Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài căn nhà gỗ.
Thời điểm , Lão phu nhân Yến thị, Yến Thư, cùng Yến Lâm và Thẩm thị nhị phòng đều tề tựu.
Yến Thư dìu tay Lão phu nhân, thấp giọng :
“Tổ mẫu bớt giận, lẽ Thư nhi lầm lẫn …”
“Lầm? Lầm chỗ nào? Hắn vội vàng chạy tới chỗ bà Tôn, chẳng trong lòng tật ?” Lão phu nhân giận dữ gầm lên, bao nhiêu năm oán hận và chán ghét đứa cháu dường như tìm chỗ để phát tiết, “Lão sớm nghi ngờ huyết mạch nhà họ Yến – tính tình âm u, lãnh đạm như , nửa phần giống phụ mẫu ngươi? Nếu ngươi nhắc tới chuyện núi Thúy Bình, lão còn nghĩ thấu điều !”
Yến Thư cung kính đáp lời, khóe môi khẽ lộ tia lạnh lẽo.
Nàng hạng ngu dại. Trưởng công chúa chỉ điểm tung tích bà Tôn, nàng tay sát nhân, rõ ràng là để nàng gánh vác tội danh ! Thế nên nàng chỉ tùy tiện nhắc qua với tổ mẫu một câu, quả nhiên lão thái bà ngu liền vội vàng đuổi theo tới đây…
lúc , Sở Nhược Yên đẩy xe lăn, đưa Yến Trừng .
Nam nhân sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu như vực thẳm lướt qua một lượt, cất tiếng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Một luồng áp lực vô hình bao trùm, khiến Lão phu nhân Yến thị cùng Yến Lâm và những cùng đều kinh ngạc, nhất thời ai thốt nên lời.
Yến Thư thầm mắng một tiếng “vô dụng”, liền lấy sự dịu dàng trong giọng :
“Tam ca…”
“Lưu phu nhân gọi nhầm chăng?” Yến Trừng nhạt, “Ngươi gả cho Xương Lộc bá – một tội thần, bổn hầu hề đồng lõa phạm tội như .”
Sở Nhược Yên bật thành tiếng.
Khẩu khí của Yến Tam quả nhiên cay độc. Điều Yến Thư căm hận nhất là cái c.h.ế.t của phu quân, mà cứ nhấn mạnh hai từ “tội thần” như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng tim nàng!
Quả nhiên, Yến Thư giận đến tím cả mặt, gương mặt nhu thuận vốn phút chốc xé toạc:
“Ngươi chớ đắc ý quá sớm!!”
Lão phu nhân cũng thần, nhíu chặt mày quát:
“Yến Tam! Ngươi chớ đ.á.n.h trống lảng! Lão hỏi ngươi, bà Tôn đang ở bên trong ?”
“Nếu ở thì ?”
“Vậy thì gọi bà đây! Để bà cho rõ ràng, chuyện năm xưa núi Thúy Bình rốt cuộc là như thế nào?” Giọng Lão phu nhân đầy uy thế, Mạnh Dương lập tức bước lên:
“Lão phu nhân, việc nội tình phức tạp, xin hãy từ từ mà xét—”
Bốp!
Lão phu nhân giơ tay tát Mạnh Dương một cái thật mạnh:
“Chủ tử đang chuyện, đến lượt con ch.ó săn như ngươi xen mồm ?”
Mạnh Dương cố nén cơn phẫn nộ, giữ im lặng. Yến Trừng lạnh giọng lệnh:
“Ảnh Tử.”
Lời dứt, hàn quang chợt lóe lên – một lọn tóc bạc trán Lão phu nhân c.h.é.m đứt, nhẹ nhàng rơi xuống mắt bà …
“A a a!!”
Tiếng thét chói tai vang vọng, x.é to.ạc gian tĩnh mịch, Lão phu nhân kinh hoàng chỉ :
“Ngươi… ngươi dám tay với ?!”
Yến Lâm cũng dọa đến hồn siêu phách lạc, vội vàng tiến lên đỡ mẫu :
“An Ninh hầu! Ngươi hóa điên ? Bà là tổ mẫu của ngươi!!”
Ngay cả Sở Nhược Yên cũng khỏi kinh ngạc – vì lo lắng cho Lão phu nhân, mà bởi Đại Hạ coi trọng đạo hiếu, nếu chuyện truyền ngoài, chỉ sợ đám văn nhân bút khách sẽ dùng lời lẽ sắc bén dìm c.h.ế.t !
Thế nhưng Yến Trừng chẳng hề bận tâm, thản nhiên :
“Hóa nhị thúc còn nhớ, bà là tổ mẫu của ?”
“!!!”
Mọi đồng loạt chấn động. Thẩm thị theo bản năng thốt :
“Nếu bà tổ mẫu ngươi, thì còn thể là ai?”
Lời cứng nơi đầu lưỡi.
Đám nhà họ Yến chợt nhớ nguyên do hôm nay bọn họ đến đây, trong lòng khỏi lạnh mấy phần.
Hàm ý trong lời Yến Trừng chính là – nếu họ Yến, giữa họ và chẳng còn bất cứ liên hệ huyết thống nào, há chẳng thể…
Huống hồ nơi hoang vắng một bóng , đến đây một cách vội vã, bên chẳng hề mang theo nhiều thị vệ… Trong khoảnh khắc, mấy chỉ thấy gáy lạnh toát, thanh kiếm c.h.é.m đứt tóc như thể kề sát nơi cổ họng!
“Tốt, lắm! Ngươi dám cả gan uy h.i.ế.p lão ! Ngươi sợ về phủ tâu lên Thánh thượng—”
“Cứ việc .” Yến Trừng ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn ngước lên, thản nhiên đáp,
“Tướng quân phủ giờ chỉ còn bổn hầu, chỉ cần ngươi sợ đến lúc đó cả nhà Sở di, nhà họ Yến từ đây suy tàn, tuyệt diệt danh môn hiển hách chốn kinh thành !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-140.html.]
Lão phu nhân Yến thị vốn cả đời tranh cường háo thắng, nếu bắt bà tận mắt chứng kiến nhà họ Yến sụp đổ, điều đó còn thống khổ hơn cả việc lấy mạng bà !
Yến Lâm lúc ánh mắt khẽ lóe lên, dường như nghĩ điều gì đó.
Không ngờ Yến Trừng dường như thấu tâm tư y:
“Nhị thúc chớ mơ mộng chuyện đại phòng ngã xuống, nhị phòng sẽ phục hồi chức tước. Không nghĩ xem, chức quan nhị thúc gần đây đổi là vì nguyên cớ gì?”
Yến Lâm ngẩn .
Trước đây y điều từ Hàn Lâm viện sang Hình bộ, tuy vẫn là tam phẩm, nhưng Hình bộ nắm thực quyền, so với Hàn Lâm viện hơn gấp bao nhiêu ! Y từng ngỡ thăng chức vì lập công lao, giờ Yến Trừng , mới chợt nhớ – việc điều động chức vụ đó hình như diễn khi Yến Trừng nhậm chức tại Đại Lý Tự… Hình bộ và Đại Lý Tự xưa nay phối hợp chặt chẽ, chẳng lẽ Hoàng thượng vì tạo thuận lợi cho Yến Trừng mà điều y qua?
Nghĩ đến đây, Yến Lâm dám hành động liều lĩnh nữa:
“Phải , giờ đây cả nhà trông cậy hết Tam lang…”
“Lão gia?” Thẩm thị kinh ngạc thốt lên, hiểu đầu cua tai nheo.
Yến Lâm hung hăng trừng mắt Thẩm thị, ánh mắt Yến Trừng càng thêm phần kính cẩn:
“Ngươi yên tâm, nhị thúc sẽ trông nom mẫu , tuyệt đối để bà gây chuyện. Chuyện ngày hôm nay, chúng sẽ tuyệt đối giữ kín…”
“Hửm?” Yến Trừng lạnh lùng liếc một cái.
Yến Lâm như chợt tỉnh ngộ:
“Nhị thúc hồ đồ ! Hôm nay chẳng gì xảy cả, chúng mau chóng rời !”
Nói đoạn, y bất chấp Thẩm thị ngăn cản, lập tức kéo mẫu về phủ.
Yến Thư cũng dám nán , vội vã theo , lui gót.
“Lưu phu nhân.”
Giọng lạnh lùng vang lên lưng, mang theo hàn khí thấu tận xương tủy:
“Nể mặt đại ca, bổn hầu tha cho ngươi một cuối. Lần giáp mặt, e là ngươi sẽ đoàn tụ cùng trượng phu ngươi nơi suối vàng.”
Thân hình Yến Thư cứng đờ, đôi mắt sâu hoắm tràn đầy oán hận thâm sâu, khắc cốt ghi tâm.
nàng dám đầu, chỉ nhanh chóng chui xe ngựa.
“Nghịch tử! Quả là nghịch tử hơn kém!” Mãi đến lúc xe chạy xa, lão phu nhân mới dám mắng tiếng, nhưng vẫn hạ giọng, sợ bên ngoài thấy.
Yến Lâm trầm giọng :
“Nương, Tam lang đúng. Đại ca mất , nhà Họ Yến chỉ còn một . Nay mang tật vẫn thể triều, đó là ơn huệ trời cao ban xuống! Cả nhà Họ Yến đều trông mà sống…”
“... lỡ như Tam lang cốt nhục Yến gia thì ?”
“Dù là ai, giờ khắc chỉ thể là Yến Trừng!” Yến Lâm nghiến răng, sang với Thẩm thị:
“Lát nữa hồi phủ, kẻ cùng hôm nay... xử lý sạch sẽ.”
Y động tác “cắt cổ”. Thẩm thị giật , lập tức cúi đầu tuân lệnh.
Yến Thư cũng cảm nhận ánh mắt nhị thúc dừng , vội :
“Nhị thúc yên tâm, cũng là nhà Họ Yến, tự nhiên sẽ chuyện tổn hại đến thanh danh Yến gia!”
Yến Lâm nàng chằm chằm một lúc gật đầu:
“Tốt nhất là . Tam lang sai, ngươi xuất giá, thời gian tạm ở trong phủ, tùy tiện ngoài.”
Là giam lỏng nàng?!
Sắc mặt Yến Thư tối sầm, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính đáp ứng.
Cùng lúc đó, đợi nhà Họ Yến rời khỏi, lưng Yến Trừng đang cố gắng chống đỡ cũng lập tức trùng xuống.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Sở Nhược Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y đầy lo lắng, nhưng chỉ khẽ gọi:
“Ảnh Tử.”
Thiếu niên bước hành lễ.
Yến Trừng đầu về phía căn nhà gỗ:
“Trông kỹ, thể để sai sót mảy may.”
Thiếu niên gật đầu, chỉ nhà gỗ, động tác c.ắ.t c.ổ – nếu sơ suất, đành lấy đầu đền mạng.
Yến Trừng nhẹ gật đầu, còn định gì đó thì Sở Nhược Yên nắm tay chặt hơn:
“Thôi , gì về phủ hẵng . Sắc mặt ngươi khó coi lắm …”
Nam nhân ngẩn một chốc, rốt cuộc cũng gật đầu.
Xe ngựa chạy nhanh như gió.
Vừa bước viện Yến phủ, một ngụm m.á.u tươi liền phun từ miệng Yến Trừng.
“Yến Trừng!”
“Công tử!”
---