Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã mất ?!”
Ba đồng loạt kinh hãi. Phương quản sự hiểu tại Công tử và Thiếu phu nhân để tâm đến một khuất đến thế, bèn khó hiểu đáp:
“ , hôm bà thể khỏe, xin nghỉ về nhà dưỡng bệnh hai ngày. Hôm , con trai bà – Tôn Tài – lập tức đến báo tin mẫu lâm trọng bệnh mà qua đời. Phu nhân vì chuyện mà đau buồn suốt một thời gian, còn ban thưởng cho nhà họ ít ngân lượng.”
Yến Trừng nheo mắt: “Ngươi tận mắt thấy t.h.i t.h.ể ?”
“Việc đó thì . Tôn Tài là nhiễm dịch bệnh, ngay đêm đó đưa đến nghĩa trang ngoài thành để hỏa táng .”
Sở Nhược Yên và Yến Trừng trao đổi ánh mắt.
Không thấy thi thể… Vậy thì khả năng cao là giả c.h.ế.t.
Yến Trừng trầm giọng: “Ảnh Tử.”
Thiếu niên im lặng hiện .
“Sống thấy , c.h.ế.t thấy xác. Ngươi cùng Từ lão một chuyến, bằng giá tìm Tôn bà tử về đây!”
Thiếu niên khom lĩnh mệnh, chớp mắt còn bóng dáng trong sảnh.
Yến Trừng trầm tư giây lát, dặn dò:
“Mạnh Dương, ngươi lập tức đến phủ Yến Lâm tra xét, xem mấy ngày nay những ai từng diện kiến Lão thái quân?”
Y tuyệt nhiên tin sự trùng hợp, đặc biệt là trong thời khắc mấu chốt như thế !
Mạnh Dương lĩnh mệnh, nhanh chóng rời . Trong sảnh lúc chỉ còn hai bọn họ.
Sở Nhược Yên khẽ hỏi: “Chàng cho rằng, chỉ chúng , mà còn thế lực khác cũng đang điều tra chân tướng năm ?”
“Không sai. Mà nếu bọn họ tìm đến Tổ mẫu, thì hẳn cũng rõ chuyện của Tôn bà tử.”
“Nếu quả thật như , thời gian gấp gáp . Ta một chuyến đến Bách Hiểu Các?” Sở Nhược Yên dứt lời liền định dậy. Yến Trừng giơ tay giữ nàng , khẽ lắc đầu.
“Quan hệ giữa và Công tử Lang chỉ là lợi ích ràng buộc, việc thể để .”
Sở Nhược Yên thầm gật đầu đồng tình. Nhớ ở núi Thúy Bình, Công tử Lang chỉ vì một điều kiện mà trở mặt. Quả thực chẳng đáng để tín nhiệm.
Vì nàng đành cố gắng nhẫn nại chờ đợi cho đến tận giữa trưa. Mạnh Dương trở về , hổn hển báo:
“Công tử! Là Tứ tiểu thư tay!”
Y tức giận kể : “Nàng thực sự phát điên ! Trực tiếp tìm đến Yến Lão thái quân, rằng thế Công tử là giả, cầu xin Lão thái quân mặt can thiệp. Giờ đây nàng đang huy động cả kinh thành để tìm kiếm tung tích Tôn bà tử!”
Sở Nhược Yên , tim bỗng chốc lạnh giá.
Động thái rầm rộ như , rõ ràng là dồn Yến Trừng tử lộ!
Chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo tựa băng, chậm rãi cất lời hỏi:
“Lão thái quân cũng đích mặt?”
Mạnh Dương phẫn nộ gật đầu, siết chặt nắm đấm:
“Còn Nhị gia, huy động bộ nhân mạch trong phủ. Tuyên bố, phàm ai tìm Tôn bà tử sẽ trọng thưởng một trăm lượng bạc!”
Sở Nhược Yên bật khẩy.
Cái phủ nhà họ Yến , rốt cuộc là chứa hạng gì? Gặp biến cố thì kẻ nào dám gánh vác, nhưng gây tai họa thì ai nấy đều là tay lão luyện, e rằng còn chẳng bằng lũ sâu bọ nơi rãnh nước.
“Không , thể khoanh tay chịu trói nữa! Động tĩnh lớn thế , e rằng đám phủ Túc vương cùng những kẻ từng hiềm thù với sẽ nhanh chóng tin!”
Nàng bỗng chốc bật dậy:
“So với đám ô hợp , thà tin Công tử Lang còn hơn! Mạnh thị vệ, mau chuẩn xe ngựa, đưa đến Bách Hiểu Các!”
Yến Trừng còn kịp đáp lời, Ảnh Tử đột nhiên trở về.
Ảnh Tử khẽ một thủ thế. Mạnh Dương lập tức vui mừng khôn xiết:
“Tìm thấy ? Người đang ở ngoại ô kinh thành?”
Yến Trừng trầm giọng lệnh: “Lên đường!”
Tại một căn trang viện ngoài kinh thành, Từ lão đợi sẵn.
Sắc mặt ông tái nhợt, đôi mắt thất thần, khiến trong lòng Yến Trừng dâng lên một dự cảm lành:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-139.html.]
“Đã tra hỏi gì ?”
Từ lão bừng tỉnh , vị trí giả vốn nổi tiếng miệng lưỡi giờ đây trở nên ấp úng khó khăn:
“Ngài… ngài chi bằng tự hỏi thì hơn…”
Sở Nhược Yên lập tức đẩy Yến Trừng trong.
Mạnh Dương và Ảnh Tử toan theo chân, song Từ lão bất ngờ giữ họ , lắc đầu với vẻ đầy ẩn ý.
Lòng Mạnh Dương chợt lạnh ngắt. Chẳng lẽ suy đoán của công tử và thiếu phu nhân… thật sự ứng nghiệm?
Trong gian phòng, mùi t.h.u.ố.c bắc nồng đậm tỏa khắp.
Trên giường bệnh là một nam nhân gầy gò ốm yếu, lẽ chính là con trai của Tôn bà tử—Tôn Tài.
Hắn thấy bọn họ, liền ho khan dữ dội. Bỗng nhiên, từ một góc phòng vang lên tiếng hét the thé sắc nhọn:
“Ta ! Ta sẽ khai hết! Xin đừng động con trai ! Tất cả… đều là của !”
Hai đầu , chỉ thấy nơi góc tường, Tôn bà tử với mái tóc bạc trắng đang co rúm , nét mặt đầy hoảng hốt, hiển nhiên là Từ lão dọa cho hồn xiêu phách lạc.
Bà thấy hai liền sững sờ, ánh mắt dừng gương mặt Yến Trừng, càng hiện lên vẻ phức tạp khó :
“Tam thiếu công tử, cuối cùng ngài cũng tới! Lão sớm muộn gì cũng ngày hôm nay…”
Yến Trừng hề biểu lộ cảm xúc, cứ thế lặng lẽ chằm chằm bà .
Tôn bà tử run rẩy, lập tức quỳ sụp xuống đất, phát một tiếng động nặng nề:
“Là với phu nhân, với nhà họ Yến! Năm đó khi lũ lụt xảy , chỉ lo thoát , kịp cứu Tam thiếu công tử! Kẻ cứu ngài , là của Trưởng công chúa…”
Sở Nhược Yên kinh ngạc thở gấp.
Tôn bà tử dùng từ “” mà “ngài” khi nhắc đến cứu! Xem điều tệ hại nhất… thật sự ứng nghiệm!
“ Trưởng công chúa động thai khí, sắp sinh non. Ta vội vàng đỡ đẻ cho , nhất thời để ý đến Tam thiếu công tử. Đến khi hạ sinh tiểu điện hạ, đầu , Tam thiếu công tử … tuyệt khí —”
Giọng bà nghẹn , Yến Trừng khẽ nhắm chặt đôi mắt.
“Tam thiếu công tử c.h.ế.t, sợ phu nhân sẽ truy cứu trách nhiệm. lúc , thị nữ của Trưởng công chúa đều đang canh giữ bên ngoài, trong phòng chẳng ai. Ta liền nảy sinh ý niệm táng tận lương tâm: dù Trưởng công chúa sinh non, ai đứa trẻ là sống c.h.ế.t? Thế là lén tráo đổi hai đứa trẻ, với Trưởng công chúa rằng con trai bà sinh c.h.ế.t yểu, đem Tam thiếu công tử [con của Trưởng công chúa] về phủ [Yến gia]. Làm như sẽ kẻ nào nghi ngờ!”
Sở Nhược Yên quát lạnh:
“Nếu như , cớ gì Tạ phu nhân nhận cốt nhục của ? Ngươi nghĩ thể qua mặt ruột ?”
Tôn bà tử đáp:
“Hồng thủy tàn phá đường sá, khi chúng xuống núi gặp phu nhân là mấy ngày . Hài tử đổi từng ngày, phu nhân thể nhận ?”
Dứt lời, bà về phía Yến Trừng, ánh mắt tràn ngập áy náy và xót xa:
“Sợ phát giác, liền ở bên cạnh ngài. Nếu phu nhân điều gì nghi hoặc, còn thể ứng phó kịp thời. Cứ thế trôi qua vài năm, ngài dần khôn lớn, tính tình khác biệt so với các công tử khác trong phủ: lạnh lùng, ít , chẳng hòa hợp với ai. Ta sợ phu nhân một ngày nào đó sẽ nhận , nên vội vàng tìm cớ giả c.h.ế.t bỏ trốn… Rốt cuộc vẫn thể tránh khỏi ngày hôm nay!”
“Là của đối với ngài… Ngài thực tế, chính là cốt nhục của Trưởng công chúa!”
Căn phòng lặng ngắt như tờ. Tựa như cả khí cũng đông cứng .
Sở Nhược Yên chỉ thấy gân xanh nơi thái dương Yến Trừng nổi lên cuồn cuộn, đôi tay siết chặt đến mức rỉ máu…
“Yến Trừng!”
Nàng khẽ gọi tên, nhưng Yến Trừng hề động đậy đáp . Đôi mắt lạnh lẽo tựa nước giếng sâu ngàn năm đáy.
Tựa như về khoảnh khắc khi mới đặt chân đến kinh thành, quanh tràn ngập tử khí khó gần…
Sở Nhược Yên lòng nóng như lửa đốt, nên khuyên giải .
Nếu thật sự là cốt nhục của Trưởng công chúa, thì kẻ sát hại cả nhà Yến gia, chính là mẫu ruột thịt của ! Một sự thật nghiệt ngã như … thể chấp nhận?
Đầu óc nàng xoay chuyển liên tục, bỗng như nhớ điều gì, nàng lập tức xoay Tôn bà tử chằm chằm:
“Nếu lời ngươi là sự thật, thì Trưởng công chúa chẳng gì ?”
Tôn bà tử gật đầu. Ánh mắt Sở Nhược Yên bỗng sáng rực.
Không thể như ! An Thịnh dốc hết tâm cơ dụ bọn họ đến gặp Tôn bà tử, vạch trần chân tướng năm xưa… thể đơn giản là Trưởng công chúa chuyện?
Nàng còn định tiếp tục tra hỏi thì bên ngoài chợt vang lên giọng the thé sắc lạnh của Yến lão thái quân.
“Nghiệt chủng! Ngươi mau cút đây cho !”
---