền dậy nhường chỗ. Chỉ thấy lão đầu vội vàng tiến đến bên cạnh Sở Tĩnh, đưa tay bắt mạch.

 

Nào ngờ, đặt tay lên cổ tay để đo mạch, sắc mặt ông liền đại biến. Bầu khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.

 

"Lão... lão thần y, mẫu ... chẳng lẽ là..." Giọng Tước Linh bắt đầu run rẩy, điều nàng sợ nhất chính là câu bệnh vô phương cứu chữa.

 

Tào lão phu nhân cũng khẩn trương chằm chằm. Nào ngờ, lão thần y đột ngột đầu trừng mắt Sở Nhược Yên:

 

"Đây chính là mà ngươi sắp c.h.ế.t đó ư? Rõ ràng là đang mang hỉ mạch!"

 

Khóe trán Sở Nhược Yên khẽ giật. Tào lão phu nhân và Tước Linh đồng thanh kinh hô:

 

"Cái gì?!"

 

Tần lão thần y buông cổ tay Sở Tĩnh, tức đến mức râu tóc dựng ngược:

 

"Mạch đập như châu lăn (viên châu luân động), há chẳng là hỉ mạch thì còn là gì? Chỉ vì một chuyện bé cỏn con mà bắt lão phu đích chạy một chuyến ?"

 

"Hỉ mạch?!" Mọi đều kinh hô. Tước Linh vội :

 

"... nhưng đó đại phu ở Hồi Xuân Đường mạch của mẫu khi khi , là do khí huyết hư tổn, âm dương bất điều, còn tra cứu y thư mới rõ ràng..."

 

Lão thần y lạnh lùng:

 

"Lũ lang băm Hồi Xuân Đường đó cũng dám vác mặt tới hành nghề ? Cái gì mà khí huyết hư tổn, âm dương bất điều? Rõ ràng đây là huyết mạch uẩn kín, còn gọi là ẩn mạch! Chúng đủ năng lực xem thì bịa đặt lung tung cho qua chuyện!"

 

Mọi lúc mới hồn khỏi sự kinh ngạc. Tào lão phu nhân vội vàng hỏi:

 

"Lời lão thần y là chân thật ? Tĩnh nhi nhà cũng lớn tuổi ..."

 

"Lớn tuổi thì ? Cơ thể nàng vốn do lão phu điều dưỡng, sớm , chuyện phu thê, thêm cốt nhục, tuyệt đối thành vấn đề! Chẳng lẽ các ngươi đang nghi ngờ y thuật của lão phu ?"

 

Dứt lời, ông đột ngột đầu Sở Tĩnh:

 

"Dạo gần đây nàng thường cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, n.g.ự.c đau tức, buồn nôn mà thể nôn chăng?"

 

Sở Tĩnh khẽ gật đầu. Ông tiếp:

 

"Đó chính là nghén thai! Triệu chứng rõ rệt như , các ngươi chỉ vì tuổi tác nàng cao mà nhận ? Hừ, thai nhi hơn một tháng ! Xem mạch trái mạnh hơn mạch , tám chín phần là nam hài! Các ngươi quả thực khiến lão phu tức c.h.ế.t mà!"

 

Lão thần y giận dữ nhảy dựng, nhưng Tào phủ tràn ngập niềm hân hoan.

 

Sở Tĩnh kinh ngạc xuống bụng, vẫn dám tin. Tào lão phu nhân mừng rỡ nhào tới, nắm lấy tay nàng sợ nàng đau, cứ liên tục lặp :

 

"Tốt quá , thật sự quá ! Dù là nam nữ, trưởng tử nhà cuối cùng cũng cốt nhục ruột thịt! Cuối cùng cũng !"

 

Tước Linh cũng reo mừng:

 

"Tuyệt quá mẫu , con cuối cùng cũng sắp !"

 

Trời cao chứng giám, tại Tào gia, vì chuyện nối dõi mà mẫu chịu ít ấm ức.

 

Rõ ràng Tào lão phu nhân khiến thể suy nhược, mà còn chỉ trích bụng phúc khí, chẳng thể sinh đứa nam đinh nào.

 

Giờ thì , bất luận là thế nào, mẫu cũng thể sinh thêm một hài tử, còn là cốt nhục chính thống của Tào phủ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-177.html.]

 

Sở Nhược Yên thấy , vội vàng kéo lão thần y sang một bên, an ủi hứa hẹn sẽ tìm vài ca bệnh hiểm nghèo cho ông thử tay nghề. Đến lúc , cơn tức giận của ông mới miễn cưỡng xoa dịu.

 

Tước Linh chợt cất lời:

 

"Tổ mẫu, nên mau chóng báo tin hỉ cho phụ ?"

 

Tào lão phu nhân vỗ trán:

 

", đúng ! Xem hồ đồ ! Mau cung gọi trưởng tử về! Nói rằng phu nhân hỉ, bảo lập tức hồi phủ!"

 

Sở Nhược Yên vội vàng ngăn :

 

"Chờ !"

 

Thấy đều nghi hoặc , nàng bèn chậm rãi giải thích:

 

“Tào lão phu nhân, biểu tỷ, việc cô mẫu hoài thai là chuyện đại hỉ, nhưng chư vị quên mất Quận chúa Thanh Bình ?”

 

Vừa nhắc đến , sắc mặt đều đổi. Tào lão phu nhân ghét bỏ :

 

“Ngươi lo ngại nàng sẽ giở trò hãm hại Tĩnh nhi chăng?”

 

Sở Nhược Yên dám sợ là Quận chúa Thanh Bình, mà là sợ Trưởng công chúa An Thịnh sẽ gây chuyện, chỉ nhẹ giọng đáp:

 

“Cẩn thận vẫn hơn. Giờ mới hơn một tháng, thai khí còn định, chi bằng nên rêu rao vội thì hơn. Phu nhân thấy thỏa đáng chăng?”

 

Tào lão phu nhân thấy hợp tình hợp lý, liền căn dặn:

 

“Vậy mau với lão gia rằng trong phủ tin vui lớn, mời nhất định về một chuyến!”

 

Sở Nhược Yên trút gánh nặng trong lòng, vội vàng thỉnh giáo lão thần y thêm vài điều cần chú ý. Sau cùng, khi kê đơn t.h.u.ố.c an thai, lão thần y kéo nàng sân, thản nhiên cất lời:

 

“Tiểu nha đầu, suốt ngày vì khác mà bôn ba ngược xuôi, thử hỏi xem thể ?”

 

Sở Nhược Yên sửng sốt, quả thật quên bẵng. Hình như sự điều trị của lão thần y , nàng thật sự còn phát bệnh nữa.

 

Không còn sợ lạnh, cũng ho máu. Nàng theo bản năng hỏi:

 

“Ý của lão thần y là... hàn chứng của sắp tiêu trừ ?”

 

“Tiêu trừ? Ngươi nghĩ quá nhỉ!”

 

Lão thần y dứt lời, bất ngờ ấn một cái vai nàng, rõ là huyệt vị nào. Sở Nhược Yên lập tức cảm thấy đau đớn thấu tận tim gan, sắc mặt trắng bệch .

 

“Hừ! Giờ thì lợi hại chứ? Nói cho ngươi , chứng hàn là do ngươi mang từ trong thai mẫu . Tên tiểu tử họ Ôn chỉ dùng cách uống rượu độc giải khát mà thôi. Lão phu tuy dốc sức giảm độc tính, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng từ từ. Nếu cứ mãi bôn ba như thế , e rằng sẽ đổ sông đổ bể hết cả, ngươi rõ chăng?”

 

Sở Nhược Yên vội vàng gật đầu:

 

“Đa tạ lão thần y nhắc nhở... chỉ là hiện nay trăm việc ngổn ngang, quả thực thể an tâm tĩnh dưỡng, chẳng lão thần y phương thức nào giúp chăng?”

 

Lúc những lời , nàng ông, đôi mày cong cong, hiểu khiến lão thần y nhớ đến một :

 

“Tiểu nha đầu ngươi, cái dáng điệu dỗ ngọt khác của ngươi y hệt mẫu của tên tiểu tử họ Lang đó…”

 

Nói móc trong n.g.ự.c một bình sứ nhỏ:

 

“Đây là Bảo Tâm Hoàn, ngươi dùng chung với An Tức Hoạt Lạc Hoàn mà lão phu đưa đó, thể tạm bảo bình an một thời gian. nhớ kỹ, tuyệt đối thi triển võ công với khác.”

 

Ông bỗng lạnh giọng:

 

“Đặc biệt là mấy môn công pháp mà tên tiểu tử họ Ôn truyền thụ cho ngươi, từ nay tuyệt đối sử dụng nữa, cho rõ đây!”

 

Con ngươi Sở Nhược Yên co rút, bật thốt hỏi:

 

“Sao ?”

 

“Hừ! Thiên hạ chuyện gì mà lão phu ? Hắn đưa An Tức Hoạt Lạc Hoàn cho ngươi chính là độc dược. Ngày ngày dùng độc trị độc, thể ngươi sớm suy kiệt. Ta đoán còn truyền thụ công pháp điều tức nội lực gì đó, giúp ngươi miễn cưỡng duy trì sinh cơ. Giờ lão phu giúp ngươi trừ độc, nếu ngươi còn cố chấp sử dụng công pháp của , nhất định sẽ gặp phản phệ! Đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu nổi, hiểu ?”

 

Nói đến cuối nghiêm khắc.

 

Sở Nhược Yên nghiêm túc gật đầu lĩnh mệnh.

 

Bất chợt, hạ nhân phủ Tào hớt hải chạy , mặt cắt còn giọt máu, kinh hãi hô lớn:

 

“Lão phu nhân, phu nhân! Xảy đại sự ! Đại gia đường đến Lan Đài... xe ngựa tông !!”

 

---

Loading...