Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khắp chính sảnh nhất thời xôn xao bàn tán.

 

Lời quả thực cuồng ngạo đến cực điểm, tựa hồ như chỉ cần đối đầu với Trường Lạc huyện chủ, thì tất rơi kết cục tru di tam tộc!

 

Mọi bất giác về phía Phó Hoàng hậu, chỉ thấy nàng vẻ mặt trầm ngâm, hề mở miệng ngăn cản lời thị vệ .

 

Tim Sở Nhược Yên đập loạn như trống trận, hai gò má nóng ran như lửa thiêu. Cái tên Yến Tam đó… Yến Tam quả thực quá mức cuồng ngạo !

 

Ngay mặt chư vị mệnh phụ tiểu thư nơi kinh thành, cả Hoàng hậu và Quý phi mà dám thốt những lời sắc bén đến nhường . Chàng sợ cây cao đón gió, dẫn đến lòng ganh ghét ?

 

Nàng vội vàng mở miệng giải thích, nhưng Phó Hoàng hậu chậm rãi cất lời:

 

“An Ninh hầu chí tình chí tính, vì bảo hộ thê tử từng hòa ly mà khổ tâm tận lực, bản cung cũng vô cùng cảm động.” Hoàng hậu thốt lời, âm điệu đầy ngưỡng mộ.

 

“Hy vọng con cháu thiên hạ lấy gương, đối đãi với thê tử như khách, tương kính như tân.”

 

Hoàng hậu đến mức , các vị quan phu nhân cùng quý nữ chỉ đành đồng thanh cúi phụ họa:

 

“Hoàng hậu nương nương minh!”

 

Hai màn kịch ầm ĩ rốt cuộc cũng khép , hồi kết vô cùng viên mãn.

 

Yến tiệc bắt đầu, trong viện khôi phục vẻ náo nhiệt vui vẻ như ban đầu.

 

Tạ Dao Chi và Tưởng Di bưng rượu quả đến, :

 

“Trường Lạc tỷ tỷ... , nay gọi là Huyện chủ mới đúng, hôm nay tuy chút trắc trở, nhưng cuối cùng kết cục cũng , chúng kính tỷ một chén!”

 

Sở Nhược Yên vội nâng chén đáp lễ, : “Đa tạ các .”

 

Tước Linh cũng chen tới, nháy mắt trêu đùa:

 

“Biểu , An Ninh hầu đối với tệ nhé! Nhìn lời mà xem, ‘ai dám tay với , tức là địch với cả nhà họ Yến’... Nếu nam tử nào chịu vì mặt hào sảng như thế, nguyện một đời tận tâm tận lực theo !”

 

Sở Nhược Yên khẽ c.ắ.n răng, đáp một cách đầy ẩn ý:

 

“Sao thế? Công tử nhà họ Tạ của biểu tỷ chẳng như ?”

 

Nhắc đến Tạ Tri Châu, sắc mặt Tước Linh lập tức tối sầm, vẻ tươi vui mặt tan biến.

 

Tạ Dao Chi thấy vội vàng đỡ:

 

“Là nhà họ Tạ với biểu tỷ Tước... ai, đều là của tổ mẫu !”

 

Sở Nhược Yên nghi hoặc, theo tay Tạ Dao Chi chỉ, mới thấy bên cạnh lão phu nhân nhà họ Tạ một nữ tử dung mạo mềm mại yêu kiều, khiến sinh lòng thương xót.

 

“Tổ mẫu từ nông thôn đưa nàng về, là biểu họ Lưu, cha mất sớm nơi nương tựa. Tổ mẫu cứ ép đại ca tiếp nhận nàng , trong nhà ầm ĩ mấy hôm nay , hôm nay còn mặc kệ trưởng phản đối, nhất quyết mang theo nàng tới dự yến…”

 

Thấy sắc mặt Tước Linh càng lúc càng trắng bệch, Sở Nhược Yên để Tạ Dao Chi thêm nữa, chỉ nắm lấy tay nàng dịu giọng an ủi:

 

“Biểu tỷ, tỷ cũng chớ nghĩ ngợi nhiều, duyên phận là chuyện do trời định. Tỷ xem và An Ninh hầu, chẳng cũng từng hòa ly đó ?”

 

Tước Linh nàng, gắng gượng gật đầu. Tưởng Di vội vàng đổi sang chuyện khác, bầu khí mới dần sôi nổi trở .

 

Mà bên , lão phu nhân nhà họ Tạ vẫn âm thầm quan sát tình hình bên , lạnh lùng :

 

“Con kỹ chứ? Kia chính là thiên kim nhà họ Tước mà biểu ca con để mắt đến!”

 

Biểu họ Lưu đưa mắt xa xa một cái, lập tức cúi đầu:

 

“Con , tổ mẫu…”

 

“Tốt, nhớ kỹ cử chỉ lời của nàng , về dùng hết lên biểu ca con… Huệ nhi, đừng tổ mẫu cho con cơ hội, nếu con giữ biểu ca con, thì cái phủ Tạ sẽ còn nơi để con đặt chân!”

 

Lưu Huệ run lên bần bật:

 

“Dạ, tổ mẫu.”

 

Đến giữa tiệc, Sở Nhược Yên khéo léo kiếm cớ rời .

 

Quả nhiên, Mạnh Dương đợi sẵn bên ngoài đình viện.

 

“Thiếu phu nhân!”

 

Mạnh Dương gọi một tiếng, Sở Nhược Yên vội vàng bước đến, hiệu:

 

“Nhỏ tiếng chút, nếu khác thấy thì .”

 

Mạnh Dương lập tức đổi giọng:

 

“Vâng, Huyện chủ.”

 

Sở Nhược Yên quanh, thấy bóng dáng quen thuộc :

 

“Yến Trừng , đến ?”

 

“Không đến ạ. Dù Hầu gia mặt, nhưng nhiều tai mắt lắm, nếu để tin lọt tai Quốc công gia thì chỉ e thêm phiền phức.”

 

Khóe miệng Sở Nhược Yên giật giật.

 

Cũng đúng, nếu Yến Trừng thật sự đến phủ Quốc công, e rằng phụ nàng với tính tình sẽ trực tiếp g.i.ế.c lên mà hỏi cho lẽ mất!

 

“Thôi , hai hôm đề phòng phụ , tạm thời đừng gặp . Ngươi về với Yến Trừng, hôm nay Trưởng công chúa mặt, dặn hai hôm nữa đến gặp nàng… Ta cảm giác chuyện liên quan đến nhà họ Yến, định đích một chuyến tìm hiểu. Bảo đừng lo, kết quả sẽ báo.”

 

Mạnh Dương đáp lời rời .

 

Đến chạng vạng, Sở Hoài Sơn mới từ cung trở về, sắc mặt đầy mệt mỏi.

 

Sở Nhược Yên lo lắng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-135.html.]

 

“Phụ , hôm nay lâu như ?”

 

Sở Hoài Sơn lắc đầu, ngữ khí trầm xuống:

 

“Biên ải cấp báo, Nam Man bên …” Hắn ngừng bặt, vội đổi chủ đề, “Thôi, chuyện đó nữa. Hôm nay lễ sách phong của con thế nào, xảy chuyện gì ?”

 

Tiểu Giang thị bưng canh , liền kể đơn giản chuyện xảy .

 

Sở Hoài Sơn vỗ bàn, tức giận :

 

“Thật quá đáng! Công chúa Gia Huệ và tiểu nha đầu nhà họ Lư thì thôi , Yến Trừng rốt cuộc gì, coi con là cái bia để dựng hả?!”

 

Sở Nhược Yên thật hiểu phụ liên tưởng đến hướng đó, Tiểu Giang thị khuyên nhủ:

 

“Lão gia cũng đừng tức giận nữa, thấy An Ninh hầu thành tâm lắm mà…”

 

“Dù thành tâm cũng ! Về truyền ngoài : của Yến Trừng, bước chân cửa phủ Quốc công họ Sở !”

 

Sở Nhược Yên: “…”

 

Phụ … định kiến cũng quá nặng !

 

Tối , nàng ngủ mơ mơ màng màng.

 

Bỗng bên cửa vang lên tiếng “két”, như đang tiến đến gần!

 

Nàng giật bừng tỉnh, tay lập tức nắm chặt vỏ kiếm giấu gối, kịp c.h.é.m giữ chặt cổ tay:

 

“Là !”

 

Sở Nhược Yên chớp mắt, ngửi thấy hương t.h.u.ố.c dễ chịu quen thuộc đối phương:

 

“Yến Trừng?”

 

Người khẽ gật đầu, bên cạnh Mạnh Dương thắp đèn lặng lẽ lui ngoài.

 

Ngoài màn, Ngọc Lộ mơ màng hỏi:

 

“Tiểu thư? Người dậy ạ?”

 

Dưới ánh đèn, gương mặt nam tử như phủ một tầng sáng dịu, tuấn mỹ đến mức khó tin. Sở Nhược Yên thấy khô khốc cả cổ, vội lắc đầu :

 

“Là thắp đèn đấy! Ngươi ngủ , sách một lát.”

 

Ngọc Lộ buồn ngủ quá, chỉ khẽ “ưm” một tiếng im bặt.

 

Đêm khuya vắng lặng.

 

Sở Nhược Yên định hỏi cớ gấp gáp chạy đến đây, chợt thấy cảnh tượng mắt thật quá đỗi lúng túng.

 

Nàng nghiêng giường, chỉ còn độc một lớp áo trong mỏng. Chiếc xe lăn của Yến Trừng kê sát mép giường. Tay còn nắm chặt cổ tay nàng, với góc độ hiện tại... gần như thể thấy trọn vẹn nét xuân kiều diễm ẩn lớp áo lụa.

 

Sở Nhược Yên mặt đỏ như máu, vội rút tay về, cuống quýt kéo chăn che kín .

 

Yến Trừng dường như cũng nhận sự bất tiện, vành tai đỏ bừng, vội mặt , ho khẽ hai tiếng:

 

“Ta… chẳng thấy gì cả.”

 

“Nếu thấy, cớ mặt ?”

 

Yến Trừng ngơ ngác .

 

Nữ tử thẹn quá hóa giận:

 

“Chàng còn ?!”

 

Vậy rốt cuộc là thấy thấy?

 

Lời xoay vài vòng trong cổ họng, cuối cùng vẫn hỏi , đành hẳn lưng . Đợi nàng vội vàng khoác thêm áo trung y, mới khẽ ho một tiếng:

 

“Xong ?”

 

Sở Nhược Yên bực bội :

 

“Yến tam gia, nửa đêm nửa hôm xông phòng chi? Nhìn chiếc xe lăn , tám phần là Mạnh Dương cõng trèo tường , ?”

 

Ngoài cửa, Mạnh Dương cảm động đến rơi lệ: Thiếu phu nhân thật sự quá đỗi thấu hiểu lòng !

 

Khóe miệng Yến Trừng khẽ giật, nhíu mày :

 

“Nàng định đến phủ Trưởng công chúa An Thịnh?”

 

.” Sở Nhược Yên xuống bên bàn, hạ giọng, “Trưởng công chúa tuyệt đối tầm thường. Nàng ngầm đồng tình việc Tào Phò mã , còn tường tận chuyện đến phủ Quận chúa Thanh Bình. Nữ nhân như thế từng gặp, buộc mạo hiểm một chuyến!”

 

Nghe đến đây, sắc mặt Yến Trừng lập tức trầm xuống:

 

“Không !”

 

“Vì ?” Nàng hỏi, “Phủ Trưởng công chúa ngày thường như tường đồng vách sắt, khó lắm mới cơ hội …”

 

Lời còn dứt, nam tử đột nhiên lăn xe tới gần, trong đôi mắt lạnh lẽo phủ đầy sương lạnh nghiêm khắc:

 

“Ta , !”

 

Sở Nhược Yên ngẩn .

 

Ai ngờ nữa nắm chặt cổ tay nàng, sức lực mạnh mẽ, giọng trầm khàn đầy phẫn ý:

 

“A Yên, tại nàng luôn như ?!”

 

---

Loading...