Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:34:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Yến Trừng buồn ngước lên, lạnh nhạt đáp:
“Ta nguyện lắng cao kiến của Tướng quốc Công .”
Tướng quốc Công mặt già đỏ bừng, bên cạnh Dự Vương quát lớn:
“Đã là lúc nào , An Ninh Hầu, ngươi còn ghi hận riêng ư? Là con trai của Đại tướng quân mà chẳng nghĩ đến đại cục quốc gia ?”
Lời thốt , Tào Dương và đám bên cạnh đều âm thầm thở dài. Khi khổ sở khuyên can chẳng ai chịu lắng , giờ xảy biến cố đem đại cục ép buộc khác?
Yến Trừng vẫn chẳng hề kích động, nhàn nhạt liếc Dự Vương một cái :
“Nếu , mời Dự Vương lĩnh binh kháng địch.”
“Ngươi!” Dự Vương trừng lớn mắt, vội vàng quỳ sụp xuống mặt Hoàng đế:
“Hoàng , thần đối với binh pháp hề am hiểu, thực lòng tâm nhưng lực bất tòng tâm!”
“Đủ !” Hoàng đế đập mạnh xuống bàn, sắc mặt biến ảo khôn lường:
“Cường địch ở mắt, các ngươi còn tâm trạng ở đây tranh cãi ? Chẳng lẽ bất kỳ ai thể trẫm sẻ chia mối ưu phiền ?”
Quan viên Bộ Binh lập tức cất lời:
“Thần khẩn cầu Bệ hạ chuẩn tấu, để An Ninh Hầu xuất quân!”
Dự Vương cũng vội vàng hùa theo:
“Hoàng chí ! An Ninh Hầu cùng Nam Man giao chiến suốt hai mươi ba năm, ai thấu rõ chiến thuật của chúng hơn nhà họ Yến. Xin Hoàng giao binh quyền cho An Ninh Hầu, ắt hẳn sẽ đại thắng, thu phục Hổ Lao Quan!”
Không ít đại thần nhíu mày khó chịu. Lúc , Thượng thư Hình Bộ - Đậu Tư Thành bước :
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng điều đó . Huống hồ, Đại tướng quân phủ giờ chỉ còn duy nhất An Ninh Hầu là huyết mạch, hơn nữa chân ngài vẫn thể vững, chẳng lẽ triều Đại Hạ định phái một tàn tật chiến trường ?”
Lời dứt, Yến Trừng liền liếc mắt thẳng về phía .
Thì vị Thượng thư cũng là kẻ thuộc phe cánh của An Thịnh.
Lại Ngự sử phụ họa:
“Lời chí lý! Nếu tướng tài, e rằng sẽ khiến thiên hạ chê Đại Hạ gánh vác việc quân!”
Quần thần trong triều đều gật gù đồng tình. Hoàng đế xoa xoa mi tâm, hỏi Bộ Binh:
“Nếu , Bộ Binh Thượng thư, ngươi xem triều đình còn ai thể thống lĩnh binh mã?”
Lời khiến văn võ bá quan cúi đầu trầm mặc.
Đại Hạ tuy chẳng còn thiếu tướng quân, nhưng những thể trực tiếp lĩnh ấn soái chiến trường thì quả thực chỉ đếm đầu ngón tay.
Yến Đại tướng quân khuất xem là một, Trấn Bắc tướng quân Phùng Hoán là thứ hai, thêm cha con nhà họ Mai trấn giữ Tiêu Quan thì coi như ba, ngoài chỉ còn lẻ tẻ vài ba .
trong , trừ cố Đại tướng quân , ai dám vỗ n.g.ự.c tuyên bố địch nổi Nam Man chứ?
Triều đường lặng ngắt như tờ.
Hoàng đế cuối cùng nhịn nữa, bất chấp thể diện, ngài thẳng sang Yến Trừng:
“An Ninh hầu, ngươi thật cho trẫm, tên A Mộc Tắc thực sự một ai địch nổi ?”
Yến Trừng khẽ mở môi, chữ “” còn kịp thốt , Tướng quốc Công đột nhiên dâng tấu:
“Bẩm Bệ hạ, lão thần chợt nhớ một , vị chắc chắn thể thống lĩnh binh mã!”
Hoàng đế tinh thần chấn động:
“Nói!”
“Là Tần Vương điện hạ. Người thông hiểu binh pháp, nay tạm nắm binh quyền, đúng là lựa chọn thể hơn!”
Ánh mắt Hoàng đế sáng rực:
“ , cửu ! Trẫm quên mất ?” Dứt lời liền đảo mắt quanh trong điện, thấy bóng dáng , “Doãn Thuận, chuyện gì đây, chẳng trẫm truyền thể văn võ bá quan triều ?”
Doãn Thuận cúi đầu đáp nhỏ:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tần Vương hiện đang túc trực bên Thái hậu, chuyện Dục Tú Cung tra rõ, là…”
Hắn thuật sơ qua. Lòng Hoàng đế dấy lên cảm giác bất an. Quả nhiên, Lão Ngự sử Dư bước khỏi hàng:
“Bệ hạ, tuyệt đối thể ! Lão thần đang định dâng tấu vạch tội Tần Vương loạn hậu cung, phẩm hạnh bại hoại! Tối qua, tư thông cùng tú nữ tại Dục Tú Cung, hành vi đồi phong bại tục, thật khó chấp nhận! Lão thần cùng các đồng liêu Ngự sử khẩn cầu Bệ hạ tra xét nghiêm minh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-169.html.]
Nói đoạn, cả nhóm Ngự sử đồng loạt quỳ xuống.
Sắc mặt Sở Hoài Sơn tối sầm, Hoàng đế suýt nữa tức đến nổ phổi:
“Chuyện chẳng tra rõ ? Là hãm hại, mà Thái hậu cũng hạ chỉ ban hôn cho hai !”
Lão Ngự sử Dư cứng cổ tranh luận:
“Nếu chuyện rõ ràng, Bệ hạ e ngại việc tra xét kỹ lưỡng? Lão thần cho rằng, chỉ dụ của Thái hậu chẳng qua là để che mắt thiên hạ! Tần Vương xưa nay gian tình với tú nữ , nay chuyện bại lộ, mới cầu Thái hậu giải vây! Xin Bệ hạ lấy lễ pháp tổ tông trọng, tuyệt đối chớ để tội danh loạn hậu cung dung tha!”
Lời dứt, một vị Ngôn quan lên tiếng phụ họa:
“Lão Dư sai! Huống hồ, dù Tần Vương thật sự vô tội chăng nữa, đại hôn gần kề, Bệ hạ cũng chẳng tiện lệnh xuất chinh. Ngài quên bài học xương m.á.u của An Ninh hầu ?”
Hoàng đế sững .
Khi đó Yến Trừng cũng sắp thành với đích nữ nhà họ Sở, kết quả trận đột ngột, trở về thì tàn phế…
Hắn sợ Tần Vương cũng dẫm lên vết xe đổ, mà là trong hoàng thất, thể chia sẻ trọng trách với , nhất là về binh quyền, lúc cũng chỉ còn mỗi Tần Vương…
Hoàng đế trầm mặc.
Khóe môi Yến Trừng nhếch lên một nụ lạnh lẽo.
Quả nhiên, đây mới là bàn tính thực sự. Hắn mà, An Thịnh bụng đến mức mối cho Tần Vương và Sở Nhược Âm? Hóa là cố ý tạo cớ , mượn miệng đám Ngôn quan Ngự sử để cắt đứt đường xuất quân của Tần Vương!
“Thôi ! Nếu như thể, cũng xong, thì các ngươi tấu trình cho trẫm một phương án khả thi khác! Trẫm cho các ngươi thời gian hai canh giờ, nếu chọn vị tướng quân nào, thì Tướng quốc Công, ngươi tự thu xếp mà lên đường chiến trường!”
Tướng quốc Công đại kinh, vội vàng lui xuống cùng quần thần thương nghị.
Yến Trừng đẩy xe lăn rời khỏi đại điện, ngay lập tức Tể tướng Cố, Tào Dương và Sở Hoài Sơn chặn .
“Ba vị đại nhân điều gì khuynh giáo?”
Đối với Sở Hoài Sơn, thái độ của lúc còn gay gắt lạnh lùng như , mà trái khá khách khí.
Sở Hoài Sơn chạm nhẹ Tào Dương, đành mở miệng:
“An Ninh hầu, đến chiến sự, bọn là văn thần chẳng thể sánh với ngài. Hôm nay đến là thỉnh giáo, liệu Nam Man nhân thế thừa thắng bắc tiến, tiếp tục đoạt thành trì của Đại Hạ ?”
“Không.” Yến Trừng đáp quả quyết, dứt khoát như đinh đóng cột. Ba đều kinh ngạc sững sờ.
Tể tướng Cố hỏi:
“Hầu gia dựa mà dám chắc chắn như ?”
Yến Trừng vội trả lời, cúi đầu chỉnh nếp gấp y phục:
“Trời trở lạnh, cứ chờ tin hòa đàm .”
Dứt lời, khẽ gật đầu với Sở Hoài Sơn xoay rời .
Tể tướng Cố còn ngơ ngác, Tào Dương và Sở Hoài Sơn liếc , hiểu ngay:
“Thì là , đông sắp tới, thời tiết càng thêm khắc nghiệt, binh lính, ngay cả chiến mã cũng chịu nổi đường dài tác chiến.”
Tào Dương mỉm :
“Tể tướng lão hồ đồ . Nam Man hề kéo dài chiến sự, nay chúng chiếm Hổ Lao Quan – nơi hiểm yếu bậc nhất, tất nhiên sẽ dùng đó điều kiện đàm phán. Chẳng mục đích đ.á.n.h trận vốn là để đổi lấy lợi ích ?”
Tể tướng Cố giật tỉnh ngộ, trịnh trọng :
“Thì là thế! Ngay từ đầu Nam Man định đ.á.n.h lâu dài, chỉ là đột kích Hổ Lao Quan, mưu toan mượn cớ hòa đàm để đòi thêm nhiều điều kiện!”
Nói đầu theo hướng Yến Trừng rời :
“Mắt của An Ninh hầu quả thực cao minh, liệu địch một bước, so với Yến Đại tướng quân năm xưa cũng kém phần! Chỉ tiếc cho đôi chân …”
Nếu thể lên, chẳng là một vị Chiến thần tái thế nữa ?
Một bên khác, Yến Trừng khỏi Hoàng cung, thẳng tới cửa bên của Sở Quốc Công phủ.
Mạnh Dương một nữa trèo tường, đưa phong thư trong, chẳng bao lâu Sở Nhược Yên liền lén lút chạy .
Nàng thấy xe ngựa của Yến Trừng, tim đập loạn nhịp, vội vã chui trong xe.
“Chàng quá to gan ! Nếu để Phụ …”
Lời còn kịp dứt, một bàn tay rộng lớn vươn tới. Ban đầu là định ôm lấy vòng eo mềm mại, cuối cùng chỉ nắm lấy cổ tay nàng.
Ngón tay thon dài đặt lên mạch môn, lắng nhịp đập mỗi lúc một nhanh của nữ tử, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong trêu tức:
“A Yên, nàng đang hồi hộp đó ?”
---