Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:32:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“A!”

 

Phó hoàng hậu sắc mặt đại biến, dung nhan thất sắc, đám cung nhân hầu bên cạnh cũng kịp phản ứng.

 

Chỉ thấy ác khuyển sắp lao đến c.ắ.n , giữa đám đông chợt vang lên một tiếng quát lạnh lùng:

 

“Phúc Bảo!!”

 

Con ch.ó lập tức dừng , song lông lá dựng , hai chân gấp gáp cào cào mặt đất, vẫn hướng về phía Hoàng hậu mà phát tiếng gầm gừ trầm thấp…

 

“Bốp!”

 

Nhị hoàng tử Mộ Dung Duệ lập tức xông lên, một cước đá văng Phúc Bảo: “Con súc sinh từ xổng ! Dám mưu hại Mẫu hậu?”

 

Cú đá dùng lực hề nhẹ, Phúc Bảo đá rạp mặt đất, hồi lâu thể gượng dậy nổi.

 

Ánh mắt Sở Nhược Yên trầm xuống, nàng định bước tới, nhưng Chu ma ma ghì chặt tay, kiên quyết cho nàng nhúc nhích.

 

Gia Huệ công chúa mắt sáng rực, lớn tiếng hỏi: “Bổn cung thấy gọi nó là Phúc Bảo. Sở quốc công phu nhân, đây là con súc sinh nuôi trong phủ các ngươi ?”

 

Tiểu Giang thị rõ con ch.ó là do Sở Nhược Yên nuôi dưỡng, trong lòng lập tức lạnh phân nửa.

 

Lão gia Thánh thượng cấp tốc triệu kiến cung, trong phủ lúc ai thể lên tiếng bênh vực cho nàng…

 

Đang lúc rối bời, Ngũ hoàng tử Mộ Dung Thông — con trai Quý phi Tước thị — bỗng , cất giọng vang dội:

 

“Không cần do ai nuôi, hiện giờ nó gây tai họa ngay tại đây, đương nhiên trách nhiệm thuộc về Sở quốc công phủ! Sở quốc công phu nhân, ngươi quản lý gia sự bất lực, suýt nữa tổn thương Hoàng hậu nương nương, tội xử lý ?”

 

Tiểu Giang thị chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất: “Thần phụ nhận tội! Thần phụ nhận tội! Xin Hoàng hậu nương nương giáng tội!”

 

“Đại tỷ! Con ch.ó …” Sở Nhược Lan khẽ hé miệng , nhưng thấy Sở Nhược Yên phản ứng gì, liền im bặt.

 

Không ngờ Sở Nhược Yên chủ động thừa nhận: “Là ch.ó do nuôi dưỡng.”

 

Lời thốt , ánh mắt cả hội trường lập tức đổ dồn, sắc lẹm như tên nhọn chĩa thẳng nàng.

 

Đặc biệt là Cố Phi Yến và phu nhân Tào gia, mặt mày hiện rõ vẻ đắc chí – con ác khuyển suýt nữa c.ắ.n Hoàng hậu, chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t!

 

Ngũ hoàng tử Mộ Dung Duệ nhướng mày lộ vẻ bất ngờ, còn công chúa Gia Huệ thì lập tức bước , chỉ tay về phía nàng quát lớn:

 

“Mẫu hậu thánh minh, tận tai rõ. Nàng cố ý nuôi ác khuyển mưu hại , đây là tội đại bất kính! Thỉnh Mẫu hậu hồi cung, lập tức bẩm báo Phụ hoàng, thu hồi phong hiệu Huyện chủ, nghiêm trị theo luật pháp!”

 

Sở Nhược Lan nhịn liền : “Đại tỷ cố ý hại …”

 

“Câm ngay! Ngươi là hạng thứ gì mà dám chống lời bổn cung?” Gia Huệ giận dữ quát, may còn giữ thể diện mặt bao , lệnh cho cung nữ tiến lên tát nàng mấy cái.

 

Sở Nhược Lan còn mở miệng, nhưng Sở Nhược Yên đưa tay ngăn , lạnh nhạt hỏi:

 

“Công chúa khẳng định như thế, chẳng là tự mắt trông thấy việc sai khiến?”

 

Gia Huệ công chúa vốn lo nàng chịu mặt, giờ thấy nàng mở lời thì mừng rỡ :

 

“Mọi đều thấy rõ, chính con ch.ó của ngươi lao Hoàng hậu nương nương, ngươi cả trăm cái miệng cũng khó chối cãi!”

 

Phó Hoàng hậu cũng nhíu mày nàng: “Ngươi lời gì để biện bạch?”

 

Kỳ thực trong mắt nàng, cố ý cũng chẳng quan trọng, điều trọng yếu là hôm nay là ngày đại lễ mà còn để xảy sơ suất, đủ thấy Sở Nhược Yên quả thực khả năng hữu hạn…

 

Nghĩ , trong lòng Phó Hoàng hậu thầm cảm thấy tiếc nuối – vốn nàng còn định tác hợp nàng với Thập hoàng tử, nay xem , đúng là đ.á.n.h giá nàng quá cao .

 

Ánh mắt chúng nhân chăm chú về phía Sở Nhược Yên.

 

Chỉ thấy nàng hề kinh hoảng, trấn định hành lễ với Hoàng hậu, bước đến bên cạnh Phúc Bảo.

 

Phúc Bảo Mộ Dung Duệ đá một cước, hình run rẩy vì đau, nhưng đôi mắt ch.ó vẫn hung tợn chằm chằm Phó Hoàng hậu, hề khuất phục.

 

ngừng cào cào mặt đất, bộ dạng như thứ gì đó kích thích, vô cùng bất an…

 

Trong lòng Sở Nhược Yên thấp thoáng suy đoán, liền bước đến mặt Phó Hoàng hậu, cung kính hỏi:

 

“Bẩm Nương nương, rõ hôm nay ngự dùng loại hương liệu gì?”

 

Phó Hoàng hậu sửng sốt, nàng tiếp lời:

 

“Thần nữ cả gan đoán, Nương nương ắt đang mang theo hương túi tẩm hương đàn và 'Ngỗ Lê Trướng Trung Hương'.”

 

Gia Huệ công chúa sắc mặt đại biến: “Ngươi đừng đ.á.n.h trống lảng! Hiện tại là luận tội con ch.ó ngươi nuôi c.ắ.n , ngươi nhắc đến hương túi là ý gì?”

 

Sở Nhược Yên khẽ nhướng mày: “Công chúa khẩn trương đến , lẽ nào hương túi là do tặng cho Mẫu hậu?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-133.html.]

Gia Huệ công chúa nàng trúng tâm tư, hai mắt trợn to. Mộ Dung Duệ như sực nhớ điều gì, vội :

 

, hai ngày , chẳng ngươi dâng lên Mẫu hậu một cái hương túi ? Mẫu hậu còn khen ngươi hiểu chuyện hơn …”

 

Phó Hoàng hậu như chợt nhớ điều gì, từ tay áo lấy một hương túi màu lục.

 

Quả nhiên, hương túi lấy , Phúc Bảo lập tức dựng đồng tử, tru lên mấy tiếng lao tới!

 

Phó Hoàng hậu sắc mặt đại biến: “Gia Huệ, là ?!”

 

Hương túi mới tặng hai ngày , khi Gia Huệ còn dặn dò luôn mang bên , rằng thể giúp tinh thần sảng khoái…

 

Nếu thật là cố ý hãm hại, thì tâm tư quả thực đáng sợ!

 

Gia Huệ công chúa hoảng loạn xua tay: “Không, ! Là… là nàng –” Nàng run rẩy chỉ về phía Sở Nhược Yên: “Chắc chắn là nàng mới sai khiến con ác khuyển , nên nó mới phản ứng như thế với hương túi!”

 

Mẫu phi nàng – Thục phi nương nương – cũng vội vàng quỳ xuống mặt Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, dù Gia Huệ trăm lá gan, nó cũng dám ý đồ tổn hại tỷ tỷ! Nhất định là sự hiểu lầm!”

 

Phó Hoàng hậu sắc mặt âm trầm, đáp lời.

 

Sở Nhược Yên khẽ nhếch môi : “Việc dễ chứng minh. Công chúa hương túi vấn đề, thì xin đeo lên, một vòng mặt Phúc Bảo xem thử.”

 

Nói đoạn, nàng liền tiện tay ném cái hương túi màu lục về phía nàng.

 

Gia Huệ bản năng đón lấy, ngay đó – “Gâu!” – Phúc Bảo lao vọt lên như mũi tên rời cung, ngoạm chặt lấy cánh tay Gia Huệ!

 

“A!! Cánh tay bổn cung!!”

 

Gia Huệ công chúa gào t.h.ả.m thiết, chỉ trong chớp mắt, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả bàn tay .

 

Thục phi hoảng hồn hét lên: “Người ! Mau cứu công chúa!”

 

lệnh của Hoàng hậu nương nương, một ai dám tiến lên.

 

Cuối cùng, Phó Hoàng hậu nhịn giận mở lời: “Trường Lạc, mau gọi con ch.ó ngươi !”

 

Sở Nhược Yên , liền khẽ gọi: “Phúc Bảo.”

 

Phúc Bảo lập tức buông tay, chạy ngay lòng nàng, còn hướng về Gia Huệ nhe răng nanh, gầm gừ thị uy.

 

“Gia Huệ con thế nào ? Đừng dọa mẫu phi mà!” Thục phi nhào đến ôm con nức nở. Gia Huệ đau đến phát điên nhưng vẫn cố gắng chống mắt chằm chằm Sở Nhược Yên: “Ngươi… ngươi cứ đợi đấy… nhất định sẽ với Phụ hoàng…”

 

Sở Nhược Yên còn kịp mở lời, Phó Hoàng hậu lạnh lùng : “Ồ? Ngươi định thưa với Phụ hoàng ngươi rằng bản tâm địa bất chính, mưu hại Đích mẫu, rằng, trời xanh mắt, ác giả ác báo?”

 

Gia Huệ công chúa quả thực Thánh thượng nuông chiều quá mức, ở sân bóng ngựa chịu học bài học, hôm nay giở trò trong lễ sắc phong!

 

Nếu chỉ nhằm tỷ nhà họ Sở, nàng còn thể nhẫn nhịn, nhưng ngờ nha đầu lớn mật đến mức kéo cả nàng xuống nước!

 

Nghĩ tới đây, Phó hoàng hậu nộ khí ngập trời, khí thế kinh trấn áp cả trường đình, khiến vạn vật như ngưng đọng.

 

“Gia Huệ công chúa phạm tội bất kính, nghịch thượng. Người , mau áp giải nàng về cung, đợi khi đại điển sắc phong kết thúc, bản cung sẽ định đoạt tội danh!”

 

Lời lạnh lùng từ miệng nàng buông , Thục phi lệ rơi lã chã: “Hoàng tỷ khai ân! Hoàng tỷ tha mạng! Gia Huệ hiện đang trọng thương…”

 

“Bản cung suýt quên mất. Thục phi dạy con nghiêm, cùng Gia Huệ công chúa về chịu trách nhiệm ! Duệ nhi, lập tức gọi ngự y đến chữa thương cho hoàng ngươi. Đồng thời, ngươi hãy đem tất thảy sự việc hôm nay tường trình cho Phụ hoàng rõ.”

 

Ý tứ thập phần rõ ràng – dập tắt ý đồ vu oan, trở của con Thục phi!

 

Mộ Dung Duệ lập tức lĩnh mệnh rời , Quý phi Tạ thị xem kịch, trong lòng thầm mắng một tiếng "Phế vật".

 

Rõ ràng cho truyền lời chỉ cách dùng hương túi dẫn chó, mà Gia Huệ ngu dốt đến mức để thấu mưu kế...

 

Tước Quý phi lạnh lùng liếc Ngũ hoàng tử, thầm quyết định: E rằng , đành đích xuất thủ mới !

 

Sóng gió lắng dần, chúng nhân an tọa theo thứ tự tôn ti định.

 

Lễ quan tuyên sắc bảo và văn thư xong, Sở Nhược Yên quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ:

 

“Thần nữ xin tạ ơn Bệ hạ! Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

 

Phó hoàng hậu đích đỡ nàng dậy, mỉm dịu dàng: “Nàng vẫn còn xưng là ‘Sở Nhược Yên’ ?”

 

Sở Nhược Yên khựng , liền đáp: “Trường Lạc xin tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm!”

 

Phó hoàng hậu gật đầu, càng càng hài lòng.

 

Ban đầu Thập hoàng tử ngỏ ý cưới nàng, bản cung còn lo sợ sẽ Thái hậu và Hoàng thượng dị nghị. nay, Hoàng thượng đích ban sắc lệnh phong nàng Huyện chủ thực ấp, xem như chuyện Bình Tĩnh hầu phủ khép . Vậy thì, băn khoăn cũng cần tồn tại nữa.

 

Nàng đang định mở lời đề cập đến hôn sự của Duệ nhi, thì từ ngoài viện bỗng truyền đến một tiếng thét nữ nhân the thé:

 

“Trưởng nữ Vĩnh Định Bá phủ – Lư Viên – khẩn cầu Hoàng hậu nương nương chủ, tố cáo Trường Lạc Huyện chủ xem thường tính mạng con !”

 

---

Loading...