Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:18:56
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đến.
Ngọc Lộ mang về tin : “Tiểu thư, Quỷ thị nguyện giá mười vạn lượng bạc, nhưng điều kiện là đích đến đàm phán.”
Sờ cổ tay vẫn còn đau nhức, Sở Nhược Yên trầm ngâm .
Tình cảnh tối nay, rõ ràng là Yến Trừng sinh nghi đối với nàng...
Tuy để lộ sơ hở ở , nhưng mười vạn lượng bạc nàng thực sự cần — giúp Yến gia cũng chính là giúp bản nàng vượt qua cửa ải hung hiểm .
“Có đối phương là ai ?”
Ngọc Lộ lắc đầu: “Không rõ, chỉ là của ‘Bách Hiểu Các’...”
Bách Hiểu Các?
Ánh mắt nàng chợt ngưng đọng.
Nơi chính là mạng lưới tình báo lớn nhất thiên hạ, từ quan to quyền quý cho đến thứ dân áo vải, chuyện gì mà bọn họ điều tra . Hơn nữa chỗ dựa phía thần bí vô cùng, đến cả triều đình cũng đành nhắm một mắt mở một mắt.
“Chuẩn xe, ngày mai xuất phát!”
Quỷ thị tại ngõ Trường Bình, phía Đông Nam kinh thành, ban ngày mở cửa buôn bán.
Sở Nhược Yên xe đến một tửu lầu mang tên “Thiên Nhất”, ngoài cửa một tiểu đồng đó, buồn ngẩng đầu: “Bàn chuyện ăn mời lên lầu hai, mua tin tình báo xin lên lầu ba, mua mua mạng thỉnh lên lầu bốn, còn liên quan xin mời về cho.”
Ngọc Lộ đến "mua mua mạng" liền run b.ắ.n cả : “Tiểu thư, là… thôi ?”
Rõ ràng đây là một chốn hang ổ phức tạp, nhưng Sở Nhược Yên vẫn kéo nàng lên lầu.
Trong gian phòng riêng biệt, một chưởng quầy béo chờ sẵn, thấy đến liền híp mắt: “Hóa là Yến phủ Tam thiếu phu nhân, mời , mời .”
Sở Nhược Yên giật . Nàng mang mạng che mặt, tất cả vật phẩm biểu thị phận đều tháo xuống, mà đối phương vẫn nhận nàng.
Chỉ điều thôi cũng đủ chứng minh mạng lưới tình báo của Bách Hiểu Các quả thật danh bất hư truyền.
“Chưởng quầy, thích quanh co lòng vòng. Nha đầu của quý các mười vạn lượng mua của hồi môn của ?”
Chưởng quầy béo đáp: “Không sai.”
“Giá quá thấp? Những cửa tiệm của , tùy tiện một chỗ mỗi năm cũng thu cả vạn lượng bạc, kể còn ruộng và hai biệt trang, các ngươi lời ít .”
“Thiếu phu nhân lý, nhưng mấy món là củ khoai nóng phỏng tay, nhận thì phía còn bao nhiêu chuyện thị phi, chừng còn liên lụy đến quan phủ, thậm chí đổ máu, cũng thể để chúng bỏ công vô ích chứ?”
Nghe đến đây, Sở Nhược Yên liền yên lòng.
Đối phương hạng tham tiền mà tự lượng sức, ngược rõ ràng hiểu rõ đằng những tài sản là tiểu Giang thị, thậm chí là cả Giang gia quyền thế, mà vẫn dám tiếp nhận, điều khiến nàng càng thêm hiếu kỳ.
“Mười vạn thì mười vạn. quý các thể giải quyết hậu hoạn? Dù , đây cũng là sản nghiệp của thích phủ Quốc công.”
Chưởng quầy mỉm , lúc cửa sổ đột nhiên mở .
Ngoài cửa sổ, cành cây, một đang treo ngược.
Sở Nhược Yên kỹ, đó chính là Lư Vĩ thế tử của phủ Vĩnh Định Bá!
“Vị Lư thế tử ở sòng bạc của chúng nợ một khoản bạc lớn, còn mất danh tiết của một vị cô nương. Nên Gia chủ của chúng : cứ treo ba ngày ba đêm, nếu c.h.ế.t thì trả về phủ Vĩnh Định Bá đòi tiền.”
Sở Nhược Yên kinh hãi trong lòng.
Nàng mơ hồ Bách Hiểu Các lợi hại, nhưng ngờ đến cả phủ Vĩnh Định Bá mà bọn họ cũng xem gì.
Chẳng lẽ chỗ dựa phía bọn họ thật sự là trong cung cấm?
Sau khi song phương thỏa thuận xong, ký khế ước, chưởng quầy liền đưa nàng tờ ngân phiếu mười vạn lượng của Đại Phong Bảo Hào.
Sở Nhược Yên giao phó Ngọc Lộ cất giữ, chuẩn cáo từ, chợt chưởng quầy cất tiếng: “Tam thiếu phu nhân, gia chủ bổn Các dặn dò, nếu giao dịch thuận lợi, sẽ tặng một tin tức. Lần Yến gia bức đòi nợ, một trong những kẻ chủ mưu, chính là vị đang treo cây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-13.html.]
Chuyện thật nàng cũng mơ hồ đoán .
Yến gia quân dân chúng kính trọng, cho dù gặp nạn cũng thể trong chốc lát mà nhiều dám đến đòi nợ như .
Nàng ngờ kẻ đó là Lư Vĩ.
Xem , ôm hận vì nàng cướp mất cây sâm ngàn năm bổ nguyên khí chăng...
“Đa tạ chưởng quầy rõ. theo lời ngài, dường như còn khác xúi giục?”
Chưởng quầy mỉm : “Thứ , thiếu phu nhân, gia chủ chúng — tin đó cần thêm phí tổn.”
Sở Nhược Yên hiểu rõ dụng ý, cúi hành lễ: “Xin chưởng quầy nhắn với quý Các, nếu một ngày nào đó định giá, xin đừng quên báo cho Nhược Yên một tiếng.”
Sau khi chủ tớ hai rời , trong mật thất sát vách mới một nam tử bước .
Nam tử vận y phục đỏ thẫm, mái tóc như tuyết bạc, khóe môi khẽ cong, đôi mắt hoa đào tựa hồ thể khuynh đảo cả chúng sinh.
Chưởng quầy bụng phệ tròn trĩnh cung kính hành lễ: “Các chủ, thuộc hạ ứng đối như , thỏa ?”
“Cũng tạm .” Nam tử giọng khàn khàn, mang vẻ lười biếng, “Sở Hoài Sơn cương trực, vô vị, ngờ nữ nhi sinh nét thú vị đến thế.”
Nói xong hai câu , như cũng mệt mỏi, phất tay: “Cứ để nàng điều tra tiếp, nếu quả thật tra manh mối, chúng còn thể nhân cơ hội mà đổ thêm dầu lửa.”
Ra khỏi Bách Hiểu Các, Ngọc Lộ vẫn còn bình tâm : “Người, dọa c.h.ế.t nô tỳ . Người thấy Lư công tử lúc nãy , sắc môi trắng bệch hết cả , liệu treo c.h.ế.t ?”
Sở Nhược Yên liếc nàng một cái: “Nhớ kỹ, ngươi thấy gì cả, nếu thấy, cũng quên .”
Phủ Vĩnh Định Bá chỉ độc nhất một con trai, nếu Lư Vĩ thực sự gặp chuyện chẳng lành, mà chủ tớ chúng từng chứng kiến mà báo, thể sẽ Phủ điên cuồng báo thù.
Ngọc Lộ lè lưỡi: “Nô tỳ , dám truyền ngoài . Có điều, tiểu thư, tay như , ngày mai về nhà đẻ, nếu Phu nhân thì chẳng sẽ gây thêm phiền toái ?”
“Vậy xem của Bách Hiểu Các đủ nhanh nhẹn .”
Quả nhiên của Bách Hiểu Các nhanh nhẹn.
Chủ tớ họ rời khỏi, phía liền lập tức đến niêm phong tài sản mười hai cửa tiệm, hai trăm mẫu ruộng cùng hai biệt trang .
Lúc Giang Đào đuổi ngoài, cả nhếch nhác, tức đến độ ngửa cổ rống lớn: “Các ngươi đây là sản nghiệp của ai ? Là của Giang gia, là của Phu nhân phủ Quốc công!”
Không ai thèm để ý đến , chỉ ném chiếc nội khố lên đầu lạnh lùng bỏ .
Đêm .
Hắn chạy đến chỗ tiểu Giang thị tố cáo.
Tiểu Giang thị nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là do tiện nhân giở trò! Không ngờ nàng còn thủ đoạn !”
“Phu nhân, nhất định chủ cho nô tài, đó là mười mấy vạn lượng mỗi năm đấy!” Giang Đào lóc sướt mướt t.h.ả.m thương.
Tiểu Giang thị bực bội quát: “Câm miệng! Toàn bộ khế đất, khế ruộng đều nàng mang , giờ chỉ còn khế bán của các ngươi, còn ích lợi gì nữa?”
Giang Đào sợ đến dám ho he, bên cạnh Chương ma ma lên tiếng: “Phu nhân, chuyện là nhỏ, nàng hành động rõ ràng là đ.á.n.h thể diện của . Nếu cứ để nàng đắc thế, chẳng sẽ trèo lên đầu mà tác oai tác quái ?”
Ánh mắt tiểu Giang thị âm trầm: “Muốn trèo lên đầu ? Phải xem nàng bản lĩnh đó ! Ngày mai chính là ngày hồi môn thứ ba, xem nàng thể ăn thế nào với nhà đẻ!”
Sáng hôm .
Sở Nhược Yên sai chuẩn hành trang.
Lần chỉ chuẩn lễ vật hồi môn cho phụ và nhị , mà còn chuẩn những thứ để đối phó đám tiểu Giang thị. Vì ngân lượng dư dả, nàng chuẩn hẳn ba xe lễ vật lớn!
Lúc nàng định bước lên xe, thì một giọng quen thuộc lạnh lẽo chợt vang lên: “Ngồi xe .”
Nàng kinh ngạc đầu , chỉ thấy Yến Trừng đang vận trường sam màu xanh biếc thêu vân mây, mái tóc búi bằng quan ngọc Lưu Vân, ung dung trong chiếc xe ngựa tứ luân sơn son theo quy chế hầu tước, lặng lẽ về phía nàng.
Chàng ... định cùng hồi phủ thăm chăng?