Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài phủ Trưởng công chúa.
Vừa bước khỏi cổng, Sở Nhược Yên thấy cỗ xe ngựa của Yến Trừng phi nhanh như chớp lao tới.
“Thiếu phu nhân!”
Mạnh Dương ghì cương, mừng rỡ hô lên một tiếng. Người trong xe ngựa vội vén rèm, định bước xuống.
“Đừng! Chân cẩn thận ——”
Sở Nhược Yên vội vàng chạy , song nắm chặt cổ tay: “Mọi chuyện ? Nàng Trưởng công chúa khó dễ ?”
Nơi đây qua đông đúc, là ngay phủ Trưởng công chúa...
Nàng vội lắc đầu: “Lên xe hãy bàn tiếp!”
Trong xe ngựa.
Ánh mắt Yến Trừng thanh lãnh nghiêm nghị, từ đầu đến chân cẩn thận xem xét nàng mấy lượt, xác nhận nàng hề tổn hại mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quá mạo hiểm. Nếu thực sự điều gì bất trắc xảy , nàng từng nghĩ đến hậu quả ?”
Lời vô thức mang theo vài phần trách cứ vì quá đỗi lo âu. Sở Nhược Yên rụt cổ, thủ thỉ đáp: “Thiếp cũng còn phương kế nào khác? Vị Trưởng công chúa An Thịnh quả thực thủ đoạn quá cao, phủ liền thu xếp thỏa sự, căn bản cớ để từ chối theo nàng …”
Yến Trừng chau mày định cất lời, nàng vội ngắt lời: “ kịp nhờ bà Sở truyền tin ngoài, cũng xem như là tiến bộ , đúng ?”
Nàng chớp chớp đôi mắt linh động , khiến bao nhiêu sự giận dỗi trong lòng đều tan biến.
Yến Trừng thở dài một tiếng: “Lần tái phạm nữa.”
Sở Nhược Yên ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”
Ngoài xe ngựa, Mạnh Dương thấy rõ mồn một, âm thầm lẩm bẩm: “Cái gọi là ‘ ’ , rốt cuộc là thứ mấy cơ chứ…”
Khổ nỗi công tử nhà vị thiếu phu nhân khắc chế đến còn đường lui, chỉ đành giả vờ như từng thấy gì.
Sở Nhược Yên bỗng lên tiếng: “ , hôm nay cũng xem như mở mang tầm mắt thủ đoạn của vị Trưởng công chúa . Nào là Quận chúa Thanh Bình, nào là Công chúa Gia Huệ, mặt nàng cũng chẳng khác gì trẻ con chơi trò chơi gia đình.”
Nàng thuật bộ sự việc xảy , đến khi nhắc đến Tôn bà bà, đôi mày lá liễu khẽ nhíu : “Yến Trừng, xem Trưởng công chúa rốt cuộc dụng ý gì? Tại lúc đột ngột đưa nhân chứng như thế... Yến Trừng? Yến Trừng? Chàng đang ?”
Chàng nam tử giật hồn, khẽ ho khan một tiếng: “Ta đây, nàng tiếp .”
Sở Nhược Yên đầy nghi hoặc. Yến Trừng hiếm khi lộ vẻ chột như , lập tức mặt nơi khác.
Vừa lúc nàng thốt lời, đôi môi đỏ mọng ướt át, khiến bất giác nhớ đến đêm qua, cảnh tượng lớp y sam mỏng manh … thất thần.
May mà Sở Nhược Yên để tâm, xong mới nghiêm túc tiếp lời: “Người từng đại ca nhắc đến, là cận bên mẫu . Mấy năm nay con cháu nhà họ Yến, hầu hết đều do bà đỡ đẻ…”
“Vậy thì lời thể là giả ?”
Sở Nhược Yên khẽ nhíu mày, nhất thời lý giải rốt cuộc An Thịnh gì.
Chẳng lẽ chỉ là để chứng minh nàng thực sự từng cứu ? Nếu , ngầm thừa nhận việc Tào Phò mã c.h.ế.t là do nàng bày mưu?
Trưởng công chúa hề né tránh những sự việc liên quan đến Yến gia, còn dẫn họ truy tìm chân tướng năm xưa, chẳng lẽ…
Nàng chợt lóe lên một khả năng, Yến Trừng, mấy định cất lời thôi.
Thế nhưng, đối phương dường như sớm nhận , đáy mắt ánh lên vẻ thâm trầm u ám: “Nàng đang nghi ngờ, chân tướng năm xưa liên quan đến ?”
Sở Nhược Yên mím chặt môi.
Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.
An Thịnh sợ Yến Trừng báo thù, còn nhiều tay giúp đỡ ...
Năm đó tại Thúy Bình sơn, nàng thậm chí còn tay cứu khỏi kiếm của Phò mã…
Che chở đến mức độ , chỉ là tình ngày xưa là đủ để giải thích? Huống hồ, An Thịnh vốn dĩ hạng nặng tình nghĩa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-138.html.]
“Yến Trừng, đừng trách đa nghi. Trước đây khi Tào Phò mã bắt Văn Cảnh lên Thúy Bình sơn, cứ nhắc nhắc rằng g.i.ế.c để tuyệt hậu Yến gia…” Nàng khuôn mặt mỗi lúc một lạnh lẽo, c.ắ.n răng tiếp: “Khi nghĩ sâu xa, nhưng giờ ngẫm , vẫn còn sống. Cho dù g.i.ế.c Văn Cảnh, Đại tướng quân vẫn còn huyết mạch, gọi là đoạn tử tuyệt tôn?”
Rắc!
Khớp xương tay vì siết chặt mà phát tiếng kêu giòn tan, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ.
Sở Nhược Yên lúc rõ, nếu sự thật đúng như nàng đoán, chỉ càng thêm thống khổ…
“Vả , chư vị ải Hàm Cốc, Yến gia gần như diệt môn, chỉ một sống sót trở về...”
“Đừng nữa!”
Chàng chợt quát khẽ, thanh âm lạnh lùng như băng sương.
Sở Nhược Yên đầy xót xa, nên an ủi thế nào, đành khẽ đặt tay lên mu bàn tay : “Tất cả cũng chỉ là suy đoán, lẽ Trưởng công chúa còn mưu tính khác lộ diện cũng nên…”
Yến Trừng nhắm nghiền mắt, lạnh lùng: “Người Yến gia sắp tan nát, nàng còn mưu đồ chi nữa?”
“Dẫn rắn khỏi hang? Cố ý để chúng , bức ép chúng điều tra nhân chứng, cuối cùng diệt khẩu…”
Nói đến đây, ngay cả nàng cũng thể tiếp tục bịa đặt thêm.
Nếu đúng là , An Thịnh sớm diệt trừ Tôn bà tử từ hai mươi năm , hà cớ gì đợi đến tận hôm nay?
May mắn , lúc xe ngựa giảm tốc. Mạnh Dương khẽ khàng bẩm báo: “Công tử, Thiếu phu nhân, tới phủ tướng quân.”
Sở Nhược Yên vén rèm, hai chữ “Yến phủ” cổ kính lập tức đập tầm mắt.
Kể từ rời khỏi chốn , nàng cảm thấy như trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng …
“Dẫn Phương quản sự đến đây, bảo việc gấp cần tìm ông .”
Thanh âm trầm thấp của Yến Trừng truyền đến từ phía . Sở Nhược Yên thu hồi tâm tư, vội vàng bước xe: “Thiếp đẩy xuống đây.” Nàng dứt lời liền tay, chờ kịp mở miệng từ chối.
Bên , Mạnh Dương lót xong tấm ván dốc, thấy thì kinh hãi: “Thiếu phu nhân! Xe lăn nặng nề lắm, chớ dùng sức…”
Chữ “mạnh” còn kịp thốt , nàng đẩy chiếc xe của trượt xuống ván, nhẹ nhàng vững vàng tiếp đất.
Mạnh Dương trợn mắt há hốc mồm, Thiếu phu nhân rốt cuộc sức lực mạnh mẽ đến mức nào?
Yến Trừng khẽ quát: “Láo xược! Nếu lỡ tay nàng thương thì tính ?”
Sở Nhược Yên cong cong khóe mắt rạng rỡ: “Chẳng vẫn bình an vô sự đó ? Thế nào, sức lực của tồi chứ?”
Yến Trừng hiểu nàng đang cố gắng xua những suy nghĩ u ám trong lòng , ánh mắt y dịu vài phần: “Không tồi.”
Sở Nhược Yên : “Tất cả là nhờ phụ mời sư phụ dạy võ cho ngày , để kể cho chuyện …”
Hai sóng vai cùng tiến phủ, nhưng bao lâu Mạnh Dương , báo rằng thấy Phương quản sự .
“Người ? Ông trong phủ ư?”
Yến Trừng nhíu mày. Mạnh Dương vội vàng đáp: “Phương quản sự ngoài từ sáng sớm, là tiệm ngân phiếu xảy chuyện, ông cần đến đó xử lý… nhưng Công tử cứ yên tâm, thuộc hạ sai Ảnh Tử tìm !”
Nửa canh giờ , Ảnh Tử quả nhiên dẫn trở về. Phương quản sự mồ hôi đầm đìa, cứ tưởng Công tử chuyện khẩn cấp, thấy Sở Nhược Yên cũng ở đây, đôi mắt già bỗng sáng rỡ: “Tam thiếu phu nhân trở về ? Tốt quá quá, lão nô lập tức chuẩn tiệc lớn, b.ắ.n pháo ăn mừng!”
Khóe miệng Sở Nhược Yên khẽ co giật, vội gọi: “Phương quản sự, Yến Trừng chuyện hỏi ông!”
Phương quản sự ngẩn , về phía Yến Trừng, chỉ chậm rãi cất lời: “Tôn bà tử từng đỡ đẻ cho mẫu , hiện giờ đang ở nơi nào?”
“A?”
Phương quản sự lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Yến Trừng cau mày: “Ông rõ ?”
“Không , đường lão nô trở về , Thái phu nhân cũng cho gọi lão nô qua, hỏi đúng câu đó...” Phương quản sự đầy nghi hoặc, “Hơn nữa, còn hỏi vô cùng kỹ lưỡng, như thể tra rõ căn nguyên tám đời nhà bà .”
Ánh mắt Sở Nhược Yên sắc như dao: “Ông khai ?”
“Dĩ nhiên là , Tôn bà tử chẳng qua đời từ mười năm ?”
---