Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi đồng loạt ngoảnh đầu, chỉ thấy Trưởng công chúa An Thịnh bước , vận triều phục xanh thẳm thêu kim tuyến đỏ, trâm cài vàng ròng khẽ lay động theo bước chân. Giữa mi tâm nàng vẫn điểm đóa mẫu đơn lộng lẫy cao quý, nhưng khác với vẻ đoan trang thường nhật, hôm nay nàng toát thêm vài phần uy nghi lấn át !
“Thần tham kiến Hoàng , Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Bình .”
“Tạ Hoàng .” An Thịnh dậy. Những khác cũng lượt hành lễ với nàng, chỉ Yến Trừng vẫn vững trong xe lăn, giữa đám khom lưng cúi đầu mà sừng sững như tùng bách.
Hắn nàng, hoặc thể trong mắt , Trưởng công chúa chẳng khác gì những khác.
Song An Thịnh càng hài lòng hơn.
Được sủng mà mừng, gặp nạn chẳng loạn, phong thái điềm đạm như thế, mới xứng nhi tử của nàng!
Thế nhưng bên cạnh, Dự Vương lạnh giọng : “Yến Trừng, ngươi thấy Trường công chúa mà dám hành lễ, là định công khai khinh miệt hoàng thất ?”
Từng tội danh lượt đổ xuống, như sợ hôm nay thể ép c.h.ế.t Yến Trừng.
Yến Trừng còn mở miệng, An Thịnh chau mày: “Dự Vương mắt kém ? An Ninh Hầu chân thương tích, tiện hành lễ. Huống chi Hoàng từng hạ chỉ cho phép nó miễn quỳ lễ từ lâu .”
Dự Vương trừng mắt, đầu với vẻ thể tin nổi: “Ngươi bênh vực ? An Thịnh, ngươi hóa Bồ Tát lâu quá ? Tiểu tử chẳng là kẻ năm xưa ở núi Thúy Bình khiến ngươi sẩy thai ?”
An Thịnh đáp, xoay vung tay áo, quỳ rạp xuống mặt Hoàng đế: “Hoàng , thần tội!”
Một tiếng khiến Hoàng đế kinh động đến mức bật dậy.
Chư thần trong điện cũng đồng loạt hướng mắt về phía nàng.
“Mau dậy! Muội tội gì chứ?”
Vị Hoàng lòng dân, cứu đói phát lương, ban t.h.u.ố.c cứu , mở học đường dạy chữ, nàng là biểu tượng của hoàng thất trong lòng bách tính!
Thế nên Hoàng đế đích bước lên đỡ, nhưng An Thịnh cố chấp : “Hoàng , thần hai tội. Tội thứ nhất liên quan đến An Ninh Hầu!”
Điện đường lặng ngắt như tờ, Hoàng đế ngẩn : “Muội gì cơ?”
An Thịnh cụp mi, từng chữ một rõ ràng: “An Ninh Hầu là cốt nhục của thần .”
“!!!”
Cả điện thất kinh.
Ánh mắt Yến Trừng chợt trầm như băng lạnh.
Dự Vương thì trợn tròn mắt: “Ngươi bậy bạ gì đó? Con ngươi chẳng mất từ lâu ?”
“Thần hề chuyện bà mụ năm xưa tráo đổi tả hữu, đ.á.n.h cắp cốt nhục của thần để là tam công tử nhà họ Yến. Do đó, thần suốt bao năm qua thể tận tâm , nay vô tình phạm tội khi quân, kính xin Hoàng khoan thứ!”
Dứt lời, nàng cúi đầu lạy thật sâu.
Hoàng đế trong lòng như nổi sóng dữ dội, song bất giác sinh một niềm hoan hỷ!
Bệ hạ vẫn luôn dè chừng Yến Trừng, e ngại y ôm mối hận thù vì chuyện phụ và trưởng, nên trì hoãn dám trọng dụng.
Dù cho y lập vô công trạng trong vụ án tham ô, án lương thảo, chung quy vẫn chỉ là một "Đại Thiếu khanh tạm quyền". Mãi đến khi vụ việc Tào Dương phơi bày, Bệ hạ mới bất đắc dĩ phong y chính danh, nhưng cũng chỉ là Tứ phẩm Thiếu khanh...
nếu y con cháu Yến gia, mà mang trong huyết mạch hoàng thất—thì lo lắng, e dè chẳng sẽ tiêu tan hết!
Hoàng đế trầm tư xoay chuyển ý niệm: “An Thịnh, theo lời , An Ninh Hầu là cốt nhục của và Phò mã ư?”
“Không. Đó là tội thứ hai của thần .” An Thịnh hít sâu một , giọng vang vọng khắp điện: “An Ninh Hầu là cốt nhục của thần và Đại tướng quân Yến gia!”
Cả triều đình c.h.ế.t lặng, một ai thốt nổi lời nào.
Duy chỉ còn tiếng hít khí lạnh râm ran lan truyền.
Yến Thư dường như cuối cùng hiểu ngọn ngành, nàng thất thanh gào lên: “Không thể nào! Phụ và mẫu tình sâu nghĩa nặng, tuyệt đối thể con với tiện nhân nhà ngươi!”
Giờ khắc , ai còn màng đến việc nàng dùng đúng xưng hô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-146.html.]
Ánh mắt An Thịnh khẽ lóe lên một tia sáng sắc bén: “Đại tướng quân dĩ nhiên phản bội A Uyển. Chỉ là hôm uống quá chén, bước nhầm phòng. Bản cung đang trong cơn say ngủ, ngỡ là Phò mã trở về. Chính vì sự lầm lẫn khó bề giải thích mà gieo nên nghiệp quả hôm nay!”
Nói đoạn, nàng dập đầu xuống đất mặt Hoàng đế: “Hoàng , ngàn sai vạn sai đều là tội của thần , hề liên can đến nhi tử. Cúi xin Hoàng khai ân, chỉ trách phạt một thần thôi!”
Điện Phụng Thiên tĩnh mịch.
Bá quan văn võ từng lớp sóng gió liên tiếp giáng xuống, tâm trí choáng váng. Đầu tiên là thế An Ninh Hầu phanh phui, đó Trưởng công chúa xuất hiện nhận con, và cuối cùng, là con trai ruột của Trưởng công chúa và Đại tướng quân?!
Chỉ Hoàng đế là thể kìm nén sự mừng rỡ khôn cùng!
Nếu quả thực là như thì còn gì tuyệt vời hơn! Yến Trừng mang huyết mạch Đại tướng quân trấn giữ biên cương, là hoàng quốc thích tôn quý. Ba quân Đại Hạ đều thể yên tâm giao phó cho y, thêm phận con nuôi thừa nhận của Yến gia, việc tiếp quản quân đội chắc chắn sẽ vô cùng suôn sẻ!
Bệ hạ cố nén niềm vui, phán: “An Thịnh, mau dậy, hà cớ gì tội, rõ ràng là lập nên đại công!”
An Thịnh cụp mi, khóe môi khẽ cong lên một nụ kín đáo.
Nàng tự Hoàng đang toan tính điều gì, nên mới chọn hôm nay, mặt bá quan văn võ mà đường hoàng xuất hiện.
“Tạ ơn Hoàng , thần …”
Chưa dứt lời, Dư lão Ngự sử run rẩy bước khỏi hàng: “Bẩm Hoàng thượng! Dù An Ninh Hầu là cốt nhục của Trưởng công chúa, nhưng việc y sai đả thương tổ mẫu vẫn là tội ‘Thập ác đại nghịch’, tuyệt đối thể dung thứ!”
Hoàng đế cau mày, An Thịnh giả bộ kinh ngạc: “Dư lão đại nhân lời từ ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Yến Thư. Nàng hoảng hốt, buột miệng: “Tất cả... tất cả đều do Trưởng công chúa dạy !”
An Thịnh lập tức cắt lời: “Tứ cô nương họ Yến— , giờ gọi là Lưu phu nhân mới đúng—một tiện tịch như ngươi, lúc Trương Lộc Bá định tội, thể đường đường chính chính bước điện?”
Yến Thư phụ nữ vẫn tươi nhàn nhã mặt, nội tâm lạnh băng như ném hầm băng giá.
“Trưởng công chúa, chẳng tất cả đều là do bày mưu dạy bảo ?”
“Người bảo tuyên bố y con cháu Yến gia, cũng dạy dùng chuyện Tổ mẫu thương để gán cho y tội danh ‘Thập ác đại nghịch’! Giờ sự việc bại lộ, chối bỏ sạch trơn, trở mặt vô tình như thế !”
Nàng gào t.h.ả.m thiết, nước mắt tuôn như mưa, nhưng một ai tin những lời nàng .
Ngay cả Dự Vương, dẫn nàng điện, cũng lạnh nhạt: “Dâm phụ! An Thịnh là mẫu ruột thịt, thể hại chính cốt nhục của ?”
Chỉ Yến Trừng cụp mắt, che giấu một tia lạnh lẽo nơi đáy lòng.
Quả nhiên, Trưởng công chúa là tính toán… Đẩy y bước đường cùng, đó tay cứu vớt, chẳng là khiến y sinh lòng cảm kích, ghi nhớ ân tình ?
lúc , vị quan lớn tiếng hô: “Ta nhớ , lúc Trương Lộc Bá xử tội, nàng liên lụy là vì An Ninh Hầu mặt cầu xin! Một kẻ vong ân bội nghĩa như thế, thật đúng là ô uế thanh danh Đại tướng quân!”
“Phải! May mà chỉ là con nuôi, nay xuất giá. Bệ hạ, thần xin giáng nàng tiện tịch, đời đời bước Tướng phủ dù chỉ nửa bước!”
“Thần phụng nghị!”
“Thần cũng phụng nghị!”
Chư thần cùng cúi . Hoàng đế phất tay: “Vậy cứ theo lời chư khanh mà thực hiện.”
Yến Thư gương mặt đầy sợ hãi cầu xin ân xá, nhưng hai bên hoạn quan lập tức bịt miệng, lôi nàng ngoài.
Hoàng đế cất lời: “Giờ lời lẽ của dâm phụ đáng tin cậy, chuyện An Ninh Hầu bất hiếu cũng thể tiếp tục xét xử. Lễ bộ, các ngươi hãy cân nhắc ban thưởng thích đáng. Trưởng công chúa và cốt nhục đoàn viên, hẳn còn nhiều điều tâm sự, chư khanh tạm lui .”
“Thần đẳng cáo lui!”
Chư thần lượt rời . Dự Vương hừ lạnh, lườm Yến Trừng một cái, đó phất tay áo bỏ .
Hoàng đế định điều gì đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống: “Thôi, hai con các ngươi hãy đến Ngự Hoa viên trò chuyện. Trẫm đến chỗ mẫu hậu một chuyến.”
An Thịnh hiểu ngay là Bệ hạ báo "tin vui" cho Thái hậu, nhưng nàng hề bận tâm—nếu Hoàng đế quyết tâm trọng dụng Yến Trừng, thì cửa ải Thái hậu, nhất định sẽ dốc sức mở đường.
Sau khi hành lễ tạ ơn, hai một một bước đến Ngự Hoa viên.
Cung nhân đồng loạt lui . An Thịnh lặng y một hồi, ánh mắt chất chứa tình thâm ý nặng:
“Hài nhi của , con chịu đựng khổ sở .”
---