Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đuôi mắt của Yến Trừng khẽ nhướng, ánh lạnh nhạt rơi xuống kẻ đang xách búa sắt phía Yến Chiêu:
“Mặc Hãn, ngươi là nhất mãnh tướng trướng Mộc Tắc. Vượt ngàn dặm đến Đại Hạ , chỉ vì một đứa vô dụng của thôi ?”
“Ai là của ngươi!”
Yến Chiêu gằn giọng quát lên, nhưng Mặc Hãn vẫn nghiêm trang, đặt tay lên n.g.ự.c hành lễ một cách cung kính:
“Tam thiếu tướng quân, lâu gặp. Thiếu Khả Hãn nhà từng , trong thiên hạ , đáng để xem là đối thủ, Đại tướng quân Yến phụ ngài, Thế tử Yến trưởng ngài. Đáng tiếc hai vị quy tiên, giờ chỉ còn một ngài.”
Yến Trừng khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt hề ý nào:
“Vậy ? Nếu Mộc Tắc coi trọng như thế, bản hầu cũng thể để ngươi về tay . Vậy , ngươi để một cánh tay, sẽ cho ngươi mạng về, thế nào?”
Mặc Hãn biến sắc. Một tên Nam Man lập tức lớn tiếng quát tháo:
“Ngươi chỉ là một tên què c.h.ế.t dẫm mà cũng dám…”
Lời còn dứt, búa sắt giáng xuống, trực tiếp nghiền nát đầu tên hỗn xược, m.á.u huyết b.ắ.n tung tóe lên nền đất!
Sở Nhược Lan kinh hô bịt chặt mắt. Sở Nhược Yên vội giơ tay che chắn cho , nhưng đôi mày liễu của nàng cũng nhíu chặt .
Tên Nam Man xuống tay tàn độc với ngay cả cùng phe?
Chỉ thấy Mặc Hãn hề liếc t.h.i t.h.ể đó, thu búa sắt về, cung kính với Yến Trừng:
“Tam thiếu tướng quân, thuộc hạ kẻ vô lễ, mạo phạm ngài, xin ngài thứ .”
Yến Trừng thản nhiên phất tay, quan tâm đến cái c.h.ế.t. Mặc Hãn lập tức cao giọng hô:
“Chư tướng lệnh, tự phế tay trái!”
Lời dứt, đám binh sĩ phía đưa mắt . Mặc Hãn giơ búa lên, hung hăng nện xuống cánh tay trái của chính .
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên lạnh lẽo giữa đêm khuya. Chủ soái tự gương, thuộc hạ dám trái lời, chỉ đành nghiến răng tự đ.á.n.h gãy cánh tay.
Tiếng rên rỉ trầm đục vang lên liên tiếp khắp sân viện.
Mặc Hãn nhịn cơn đau kịch liệt, về phía Yến Trừng:
“Tam thiếu tướng quân… như đủ ?”
Yến Trừng lướt mắt Yến Chiêu, khẽ cong môi châm biếm:
“Chẳng còn thiếu một ?”
Mặt Mặc Hãn biến sắc. Yến Chiêu thì thể tin nổi, lạnh ba tiếng liên tiếp:
“Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là ngươi, Yến Tam, kẻ tâm độc thủ tàn, m.á.u lạnh vô tình, ngay cả ruột cũng tha!”
Yến Trừng chỉ lạnh lùng đáp:
“Ngươi về Nam Man Phò mã ? Bản hầu Phò mã nước địch.”
Yến Chiêu như đ.â.m trúng chỗ đau, điên cuồng gầm lên:
“Ngươi câm miệng !! Ngươi tưởng ai cũng hèn nhát sợ c.h.ế.t như ngươi, phản chủ cầu vinh ? Vì vinh hoa của tiện nhân , ngươi dám vứt bỏ quốc thù gia hận! Ta thật sự lầm ngươi ! Năm đó ở Hàn Cốc Quan cầu độc mộc, ngươi còn nhớ đại ca cứu ngươi thế nào ?!”
“Huynh liều c.h.ế.t đưa ngươi lên cầu, tử thủ ở ngay đầu cầu! Ngươi quên chứ? Hơn trăm tên quân Nam Man, chẳng một ai vượt qua ! Cuối cùng là A Mộc Tắc b.ắ.n ám tiễn, b.ắ.n đứt dây thừng. Đại ca sợ ngươi rơi xuống vực sâu, mới liều chụp lấy sợi dây!”
“Chính vì thế mà lũ Nam Man mới cơ hội xông lên, c.h.é.m hai mươi mốt đao!”
“Hai mươi mốt đao! Tất cả đều c.h.é.m lưng! Bọn chúng buông tay, để ngươi rơi xuống vực, thể báo tin! từng buông tay! Bàn tay dây thừng mài đến rướm máu, tấm lưng c.h.é.m nát vẫn chịu khuất phục!”
“Chỉ đến khi ngươi qua cầu, an rút lui, mới dốc hết sức lực cuối cùng c.h.é.m đứt dây thừng bên , cắt đứt đường truy binh của Nam Man!!”
“Còn ngươi thì ? Ngươi từng đầu dù chỉ một ?!”
Câu cuối cùng, m.á.u lệ hòa lẫn, kết thúc bằng một tràng thê lương thấu tận trời xanh, mỗi chữ thốt như xé ruột xé gan:
“Yến Trừng, ngươi từng! Từ đầu đến cuối chỉ chạy trốn! Vĩnh viễn đầu!!!”
Sở Nhược Yên tâm thần chấn động, ngước mắt sang, chỉ thấy vẻ trào phúng lạnh lẽo gương mặt Yến Trừng sớm tiêu tan.
Ánh mắt đen như mực đặc, sâu thăm thẳm như vực sâu, còn lưu nửa phần sinh khí nào.
“Phải, từng đầu.”
Hắn khẽ thốt , chậm rãi nhắm mắt, như thể hồi tưởng ngày , ngày của m.á.u và lửa ngập trời.
Thiên hỏa ngập trời, đại ca kéo chạy thục mạng, chiến đấu c.h.é.m g.i.ế.c kẻ địch, nhét nửa miếng Hổ Phù khắc chữ lòng .
“Yến Tiểu Trừng, lập tức đến Hổ Lao Quan báo tin khẩn, Hàn Cốc Quan thất thủ, Hổ Lao Quan tuyệt đối phép rơi tay giặc!”
“Mặc kệ đời luận đàm thế nào, ngươi sống sót!”
“Chạy về phía , đừng ngoảnh đầu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-159.html.]
Hắn lời đại ca, liều mạng chạy về phía .
Cho đến khi bước lên cầu độc mộc, cho đến khi cầu rung lắc dữ dội, suýt chút nữa rơi xuống vực sâu, cho đến khi kéo dây thừng giúp tiếp tục tiến lên...
Hắn từng đầu.
“Ha… ha ha ha ha!” Yến Chiêu rộ lên, tiếng thê lương nhuốm máu, gào lên lời lẽ sát tâm:
“Yến Trừng, ngươi xứng của Đại ca!”
Rắc!
Tay vịn chiếc xe lăn Yến Trừng bóp nát vụn.
Mảnh gỗ gãy đ.â.m sâu lòng bàn tay , m.á.u tươi tuôn xối xả, song chẳng hề thấy đau đớn. Ngược , còn siết chặt hơn, để những mảnh gỗ đ.â.m sâu da thịt.
Chỉ như , mới mong giảm chút ít sự giày vò trong tâm khảm...
“Đủ !”
Đột nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên, nàng bước lên, chắn ngang .
“Lục công tử Yến gia, xin thứ mạo phạm hỏi một câu, ngay lúc đó ngươi đang ở nơi nào mà giờ dám đây, đường đường chính chính trách cứ Tam ca ngươi?”
Yến Chiêu đôi mắt đỏ hoe, gằn từng tiếng:
“Lúc đang ở thành cản địch, cách quá xa, thực sự lực bất tòng tâm.”
“Vậy thì ngươi đúng ! Ngươi cũng thể cứu , cớ gì đổ hết trách nhiệm lên đầu Tam ca ngươi? Huống hồ Thế tử liều c.h.ế.t đưa , chính là để truyền báo tin tức, để Hổ Lao Quan tránh vết xe đổ, rơi tay quân địch!”
“Ngươi nghĩ Tam ca ngươi cứu ư? Ngươi nghĩ cam tâm giẫm lên m.á.u thịt trưởng để thoát , cam chịu một kẻ nhu nhược đời chỉ trích ? Đó là tình thế bức bách, là hành động bất đắc dĩ! Ngươi để thể Hổ Lao Quan, gì ? Hai chân —chính là do tự tay đ.á.n.h gãy!!”
Xung quanh vang lên một trận hít sâu rùng .
Phải sự tàn nhẫn và dũng khí đến nhường nào mới dám tự đ.á.n.h gãy xương chân?
Huống hồ hai cửa quan cách xa vạn dặm, bò về bằng chính đôi tay như thế nào?
Yến Chiêu ngây dại, thấy ánh mắt cô nương ngập tràn bi ai, nhẹ nhàng thốt lời :
“Lục công tử Yến gia, đôi khi, cầu c.h.ế.t thì thật dễ dàng, sống sót mới là điều khó khăn nhất.”
Tứ bề tĩnh lặng.
Ngay cả tiếng ếch bên hồ cũng ngưng bặt.
Yến Chiêu đôi chân tàn phế của Tam ca , trong mắt thoáng hiện vẻ ngơ ngẩn, khẽ lẩm bẩm đầy đau đớn:
“ Đại ca mất …”
“Không chỉ Đại ca, mà cả phụ , mẫu , Nhị ca và Ngũ ca cũng đều ngã xuống.”
Lúc thiếu niên thốt câu , đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Sở Nhược Yên thấy lòng nghẹn , mở lời an ủi mà chẳng nên gì.
Yến Trừng cuối cùng cũng cất lời:
“Ngươi trở về , vị trí Gia chủ Yến gia, nhường cho ngươi.”
Một lời quả thực khiến kinh hãi.
Vị trí Gia chủ Yến gia, là điều bao kẻ mộng cũng cầu , ngay cả Nhị phòng, Tam phòng cũng vì nó mà tranh đoạt đến đầu rơi m.á.u chảy.
Vậy mà giờ đây, nhẹ nhàng như , định nhường cho khác?
Yến Chiêu sững , thần sắc d.a.o động.
Mặc Hãn vội vàng :
“Phò mã gia, ngài còn nhớ Công chúa Mạnh Cơ chăng? Vì đưa ngài trở về, nàng mạo hiểm tiết lộ quân tình, đ.á.n.h cắp lệnh phù. Thiếu Khả Hãn tuyên bố, nếu bắt ngài , nhất định sẽ xử tử nàng theo quân pháp! Ngài thực sự nhẫn tâm nàng chịu khổ ?”
Trong đầu Yến Chiêu hiện lên hình ảnh thiếu nữ gọi là “Yến Chiêu ca ca”, tuy là Nam Man nhưng nàng thuần khiết, khác biệt với tất thảy. Nàng thuần khiết tựa như trang giấy trắng, vớt từ sông Lan Thương, chăm sóc tỉ mỉ, thậm chí vì cứu mà dối họ viên phòng. Lần trốn thoát , tất thảy đều nhờ sự giúp đỡ của nàng…
Sắc mặt Yến Chiêu hiện lên vẻ giằng xé dữ dội, thật lâu mới trầm giọng:
“Ta tuyệt đối thể hại nàng!”
Mộc Tắc là một tên điên tàn nhẫn, từng tận mắt chứng kiến tên đó c.ắ.t c.ổ mỹ cơ để uống m.á.u mua vui… Hắn thể để Mạnh Cơ rơi t.h.ả.m cảnh đó !
Ánh mắt Yến Trừng thoáng hiện lên ý nhạo báng:
“Ngươi nghĩ kỹ ?”
“Ta nghĩ kỹ ! Đại trượng phu việc nên , việc nên ! Ta cứu Mạnh Cơ , đó nhất định sẽ về Đại Hạ, đường đường chính chính báo thù cho phụ và các trưởng! Tuyệt đối giống như ngươi, nhận giặc mẫu , ô danh tiếng tăm Yến gia !”
Khóe miệng Sở Nhược Yên khẽ giật, thầm nghĩ: tên tiểu Lục trải qua biến cố to lớn như mà vẫn còn ngây thơ đến mức đáng sợ.
nàng kịp mở lời, Yến Trừng lên tiếng:
“Được! Ảnh Tử, thả hai họ !”
---