Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên lập tức :
"Ngọc Lộ, để !"
Mạnh Dương bước phòng, vội vã hành lễ bẩm báo:
“Thiếu phu nhân, Dự vương tới, khăng khăng tuyên bố thế của công tử nhà đáng ngờ, thậm chí còn nghi ngờ cấu kết cùng Nam Man, mưu hại Đại tướng quân! Vị Thị lang Bộ Hình Thạch Hồng là kẻ cứng nhắc, xong lập tức áp giải công tử , cho dù thuộc hạ đưa tín vật Thiếu khanh Đại Lý Tự cũng chẳng thể nào gì !”
Thị lang Bộ Hình là chính nhị phẩm, thêm một tên Dự vương bên giật dây, mang Yến Trừng quả là dễ như trở bàn tay.
Chỉ là...
“Công tử nhà ngươi hề biện giải ?”
Mạnh Dương dậm chân tỏ vẻ sốt ruột:
“Chính vì công tử nửa lời nên mới khiến ngoài thêm nghi ngờ. Người còn bảo thuộc hạ giao nộp luôn tín vật, rằng mang trọng tội, dám giữ chức quan nữa... À, lúc , còn dặn thuộc hạ bẩm với thiếu phu nhân một tiếng, bảo đừng quá lo lắng!”
Sở Nhược Yên nhíu mày:
“Ta hiểu rõ .”
“?”
Hiểu rõ thì cũng nên cho thuộc hạ chứ!
Mạnh Dương gãi đầu gãi tai, thiếu phu nhân chậm rãi :
“Song phương đối cờ, lúc ván cờ đều bày mặt. Công tử nhà ngươi lấy nhập cuộc, chính là đang bức đối phương hạ quân cờ mấu chốt cuối cùng.”
Mạnh Dương:
“???”
Hắn mà trong đầu hồ đồ. Sáng nay lão gia Từ cũng chau mày một câu: “Công tử quá hiểm nguy,” liền vội vã chăm sóc thiếu gia Văn Cảnh, đến cơ hội hỏi han cũng chẳng .
Sao ai nấy đều tầm sáng tỏ như gương, chỉ là như kẻ mù giữa ban ngày?
Sở Nhược Yên bất đắc dĩ thở dài:
“Mạnh thị vệ còn nhớ A Tiêu ?”
Mạnh Dương ngẩn , lúc mới phản ứng :
“Ý là công tử lấy bản mồi nhử, câu kẻ ? chẳng Trưởng công chúa An Thịnh là chủ mưu ?”
“Phải, nhưng tung tích của Tôn Tài, thì thể tránh khỏi vị Trưởng công chúa …” Sở Nhược Yên nghĩ đến màn kịch hao tâm tổn trí tối qua, cuối cùng cũng là công cốc, khỏi lạnh, “Công tử nhà ngươi xưa nay từng xem trọng bản , như , nay cũng như . Có lúc thật nghi ngờ, liệu từ đầu đến cuối từng dứt ý niệm cầu c.h.ế.t .”
Mạnh Dương ngây ngô gãi đầu:
“Chắc chắn là ! Tối qua còn đặc biệt căn dặn thuộc hạ chuẩn hai thùng nước nóng để tắm gội, sống sung sướng như , ắt hẳn là quý trọng tính mạng mà!”
Sở Nhược Yên: “…”
E là khí phần trầm lặng, Mạnh Dương hỏi:
“Vậy thiếu phu nhân, tiếp theo chúng nên gì?”
“Chẳng cần gì.”
Nữ tử khóe môi thoáng hiện ý trào phúng, “Tự khắc sẽ kẻ khác giúp thoát khỏi cơn nguy khốn .”
Cùng lúc đó, nha môn Bộ Hình.
Yến Lâm điểm danh xong liền cấp kéo lên xe ngựa, suốt dọc đường đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng. Đến điện Phụng Thiên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một rừng áo bào tím đậm trang nghiêm, bộ đều là các vị đại thần đang tề tựu. Hắn lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Là Chủ sự ty Tư Môn Bộ Hình Yến Lâm đến ?”
Giọng uy nghiêm của Thánh thượng truyền đến, cuống cuồng dập đầu:
“Là, là vi thần…”
“Tốt. Trẫm hỏi ngươi, về thế cháu ngươi, An Ninh hầu, ngươi rõ ?”
Yến Lâm trợn to mắt, theo phản xạ ngẩng đầu, chỉ thấy Yến Trừng vận y phục thường, ngay giữa điện chiếc xe lăn, trầm tĩnh mà hiện hữu.
Mà hai bên đại điện, ngoài Dự vương , bộ đều là đại thần từ nhị phẩm trở lên.
Trong đó còn lẫn một nữ tử — là Yến Thư mà đó từng cho quản thúc tại gia!
“Yến Lâm, Thánh thượng hỏi ngươi, còn trả lời?”
Dự vương lạnh giọng quát lớn, Yến Lâm giật nảy :
“Vi thần… vi thần quả thực rõ…”
“Vậy ?” Dự vương sang :
“Hoàng , đều mặt, chi bằng để họ đối chất tại chỗ?”
Hoàng đế gật đầu, Dự vương hô lớn:
“Yến Thư!”
Yến Thư hành lễ xong, dịu dàng về phía Yến Lâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-145.html.]
“Nhị thúc, quên ? Hôm qua ở ngoại thành Kinh Giao, tại nhà họ Tôn, An Ninh hầu hết sức ngăn cản chúng gặp bà Tôn… còn uy h.i.ế.p và tổ mẫu, rằng tướng phủ giờ chỉ còn , nếu hai thật sự tra chân tướng khiến đổ, thì nhà họ Yến cũng sẽ diệt vong. Chuyện đó, thật sự nhớ ư?”
Trán Yến Lâm túa đầy mồ hôi lạnh, nhịn về phía Yến Trừng, vẫn bình tĩnh như nước, dường như từng thấy những lời .
Hắn cố trấn định:
“Không… chuyện đó…”
“Hừ!” Dự vương hừ lạnh một tiếng, “Yến Lâm, ngươi khi quân ?”
Tội khi quân — xử trảm tại chỗ!
Yến Lâm hoảng sợ đến mức ngã xuống đất:
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Vi thần cũng chỉ vì Yến gia, chứ ý khi quân!”
Lời chẳng khác gì thừa nhận những điều Yến Thư .
Trên điện rộ lên những tiếng bàn luận, sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống:
“An Ninh hầu, khanh gì ?”
Đây là cơ hội để giải thích, mà Yến Trừng bình thản đáp:
“Vi thần gì để .”
Cả đại điện lập tức xôn xao.
“Chuyện gì thế? An Ninh hầu chẳng con ruột Đại tướng quân ?”
“Sao thể? Nuôi dạy hai mươi năm, lẽ nào Đại tướng quân còn ?”
“Vậy chẳng Đại tướng quân còn một giọt m.á.u nào ư…”
Dự vương thấy thời cơ tới, liền chắp tay :
“Hoàng thượng, nếu An Ninh hầu là con của Đại tướng quân, thì trận chiến Hàm Cốc Quan , chỉ sống sót, lời khai của tuyệt đối thể tin! Rất thể chính cấu kết với Nam Man khiến quân t.h.ả.m bại, xin Hoàng thượng tra rõ!”
Đây mới chính là mục tiêu tốn công bày mưu toan tính!
Ánh mắt Yến Trừng thoáng qua một tia châm biếm sâu sắc, lặng lẽ thu tầm mắt phản ứng của quần thần trong đại điện.
Nào ngờ lúc , Sở Hoài Sơn bước , nhíu mày :
“Nếu theo lời Dự Vương, An Ninh Hầu chạy tới biên ải, sinh tử theo chân Đại tướng quân, thậm chí mất luôn đôi chân, lẽ nào chỉ để cấu kết Nam Man hãm hại Đại tướng quân? Nếu thành công, cớ gì còn về chịu c.h.ế.t?”
Dự Vương nghẹn lời, ngay cả Yến Trừng cũng khựng .
Vị nhạc phụ tương lai chẳng xưa nay ưa gì ? Cớ ...
“Hoàng thượng, thiên hạ đều lão thần vì chuyện của tiểu nữ, vốn chẳng ưa gì An Ninh Hầu, nên càng lý do gì để đỡ! lão thần cho rõ, chỉ riêng việc bò bằng đầu gối đến Hổ Lao Quan báo tin, lặn lội ngàn dặm hộ tống hài cốt Đại tướng quân hồi kinh, thì lão thần tuyệt tin là gian tế Nam Man!”
Chư thần gật đầu đồng tình, Hoàng đế cũng trầm ngâm gật đầu:
“Lời của Sở quốc công quả thực lý lẽ…”
Dự Vương chịu để miếng mồi ngon đến miệng bay mất, lập tức đưa mắt hiệu cho Yến Thư.
Yến Thư lập tức quỳ sụp:
“Hoàng thượng, việc An Ninh Hầu thông địch bán nước , tiện phụ là nữ nhân nên dám khẳng định. hôm qua mặt bao , sai thuộc hạ động thủ với tổ mẫu, còn cắt phăng tóc của bà, việc là sự thật thể chối cãi!”
“Cái gì?!”
Bách quan xôn xao.
Vị Lão Ngự sử Dư nổi danh thanh liêm run rẩy bước :
“Hoàng thượng! Mưu hại tổ mẫu, là trọng tội trong ‘Thập ác’ — tội ngỗ nghịch! Xin Hoàng thượng nghiêm trị nặng tay!”
Thị lang bộ Hình Thạch Hồng cũng nghiêm mặt :
“ , An Ninh Hầu là Thiếu khanh Đại Lý Tự, nắm giữ hình ngục, hiểu luật mà còn phạm, tội càng chồng thêm!”
Cả triều dậy sóng, Dự Vương đắc ý :
“Sở quốc công, đến lúc ngài còn gì để ?”
Sở Hoài Sơn vung tay áo:
“Việc là gia sự của nhà họ Yến, bổn quốc công thể gì !” Dứt lời, về hàng ngũ, trong lòng thầm mắng Yến Tam quá xúc động. Hắn từng Nhược Yên kể về chuyện tồi tệ của lão thái quân , nhưng dù cũng nên tay mặt bao như ! Ít nhất cũng tránh để kẻ khác nắm nhược điểm chứ?
Hoàng đế thấy thế, :
“Đã , thì tiên bãi miễn chức Thiếu khanh Đại Lý Tự của , đó…”
Lời còn dứt, một tiểu thái giám bỗng chạy thì thầm với Doãn Thuận, lập tức ghé tai tâu :
“Hoàng thượng, Trường công chúa An Thịnh đến, hơn nữa quỳ ngoài điện một lúc lâu…”
Hoàng đế giật , trừng mắt:
“Còn mau tuyên !”
Doãn Thuận lập tức cao giọng:
“Tuyên Trường công chúa An Thịnh điện —”
---