Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:31:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại chính sảnh, Sở Tĩnh còn kịp mở miệng, Tước Linh bên cạnh mắng lớn:
“Ngươi còn hổ nữa ? Đêm đó là ngươi một mực đòi rời , bây giờ là ngươi mặt dày về! Sao hả, thấy nhà họ Tào những Hoàng thượng xử tội, mà phụ còn nội các, ngươi nảy lòng tham ? Ta cho ngươi , chén nước hắt thể hốt , ngươi khỏi Tào gia thì vĩnh viễn còn là Tào gia nữa!”
Kể từ khi Tước Linh vạch trần, trong lòng Khổng thị vốn chột đôi phần, nhưng ả nhớ đến lời phụ dặn dò khi đến——
Tào Dương nội các, đợi Tể tướng Cố cáo lão hồi hương, chừng ông sẽ là vị Tể tướng tiếp theo!
Đó chính là vị trí một , vạn ! Tào Tam là em trai ruột của Tào Dương, nâng đỡ một chút thì chẳng sẽ một bước lên mây ?
Thế là ả cũng bất chấp thể diện, mạnh miệng biện bạch:
“Ta... lúc đó chỉ vì giữ lấy mạng sống mà thôi, nghĩ rằng nếu chẳng may Tào gia tru di, thì về ngày giỗ chạp cũng còn đốt hương tế bái…”
Lời quả thực vô liêm sỉ đến cực độ, Tước Linh giận dữ quát lớn, suýt nữa thì xông lên đuổi đ.á.n.h ả .
Nào ngờ, một tách đột nhiên bay thẳng tới, trúng ngay trán Khổng thị.
"Ngươi năng hồ đồ gì ? Tào gia đang yên đang lành, hà cớ gì cần ngươi tế bái?"
Giọng dứt khoát, đầy khí lực , ai khác chính là của lão phu nhân.
Tào lão phu nhân ôm lấy cô bé Hân nhi, phía là Tứ phu nhân Vương thị. Vốn dĩ bà đang tâm tình bất định vì chuyện của lão nhị, giờ đây sự bực dọc đều dồn hết lên Khổng thị:
“Nhị cô nương Khổng thị, khi ngươi , lão một lời liền thuận theo cho ngươi thư bỏ vợ. Giờ đây về, rốt cuộc ngươi định định ở?”
Khổng thị vốn từ phần e sợ vị chồng , bà chất vấn như liền mềm nhũn cả chân:
“Ta... ở ! Mẫu ——”
“Mẫu ư? Khổng nhị cô nương e rằng quên , đêm đó ngươi gọi là gì, ‘Tào lão phu nhân’?”
Lão thái thái lạnh đầy châm chọc, đến cả Tước Linh nha bên cạnh cũng bật tiếng khẩy mỉa mai.
Khi hoạn nạn thì bỏ trốn, lúc vinh hiển vội vã bám víu — đời gì chuyện nào để một ngươi hưởng hết?
Sở Tĩnh khẽ nhíu đôi mày thanh tú, bước đến bên cạnh lão phu nhân:
“Mẫu , mấy ngày nay thể khỏe, xin đừng nổi giận tổn hại long thể. Cứ để con cho đưa nàng ngoài là …”
Nàng dứt lời, Khổng thị như bắt đường sống, liền la thất thanh:
“Phải, sợ c.h.ế.t ham sống, nhưng nàng thì hơn bao nhiêu? Một nữ nhân từng gả chồng, còn thể sinh con nối dõi! Mẫu , còn trẻ tuổi, còn thể sinh quý tử cho Tam gia! Xin cho trở !”
Ánh mắt Sở Tĩnh lạnh trông thấy, Tào lão phu nhân lập tức vung chiếc gậy trúc trong tay đ.á.n.h tới:
“Ngươi đòi sinh con cho lão Tam ư? Ngoài còn cả đàn bà tuyệt sắc gả cửa Tào gia ! Tĩnh nhi từng tái giá thì ? Nói về tài mạo đức hạnh, cả trăm cái ngươi cộng cũng chẳng bằng nàng một phần! Cút ngay cho !”
Khổng thị dọa run b.ắ.n , Sở Tĩnh nhàn nhạt cất lời:
“Chẳng lẽ tai các ngươi đều điếc cả ? Còn mau tiễn Nhị cô nương Khổng thị ngoài cổng phủ?”
Bà lão giữ cửa lập tức xắn tay áo xông lên. Khổng thị định mắng “Ngươi dám” thì bịt miệng lôi .
Nàng lôi ngoài, vặn ngang qua Sở Nhược Yên. Thấy nàng , Sở Nhược Yên vội vàng né tránh như tránh ôn dịch, Khổng thị trợn trắng mắt, đó hôn mê bất tỉnh.
Trong chính sảnh, Tào lão phu nhân cơn giận nguôi ngoai:
“Cái thứ liêm sỉ, bất nhân bất nghĩa như thế, đừng bao giờ để thấy mặt nó nữa!”
Người giữ cửa rụt rè đáp lời. Lão thái thái sang trừng mắt Sở Tĩnh:
“Còn ngươi nữa, đương gia chủ mẫu, chút phong thái, dũng khí nào? Trung Viễn Bá thì là cái gì? Năm xưa nếu nhờ tổ tông hôn ước với nhà , thì chỉ bằng cái đức hạnh của Khổng thị, gì xứng bước chân cửa Tào gia ?”
Sở Tĩnh mỉm đáp “”, đầu thấy Sở Nhược Yên tới, bèn đỡ lão thái thái rời mới bước đến mặt nàng:
“Khiến cháu chê .”
Sở Nhược Yên lắc đầu:
“Cô mẫu là đại cục, lo cho danh tiếng Tào gia. Nay cô phụ vẫn trọng dụng trong nội các, sinh chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của ông nên mới cố nhẫn nại truy cứu Khổng thị.”
Sở Tĩnh nàng trúng tâm tư thầm kín, khẽ khổ:
“Biết rõ thì chứ. cháu cũng thấy đấy, chọc tới , cũng sẽ tự tìm đến. Thôi, bàn chuyện nữa. Hôm nay cháu đến đây, là vì chuyện nhờ ?”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu, Sở Tĩnh lập tức kéo nàng về phòng riêng.
Sau khi sai lui hết hạ nhân, ngay cả con gái cũng giữ trong phòng, Sở Tĩnh mới thấp giọng hỏi:
“Đã manh mối gì ? Hôm qua nhắc với phu quân, dường như gì, chỉ thở dài một tiếng ‘nghiệt duyên’ mà thôi.”
Sở Nhược Yên hiểu rõ tâm trạng phức tạp của Tào Dương.
Thử hỏi, ai mà căm hận cho ? Vì một nữ nhân, mà trong nhà phạm trọng tội, thậm chí còn kéo theo cả gia tộc. Huống hồ, đứa con trong bụng cốt nhục của !
“Đã chút đầu mối, nhưng chuyện nhờ cô phụ giúp một tay…”
Tào Dương hạ triều, trở về thư phòng.
Vừa thấy Sở Nhược Yên, mí mắt ông khẽ động, lộ rõ vẻ bất an.
Đợi nàng mong nhờ giúp một chuyện, thì mí mắt khẽ động biến thành tiếng trống thình thịch vang bên thái dương, khiến đau nhức cả đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-129.html.]
“Vạn ! Cháu coi cô phụ là hạng thế nào?!”
Sở Nhược Yên vội vàng giải thích:
“Chuyện thực khó khăn gì, chỉ cần cô phụ gửi cho Quận chúa Thanh Bình một tấm , rằng ngày mai đến thăm nàng …”
“Quá đáng!” Tào Dương lập tức từ chối thẳng thừng, đầu với Sở Tĩnh:
“Phu nhân, Tào mỗ xin thề với trời đất, và vị quận chúa thanh thanh bạch bạch, ngay cả mặt còn từng hai . Nàng cần thử bằng cách …”
Sở Tĩnh hiếm khi thấy phu quân căng thẳng đến , khẽ nhướn mày hỏi :
“Thật sự từng hai ư?”
Trước cổng Phụng Thiên Môn, e là lén mấy ...
Tào Dương đỏ mặt đến tận mang tai, suýt nữa là thề độc. Sở Tĩnh mới bật khúc khích:
“Lão gia, chỉ đùa thôi. Thực kế sách của Nhược Yên là bất đắc dĩ. Nếu cách khác để gặp Quận chúa, nàng cũng sẽ phiền đến .”
Sở Nhược Yên gật đầu như gà mổ thóc:
“ thế, cô phụ, chỉ là mượn danh nghĩa một tấm mời, cần đóng dấu của ngài. Hơn nữa, đây cũng là giúp đỡ nhà họ Yến đấy thôi. Chẳng ngài chuyện gì cần cứ tìm ngài ?”
Tào Dương mà như giận:
“Vậy còn cảm tạ cháu vì suy nghĩ chu quá ư?”
Sở Nhược Yên: “……”
Sở Tĩnh liếc mắt hiệu nàng ngoài . Đợi chừng một nén nhang , Sở Tĩnh mới cầm tấm mời đưa .
“Đa tạ cô mẫu! Đa tạ cô phụ!”
“Đừng vội cảm ơn,” Sở Tĩnh nín , đầu về phía thư phòng, “Cô phụ cháu , chỉ cần cháu về đừng đến tìm nữa, thì cảm tạ trời đất lắm .”
Khóe miệng Sở Nhược Yên khẽ co giật, nhưng nàng vẫn mặt dày nhận lấy mời, ung dung cáo từ.
—Cô phụ mà, vốn dĩ sinh là để lợi dụng mà thôi.
Phủ Quận chúa Thanh Bình tọa lạc tại phố Thuận Thành phía Tây thành, chiếm diện tích hàng trăm mẫu đất, xây dựng vô cùng xa hoa.
Xe ngựa nhà họ Sở dừng nơi cửa hông. Một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành bước , quyến rũ mỉm với Sở Nhược Yên:
“Quận chúa đang đợi trong Chính sảnh, mời tiểu thư tiến .”
Sở Nhược Yên hít sâu một , theo chân thị nữ bước trong.
Tại Chính sảnh phủ Quận chúa, Thanh Bình đang vận cung trang lộng lẫy, điểm một đóa hoa hải đường giữa mi tâm, kiều diễm động lòng , hiển nhiên là chuẩn vô cùng kỹ lưỡng cho buổi tiếp kiến.
Thế nhưng, khi thấy đến, nụ môi nàng bỗng chốc khựng :
“Tào Dương ? Sao là ngươi?”
Sở Nhược Yên mỉm . Thanh Bình lập tức hiểu chuyện, liền lạnh:
“Giỏi cho , dám lợi dụng bổn quận chúa! Người , tiễn khách!”
“Quận chúa khoan , chẳng lẽ ngài tới đây vì chuyện gì ư?”
Thanh Bình tuy sớm vài phần hiếu kỳ với nữ tử từng phá giải sinh tử bài của , liền nhướng mày :
“Ồ? Vậy ngươi thử xem, tới đây là gì?”
Sở Nhược Yên điềm nhiên đáp :
“Ta từng , khi xuất giá, Quận chúa quan hệ khá với Trưởng công chúa. Vậy nên hỏi ngài một chút về một chuyện riêng tư giữa Trưởng công chúa và Tào Phò mã.”
Thanh Bình kinh ngạc, bật đến run rẩy:
“Hahahaha, ngươi hỏi về Hoàng biểu tỷ của ? Ngươi dân chúng coi nàng là Bồ Tát sống, ngay cả Tiên Hoàng lúc sinh thời cũng từng hết lời khen ngợi nàng ?”
Sở Nhược Yên thản nhiên :
“Chính vì thế, càng hỏi.”
Ánh mắt Thanh Bình chợt trở nên sắc lạnh:
“Gan ngươi cũng lớn đấy…” Nàng chằm chằm Sở Nhược Yên một lát, bỗng , “Được, ngươi để Tào Dương đến, cùng bổn quận chúa trải qua một đêm xuân tiêu. Đến lúc đó sẽ hết chuyện cho ngươi , thế nào?”
Sở Nhược Yên lộ vẻ ngạc nhiên:
“Quận chúa sợ Trưởng công chúa trách tội ? Ngài chẳng luôn sợ nàng ?”
“Chuyện giữa nàng và Tào Phò mã, đến mức đến hỏi tội . Huống hồ, vì Tào lang, mắng một trận cũng đáng giá.”
Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ cong lên, đầy ẩn ý:
“Quận chúa quả nhiên là ít chuyện cũ.”
Sắc mặt Thanh Bình khẽ biến đổi, nàng ngờ mới vài câu mà nữ tử mặt dò manh mối.
Dứt khoát che giấu nữa:
“Ta ngươi là vì công việc của Yến gia. , bổn quận chúa chút ít. chuyện nếu Trưởng công chúa , sẽ đắc tội lớn. Ngươi đem Tào Dương đổi, dựa cái gì để giúp ngươi?”
---