Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Rốt cuộc là thế nào?”

 

Nàng sững sờ, trong đôi mắt phượng quả thực nhận bất cứ điều gì là .

 

Yến Trừng nghiến răng, từng chữ như kẽ răng bật : “Rốt cuộc là cứ luôn đem mạo hiểm, chẳng hề quý trọng sinh mạng! Rốt cuộc là chẳng chịu cầu viện, dù chỉ một !”

 

Sở Nhược Yên theo bản năng phản bác: “Ta …”

 

“Không ư? Điện Phụng Thiên, sân đấu mã cầu, lễ sắc phong hôm nay, còn cả chuyến phủ Trưởng công chúa ngày mai – nàng một nào nghĩ đến chăng?”

 

Nam nhân bật lạnh lẽo, mang theo sự tự giễu.

 

Sở Nhược Yên chột , nghiêng mặt .

 

Nàng đích thực là từng nghĩ đến…

 

“Ta… chỉ cảm thấy bản thể ứng phó …”

 

Nàng thấp giọng phân trần một câu, chân mày Yến Trừng liền nhướng cao: “Ồ? Cách nàng ứng phó là gì? Là để đánh? Bị trúng độc? Hay là hôm nay nếu sai Mạnh Dương đến, nàng sẽ để mặc tên họ Lư hắt nước bẩn bôi nhọ thanh danh của ?”

 

Sở Nhược Yên hé môi đáp lời, hừ lạnh: “Ta nàng định gì, A Yên, nàng sẽ ‘danh tiếng chỉ là vật ngoài , cùng lắm cũng mang tiếng thấy c.h.ế.t cứu, chẳng tổn hại đến chút nào’, đúng chứ?”

 

Một hồi chất vấn dồn dập khiến nàng nhất thời đáp .

 

Sở Nhược Yên bất đắc dĩ : “Yến Trừng, rốt cuộc điều gì?”

 

Nam tử thu liễm thần sắc, ánh mắt sắc như dao: “A Yên, nàng luôn thành thật, chuyện gì cũng giấu giếm nàng. đến cuối cùng, thật sự tâm phòng sâu xa… chính là nàng!”

 

“Nàng ngoài mặt nhu hòa, thiện với , nhưng tâm phòng sâu, thậm chí từng thật lòng tin ai… Khi xưa nàng hỏi một câu: ‘Bao gian khổ chẳng đổi một lời thật lòng từ ?’, hôm nay, cũng dùng câu đó hỏi nàng – A Yên, trong lòng nàng, rốt cuộc đang suy tính điều gì?”

 

Lời buông, cũng thuận thế nghiêng tới gần.

 

Hương t.h.u.ố.c dễ chịu như thiên la địa võng, trùm kín lấy nàng đầu giường, cuốn hết thảy tạp niệm…

 

“Ta giúp !”

 

Gần như bản năng mà thốt , trong đáy mắt Yến Trừng vụt qua một tia sáng rực rỡ!

 

“Yến Trừng, tin … chỉ là từ nhỏ thói quen cầu giúp đỡ… Nói cũng lạ, rõ ràng phụ yêu thương , nhưng vẫn luôn bất an. Có lẽ là vì nương mất sớm…”

 

Nàng thì thào, vẻ mặt u buồn trong ánh tối càng thêm khiến thương xót.

 

Yến Trừng còn nén xúc động trong lòng, chống hai tay lên giường, ôm nàng lòng.

 

“Cô nương? Người đang chuyện với ai ?”

 

Giọng Ngọc Lộ vang lên đúng lúc sớm muộn.

 

Sở Nhược Yên vội vàng cúi xuống thổi tắt nến, nhưng thấy Yến Trừng phất tay, ánh nến tắt ngấm!

 

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối dày đặc, nàng vội đáp: “Không, ngươi nhầm , mau về nghỉ !”

 

Ngọc Lộ : “Không … ban chiều Chu Trung ca còn căn dặn, Quốc công gia hạ lệnh, nếu để ngoài lẻn viện của cô nương, thì đám nô tỳ như chúng đều sẽ bán …”

 

Nha đầu cầm đèn về phía .

 

Sở Nhược Yên nhức đầu thôi. thấy Ngọc Lộ bước , một ám khí liền bay .

 

“A!”

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên, nha đầu té nhào xuống đất, ngọn đèn trong tay cũng vụt tắt.

 

Sở Nhược Yên lập tức lườm Yến Trừng một cái.

 

Hắn vô tội lắc đầu, hiệu: chỉ cách mới phát hiện.

 

Nàng vội vàng qua xem Ngọc Lộ , nhưng Yến Trừng chắn giường, cho nàng xuống. Nàng đành hỏi: “Sao , thương ở ?”

 

Ngọc Lộ chống tay lồm cồm dậy, lẩm bẩm: “Không , chắc nô tỳ còn ngái ngủ, chẳng hiểu vấp ngưỡng cửa…”

 

“Không thì lui về nghỉ sớm , chỗ ngoài—”

 

Lời dứt, Yến Trừng cúi sát xuống, thở ấm nóng phả bên tai nàng: “Ta ngoài ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-136.html.]

Một luồng nóng đột ngột khiến Sở Nhược Yên run rẩy. Nàng c.ắ.n răng kìm nén, để Ngọc Lộ phát hiện điều bất thường, tiếp: “Ngươi ngoài luôn . Bảo ma ma và những cũng cần hầu đêm nữa, … quả thực mệt mỏi .”

 

Ngọc Lộ cúi đầu “” một tiếng, tiếng bước chân dần xa hẳn.

 

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

 

Sở Nhược Yên thở phào một , lườm nam nhân mặt: “Ngươi còn chịu ?”

 

Yến Trừng bật khàn khàn: “Ta nỡ.”

 

Dù là đêm khuya nhưng nàng vẫn thể cảm nhận thở nóng rực của đối phương. Khóe môi nữ tử khẽ cong lên, bất chợt đưa tay tới thắt lưng : “Nếu nỡ, thì…”

 

Lời bỏ lửng, đầu ngón tay trắng nõn của nàng đột ngột đặt lên bánh xe lăn lưng , mạnh mẽ đẩy một cái!

 

Ý tình chợt dứt, đẩy cả mấy bước dài, suýt nữa va bàn , may nhờ kịp thời ấn cơ quan ẩn mới tránh cảnh tượng khó coi.

 

Yến Trừng ngoảnh đầu , nữ tử cuộn trong chăn, thẳng xuống giường.

 

Yến Trừng: “…”

 

Con nha đầu đúng là gian xảo như hồ ly, nửa phần thiệt thòi cũng chịu nuốt!

 

“Chuyện Trưởng công chúa còn bàn . Nàng tuyệt đối liều mạng thêm nào nữa!”

 

Nói xong, bỏ . Sở Nhược Yên mới chịu chui khỏi chăn để hít thở.

 

Tên Yến Tam quả thật đằng chân lân đằng đầu, nửa đêm nửa hôm còn dám mò phòng nàng quấy nhiễu…

 

Nghĩ đến những chuyện xảy , mặt nàng kìm mà đỏ ửng.

 

Tên Diêm Vương càng ngày càng khiến xiêu lòng như thế?

 

Hôm ngủ thẳng tới trưa, Chu ma ma bước : “Cô nương – , giờ nên gọi là Huyện chủ mới đúng – chuyện bên ngoài ?”

 

“Có chuyện gì bên ngoài?”

 

“Là chuyện phủ Vĩnh Định bá đó ạ, hình như nhà trai định hủy bỏ hôn ước với tiểu thư Lư gia, sáng nay tới tận cửa để lui !”

 

Sở Nhược Yên khẽ mỉm .

 

Chuyện chẳng gì là lạ. Sau vụ việc ngày hôm qua, danh tiết của Lư gia mất hết.

 

Thế tử Lư gia vong, còn ai dám rước đích nữ của một gia tộc suy tàn?

 

Lúc , Ngọc Lộ cà nhắc . Sở Nhược Yên quan tâm hỏi: “Hôm qua thương nặng đến thế ? Có cần mời đại phu đến xem ?”

 

Ngọc Lộ lắc đầu lẩm bẩm: “Không vết ngã tối qua… là Phúc Bảo! Nô tỳ lúc về chẳng hiểu con ch.ó ngay cửa, khiến nô tỳ vấp té nữa! Huyện chủ, là bán nó thôi!”

 

Phúc Bảo đang lười biếng phơi nắng bên cạnh bỗng nhảy dựng lên, sủa hai tiếng về phía Ngọc Lộ tỏ vẻ bất mãn.

 

Sở Nhược Yên bật . Trong viện liền vang lên tiếng giòn giã, xua khí trầm lắng.

 

Ngày hôm trôi qua nhanh, chẳng biến cố gì. Đến hôm , gác cổng bất ngờ tới báo, của phủ Trưởng công chúa tới.

 

Sở Nhược Yên sửng sốt, thấy nữ tỳ theo bên Trưởng công chúa, mỉm bước .

 

“Tham kiến Trường Lạc huyện chủ, nô tỳ là Cung Thương, lệnh Trưởng công chúa tới mời huyện chủ nhập phủ.”

 

Sở Nhược Yên lặng lẽ đ.á.n.h giá nàng, gì.

 

Phủ Trưởng công chúa nổi tiếng chỉ dùng nô bộc câm điếc, mà nữ tỳ năng rành mạch, hẳn là tâm phúc tín của An Thịnh.

 

Cung Thương tiếp: “Huyện chủ cần lo lắng, nô tỳ đem thiệp mời của Trưởng công chúa giao cho Quốc công phu nhân, trong thư rõ sẽ đưa huyện chủ hồi phủ giờ ngọ. Xe ngựa chờ sẵn cửa, huyện chủ, chúng thôi?”

 

Lời hề chừa cho nàng đường từ chối.

 

Sở Nhược Yên thầm nghĩ: Không , là Trưởng công chúa bức . Yến Trừng, thể trách !

 

Vì thế nàng đáp: “Vậy thì đa tạ Trưởng công chúa chu đáo đến . Chu ma ma, chẳng lát nữa ngoài ? Thuận tiện ghé Bát Bảo Hiên lấy bộ trang sức đặt giúp .”

 

Chu ma ma gật đầu hiểu ý.

 

Bát Bảo Hiên ở hẻm Trường Bình, mà Bách Hiểu Các cũng ẩn ngay tại đó.

 

“Xin huyện chủ yên tâm, lão nô nhớ kỹ .”

 

---

Loading...