Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:31:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiệc chợt lặng ngắt, đồng loạt dậy.
“Tham kiến Trưởng công chúa Điện hạ, cung chúc Trưởng công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
An Thịnh Trưởng công chúa sự dìu đỡ của Phò mã họ Tào, chậm rãi bước chính đường. Nàng tiên đỡ Tào lão phu nhân dậy, đó mỉm :
“Chư vị cần hành đại lễ, bản cung thể chút khỏe nên đến chậm, mong các vị thúc bá, tẩu tẩu thứ .”
Gương mặt nàng đầy vẻ ôn hòa, hề mang chút khí chất cao ngạo nào của Hoàng tộc.
Mọi cảm thấy như gió xuân lướt qua, đều lượt dậy.
An Thịnh Trưởng công chúa thấy Sở Hoài Sơn, liền nhẹ:
“Sở Quốc công cũng đến ?”
Sở Hoài Sơn vuốt râu, ha hả:
“Tào đại nhân mời tiệc, thần nào dám thất lễ?”
“Vậy chư vị cứ tự nhiên dùng tiệc, đợi bản cung bái kiến bà chồng xong sẽ đến kính rượu.”
Mọi vội vàng khiêm nhượng, dám nhận lời.
Phò mã họ Tào nhẹ giọng khuyên:
“Trưởng công chúa thể yếu ớt, là nên uống rượu thì hơn.”
An Thịnh lắc đầu:
“Không , thể thể điều dưỡng, nhưng gia yến khó dịp đoàn tụ…”
“Trưởng công chúa, xin thần một . Thân thể quan trọng hơn, hãy để thần uống rượu.”
Ánh mắt tràn đầy ôn nhu, từ lúc bước chính đường đến giờ từng Mẫu , cũng chẳng liếc các , trong mắt chỉ duy nhất một là nàng.
Tào Dương nắm chặt nắm đấm. Sở Nhược Yên nhớ câu của cữu phụ: “Hắn mê hoặc .”
Chân mày nàng khẽ động, lặng lẽ thở dài một .
An Thịnh Trưởng công chúa thoáng ngẩn .
Từ khi thành đến nay, đây là đầu tiên trái ý nàng.
Ngay đó, nàng khẽ cong môi:
“Vậy thì theo ý . Có điều bản cung sẽ thiên vị, lát nữa nếu Sở Quốc công ép rượu, bản cung chống đỡ cho đến cùng đấy nhé~”
Phò mã họ Tào trịnh trọng đáp:
“Thần nguyện trọn đời tiên phong của duy nhất một !”
Màn tình cảm khiến khác hâm mộ thôi. Khổng thị nhịn cảm thán:
“Phò mã và Trưởng công chúa quả thực là tình sâu nghĩa nặng…”
Lời còn dứt cảm thấy lưng lạnh toát, như ai đó đang hung hăng lườm nàng.
Nàng đầu thì chẳng thấy gì cả.
Khổng thị khó hiểu. Bên Tào lão phu nhân cũng chau mày. Khi họ tiến lên hành lễ, bà trực tiếp :
“Lão Nhị, ngươi cùng Trưởng công chúa ân ái là chuyện , nhưng ngươi khắc cốt ghi tâm, ngươi hết là nam nhi của Đại Hạ, việc lấy quốc gia đại sự trọng, rõ ?”
Giọng bà nghiêm khắc, chính là nhằm câu “tiên phong của duy nhất một ” .
An Thịnh Trưởng công chúa dường như giúp, nhưng Phò mã họ Tào hề d.a.o động:
“Mẫu răn dạy chí lý, nhi tử đều khắc ghi. đời , nhi tử nguyện trọn đời chỉ vì một , sợ rằng Mẫu và Đại ca thất vọng.”
Dứt lời, liền nắm tay Trưởng công chúa, rảo bước ngoài.
Tào lão phu nhân dựng thẳng mày, tức giận định phát tác.
Sở Tĩnh vội giữ tay bà :
“Mẫu , hôm nay là ngày đại hỷ, dù gì cũng nể mặt Trưởng công chúa một chút.”
Nàng hữu ý về phía ngoài – nơi Trung Viễn Bá và những khác đang chờ. Tào lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, cứng rắn đè nén cơn giận:
“Ngươi xem, vì lẽ gì sinh cái đồ si tình đến thế ? Khi xưa nó đòi cưới Trưởng công chúa, thuận! Lão Nhị tính tình âm nhu cố chấp, quyết thì chín trâu kéo cũng khó lòng . Ta chỉ sợ nếu cứ như , sớm muộn gì cũng gây đại họa!”
Hiểu con ai bằng .
Sở Tĩnh trong lòng run rẩy, sang Sở Nhược Yên.
Sở Nhược Yên khẽ :
“Lão phu nhân đùa . Con cháu tự phúc phận của chúng, lớn tuổi , lẽ nào còn lo lắng cả đời ư?”
Lão thái thái ngẩn , đó bật mắng:
“Nói , vẫn là Sở Nhược Yên thấu, mấy đứa nghiệt chủng mệt cả đời, chẳng lẽ đến lúc nhắm mắt còn canh chừng từng đứa một? Tĩnh nhi, con cái trò bài cửu gì đó, kể cho nương .”
Sở Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, Sở Nhược Yên ghé tai nhỏ:
“Cô mẫu, chăm sóc lão phu nhân cho là …”
Nói dậy đến bên rèm.
Nàng khẽ vén một góc, bên ngoài – Sở Hoài Sơn, Trung Viễn Bá cùng những khác đều lên.
Quả nhiên đúng như lời Trưởng công chúa từng , Tào Đống đang tuần tự kính rượu từng .
Hắn tửu lượng cao, vài chén xuống bụng sắc mặt đỏ gay, nhưng vẫn cố tới mặt Tào Dương.
“Đại ca, xin kính một chén!”
Tào Dương mặt lạnh như tiền, thèm dậy, chỉ dùng ánh mắt băng giá lạnh lùng .
“Đại ca, —”
Một cơn buồn nôn dâng lên, Tào Đống vội che miệng mới phun .
Mắt đỏ bừng, trưởng rời, cuối cùng Tào Dương cũng nâng chén, chậm rãi lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-123.html.]
“Nhị , đến lượt kính ngươi.”
“Một kính ngươi độc địa, hai kính ngươi tàn nhẫn, ba kính chúng —”
Choang!
Lời còn dứt, chiếc chén vỡ vụn.
Tào Dương nghiến nát chén rượu trong tay, mảnh sứ văng tứ tán, m.á.u tươi từ kẽ tay rỉ từng giọt.
Sở Hoài Sơn nhíu chặt mày:
“Lão Tào!”
Tào Dương như thấy, chỉ chắp tay với hai bên thông gia:
“Thất lễ, trong nhà chuyện, cần cùng nhị riêng bàn bạc. Xin cáo lui.”
Dứt lời Sở Hoài Sơn.
Hai cùng quan, một ánh mắt đủ hiểu – việc hệ trọng!
Ngay tức thì cùng hậu viện.
An Thịnh Trưởng công chúa thấy bất an:
“Phò mã?”
Tào Đống theo bóng lưng hai rời , chốc lát , nở nụ ôn nhu:
“Thần khiến Trưởng công chúa hoảng hốt chăng? Không , chỉ là thần chuyện khiến trưởng vui lòng, gọi răn dạy vài lời mà thôi.”
An Thịnh khẽ gật đầu:
“Vậy ngươi sớm về sớm.”
Tào Đống mỉm đáp lời, mấy bước đầu.
“Sao ?”
Hắn Trưởng công chúa thật sâu, tựa như ghi tạc dung nhan nàng tận xương tủy.
“Không gì… chỉ là… nỡ xa mà thôi.”
An Thịnh Trưởng công chúa khẽ :
“Không nỡ thì sớm ngày trở về, chớ quên, bản cung còn xem ngươi họa tranh đấy.”
Lần , Tào Đống hiếm khi gật đầu, chỉ trầm mặc , rảo bước khỏi.
Lúc , bên trong thư phòng.
Tào quản sự hấp tấp chạy :
“Sở đại cô nương, gia chủ mời đến thư phòng một chuyến.”
Sở Nhược Yên giờ phút vạch trần chân tướng tới, liền trao ánh mắt trấn an cho cô mẫu, theo ngoài.
Đêm lạnh như nước, gió lùa qua mặt cũng rét thấu xương.
Sở Nhược Yên bước thư phòng, lập tức trông thấy phò mã Tào đang quỳ giữa sảnh.
“Nhược Yên? Sao con đến đây?” Sở Hoài Sơn kinh ngạc, định bảo nàng lui , nhưng Tào Dương ngăn :
“Việc cần Sở đại cô nương chứng.”
Nói sang Tào Đống:
“Ngươi còn gì , thì hết ở đây .”
Tào Đống ngẩng đầu, thần sắc bình thản:
“Ta còn gì để .”
“Vậy tức là ngươi đều nhận cả ư?!” Tào Dương giận dữ, bàn tay dính đầy m.á.u vỗ mạnh lên bàn.
“Ngươi lén lút tráo đổi lương thảo, tham ô binh khí, cấu kết ngoại tộc, hãm hại trung lương, khiến mười vạn binh sĩ triều đình rơi hiểm cảnh! Từng tội danh, từng tội danh , ngươi đều nhận hết ư?!”
“Phải.” Tào Đống thản nhiên trả lời.
“Tại ?!” Dù Tào Dương tâm tính trầm , cũng nhịn quát lớn. “Chỉ vì một nữ nhân ?!”
Sắc mặt Tào Đống đột nhiên nghiêm :
“Đại ca cẩn ngôn! Đó một nữ nhân, mà là Trưởng công chúa của Đại Hạ!”
Sở Hoài Sơn hít ngược một .
Mới nãy Tào Dương , còn bán tín bán nghi. Giờ chính miệng Tào Đống thừa nhận, khỏi thốt lên:
“Phò mã, ngươi điên ?! Đó là mười vạn nhân mạng đấy!”
Tào Đống hờ hững:
“Thì ? Ai bảo bọn chúng may mà theo nhà họ Yến…”
Nói đến họ Yến, ánh mắt hiện lên thù hận thấu xương:
“Ta chỉ hận g.i.ế.c Yến Văn Cảnh – cái nghiệt chủng , để Yến Ngũ Lang còn sót một mạng!”
“Vậy ngươi từng nghĩ đến Tào gia ?! Ngươi là rước họa diệt môn ?!” Tào Dương phẫn nộ.
Tào Đống sững , vẻ mặt dần hiện lên đau đớn:
“Ta … hết thảy… đại ca, thực sự cùng đường mạt lộ… Trưởng công chúa quá khổ … Nàng thực sự quá đau khổ… Nếu giúp nàng, thì còn ai thể giúp nàng đây…”
Nói đến đây, đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc bi ai:
“Ta với Tào gia, đ.á.n.h g.i.ế.c, lăng trì xé xác, đều chấp nhận. Chỉ xin đại ca nhắn với mẫu một câu – nhi tử bất hiếu… thể dưỡng lão cho … cũng thể… tống táng… …”
Giọng dần nhỏ , thấp đến gần như .
Cả Tào Đống bắt đầu run rẩy, hô hấp dồn dập, sắc mặt tím tái, từ mắt, tai, miệng, mũi… đồng loạt rỉ máu.
Sở Nhược Yên biến sắc:
“Không xong ! Hắn nuốt độc dược!”
---