Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:29:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thư phòng, một mảnh trầm mặc.
Sở Nhược Yên Tào Dương ôm đầu , trong lòng khỏi xót xa:
—“Cô phụ, khả năng Viên Bằng chịu mệnh từ khác ?”
Tào Dương khàn giọng đáp:
—“Không . Hắn vốn là Dương Châu, năm phụ lâm bệnh nặng, cõng cha ngàn dặm lên kinh cầu y, kẻ trộm cướp sạch tiền bạc. Chính Nhị cho ngân lượng cứu mạng, còn giúp lo liệu hậu sự cho lão cha. Từ đó về , luôn theo Nhị , lời nào cũng tuân theo, thể nào chịu lệnh kẻ khác…”
Sở Nhược Yên , tâm tình nặng nề. Lời Vũ Túy vô cùng rõ ràng — chính là Viên Bằng tay.
Mà Viên Bằng chỉ lệnh Phò mã Tào — thì kẻ , cần cũng rõ mười mươi.
—“La Vân!”
Tào Dương bỗng cất lời, La Vân lập tức tiến lên:
—“Lão gia gì phân phó?”
—“Đến phủ Trưởng Công chúa, mời Nhị gia đến đây, cứ việc hệ trọng cần gặp!”
La Vân dứt khoát, Sở Nhược Yên vội ngăn:
—“Cô phụ, cứ gọi thẳng như , là sẽ đ.á.n.h rắn động cỏ ?”
Dù lưng Phò mã còn Trưởng Công chúa chống đỡ...
Tào Dương trầm mặc một hồi, khổ:
—“Yên tâm , đến… thì đừng mong rời nữa.”
Cầm quyền Đại Lý Tự bao năm, tự lúc thể tránh khỏi, chỉ là ngờ một ngày dùng đến trong nhà…
Sở Nhược Yên cúi thật sâu:
—“Đa tạ cô phụ.”
Thế nhưng cuộc đối mặt trong dự liệu xảy . Không lâu , La Vân trở :
—“Lão gia, Nhị gia Trưởng Công chúa gần đây ho, đang bận sắc canh lê tuyết xuyên bối, thể phân , việc đợi đến hôm gia yến …”
“Bốp!”
Tào Dương vỗ mạnh bàn, gân xanh nổi đầy trán:
—“Nghịch tử!!”
Sở Nhược Yên trầm ngâm:
—“Phò mã và Trưởng Công chúa tình cảm ?”
La Vân liếc Tào Dương, thấy lão gia ngăn cản mới đáp:
—“Hồi đại cô nương, chỉ là , mà là một lòng một . Nhị gia đối với Trưởng Công chúa cung kính thuận theo, hận thể m.ó.c t.i.m dâng lên.”
—“Vậy khả năng nào là Trưởng Công chúa…”
Lời dứt Tào Dương cắt ngang:
—“Tuyệt đối thể! Trưởng Công chúa từng thầm mến Đại tướng quân, là bạn của Tạ thị — tướng quân phu nhân. Ngươi hiểu rõ con Công chúa . Dù sinh trong hoàng thất, nhưng thật sự tấm lòng Bồ Tát. Vài năm khi Tương Châu, Hoài Dương đại hạn, nàng móc sạch phủ khố cứu nạn, còn lập trường học tại kinh thành, thu nhận trẻ mồ côi. Ngay cả Tiên Đế cũng từng khen: ‘An Thịnh là thiên lý câu trong nhà, chỉ tiếc sinh nhầm nữ !’”
Sở Nhược Yên nhíu mày, ngờ Trưởng Công chúa xuất chúng như thế.
Nàng suy đoán nữa, chỉ :
—“Nếu Phò mã đồng ý dự gia yến, thì đợi đến hôm đó tính. Chỉ là mấy ngày tới, xin cô phụ thật cẩn thận.”
Tào Dương sững sờ:
—“Ngươi nghi ngờ Nhị sẽ hãm hại ư? Không đời nào!”
Ông vô cùng chắc chắn, như thể đặt niềm tin tuyệt đối. Sở Nhược Yên nhớ đến Yến Thư, khẽ lắc đầu:
—“Cô phụ, phàm là thì sẽ lựa chọn. Vị trí của trong lòng , e rằng thể sánh bằng vị trí của trong lòng . Cẩn thận phòng vẫn là thượng sách.”
Tào Dương trầm ngâm hồi lâu , Sở Nhược Yên tưởng ông im lặng là vì bàn tiếp, xoay chuẩn rời , một câu:
—“Nếu thật sự như … thì chi bằng dùng kế địch để chế ngự địch…”
Cùng lúc , tại phủ Trưởng Công chúa.
An Thịnh Trưởng Công chúa nghiêng ghế mềm, vì chứng ho mà cả suy nhược.
Tào Phò mã bưng chén canh lê tuyết xuyên bối :
—“Công chúa, canh hầm xong, xin uống một chút?”
An Thịnh khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-116.html.]
Tào Phò mã múc một thìa, thổi nguội, cẩn thận đưa đến bên môi nàng, đợi nàng nhấp xong mới dùng khăn lụa sạch sẽ lau miệng. Động tác ôn nhu đến cực điểm.
An Thịnh uống nửa chén, mới :
—“Vừa Bổn cung ngoài , trưởng ngươi cho đến gọi, việc gấp gì ?”
Tào Phò mã ánh mắt khẽ run lên, nhẹ giọng đáp:
—“Không gì , chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.”
An Thịnh thở phào:
—“Không việc thì . Yến Ngũ Lang qua đời, A Uyển cũng khuất bóng. Phò mã, bên cạnh Bổn cung chỉ còn một ngươi. Hy vọng ngươi thể mãi mãi bầu bạn cùng Bổn cung, chăng?”
Tào Phò mã ánh mắt dịu dàng như nước:
—“Vâng, xin Công chúa yên tâm, thần nhất định sẽ bầu bạn mãi mãi bên .”
Nói xong liền ngoài. Vừa bước khỏi phòng, lão bộc Thành bá vội vàng tiến tới:
—“Phò mã, bên Tào gia lão nô khuyên lui, nhưng xem sắc mặt bọn họ, e là… nội tình.”
—“Suỵt.” Tào Phò mã đưa tay hiệu, “Đừng quấy rầy Công chúa, chúng ngoài .”
Ra đến viện, Thành bá hạ giọng nhanh:
—“Vừa Đại cô nương nhà đến Tào phủ, cùng Đại gia mật đàm suốt nửa canh giờ. Sau đó Đại gia giận dữ gặp ngài ngay lập tức… Ngài cũng , bao năm nay Đại gia vì tránh hiềm nghi, gần như giao tiếp với ngài, rõ ràng là đến truy cứu! Mà Đại cô nương từng gả cho Tam lang nhà Yến gia, chắc chắn là do Yến gia phái tới thăm dò!”
Tào Phò mã trầm mặc một lát:
—“Hết thảy... thu xếp gọn gàng ?”
—“Xin ngài yên tâm. Tuy tìm Vũ Túy, nhưng Viên Bằng theo lời ngài, tự vẫn bằng cách treo cổ ba ngày ! Hắn c.h.ế.t, dù Vũ Túy còn sống cũng thể chỉ ngài. Chỉ là bên Tào gia… ngài cẩn thận. Thủ đoạn của trưởng ngài, ngài cũng rõ mà…”
Tào Phò mã khẽ , chút khổ sở:
—“Thành bá, lớn lên, hẳn cũng … thể che giấu trưởng.”
Thành bá chau mày, tiếp:
—“ cứ yên tâm… vẫn thể c.h.ế.t. Ta hứa với Trưởng Công chúa, sẽ mãi mãi bầu bạn bên nàng…”
Lúc lời , ngoái đầu về phía phòng trong, ánh mắt chan chứa thâm tình. chỉ một thoáng đầu, ánh mắt trở nên thâm độc lạnh lẽo:
—“Ta thể nuốt lời, cho nên trưởng… chỉ thể chịu ủy khuất một thời gian ngắn.”
Thành bá dù gì cũng là theo Tào gia , bất giác hỏi:
—“Phò mã, ý ngài là…”
—“Thành bá yên tâm, đó dù cũng là trưởng của , thể đối đãi với như với Viên Bằng. Chỉ chịu chút thống khổ nhỏ, tạm thời thể nhúng tay chuyện .” Nói đến đây, Tào Phò mã ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh:
—“ Yến gia… mối thù bọn chúng hãm hại Công chúa, tuyệt đối thể buông tha!”
Thành bá tròn mắt:
—“ chẳng cả nhà Yến Ngũ Lang c.h.ế.t hết ?”
—“ trưởng tôn của Yến Tự — Yến Văn Cảnh, vẫn còn sống.”
Mỗi một chữ thốt , như rắn độc phun nọc.
Thành bá chỉ cảm thấy lưng rét lạnh. Quả nhiên, chỉ tiếp:
—“Thành bá, cứ theo kế hoạch định… động thủ .”
Sáng sớm hôm .
Xe ngựa của Hộ bộ Thượng thư Tào Dương đường triều ngựa kinh động, lập tức lật nghiêng. Đầu va mạnh thành xe, tức thì hôn mê bất tỉnh.
—“Tiểu thư , m.á.u nhuộm đỏ cả đất, lúc khiêng về Tào phủ, ngay cả Đại cô nãi nãi cũng cạn nước mắt. Giờ Quốc công gia và phu nhân đều mặt, cô nương đích thăm hỏi chăng?”
Ngọc Lộ lo lắng hỏi, nhưng Sở Nhược Yên khẽ lắc đầu:
—“Không cần, nhiều trông coi như thế, cô phụ sẽ gặp chuyện gì .”
Đợi hạ nhân lui xuống, một bóng y phục hồng rực từ xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống. Hắn :
—“Tiểu mù, vở tuồng ngươi cùng Tào Dương bày đây cũng tồi, đặt tên là gì ?”
Sở Nhược Yên liếc một cái lạnh lùng:
—“Danh là ‘Lương Thượng Quân Tử’.”
Rõ ràng là đang mỉa mai đường chính mà trèo tường. Công tử Lang bật thành tiếng, bung quạt phe phẩy:
—“Tiểu mù ngươi ở cạnh Tam ngốc nhà họ Yến lâu quá, cái miệng cũng nhiễm độc theo . Ngươi từng thấy vị Lương Thượng Quân Tử nào phong thần tuấn lãng như ?”
Sở Nhược Yên bộ dạng tự mãn đến mức bày đủ thứ tư thế, bất giác đỡ trán:
—“Thôi , Các chủ, mau chuyện chính sự. Cô phụ thương, bọn chúng ắt sẽ càng thêm lộng hành. Việc bàn với ngài hôm , bố trí thỏa cả ?”
---