Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:29:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tào Dương nhíu mày:
“Có. Ta từng hạ lệnh nghiêm cấm, nhưng nàng cũng rõ, khoản lợi nhuận quá lớn, thêm việc cả hoàng quốc thích cũng nhúng tay, thành thử dẫu cấm vẫn tái diễn.”
Ấn tử tiền là một hình thức cho vay bạc với lãi suất cao, thu hồi theo cấp nhân, vốn là pháp lệnh triều nghiêm cấm. Song nay trăm nghề suy bại, triều đình thúc đẩy lưu thông tiền tệ nên mới nới lỏng sự quản chế.
Sở Tĩnh khẽ thở dài:
“Nếu ngay cả quan cũng tham dự, lão gia nghĩ xem, Tôn Mậu liệu cam lòng bỏ qua cơ hội phát tài lớn lao nhường chăng?”
Tào Dương xong liền lập tức thấu rõ thâm ý của nàng.
Số bạc mà Tôn Mậu tham ô, ắt hẳn mang đầu tư ấn tử tiền. Nếu quả thực bắt giữ ngay lúc , khoản tài vật khổng lồ sẽ khó lòng truy hồi .
“Huống hồ, bao năm qua chẳng hề gây sai phạm gì lớn, là thích bên nhà của Mẫu . Lão gia cũng rõ, cao tuổi thường hoài niệm cố nhân, chi bằng chẳng đáng vì chút chuyện nhỏ mà khiến bà cụ bận tâm. Cứ nâng cao đ.á.n.h khẽ, xem như đây là ngọn lửa đầu tiên mà tân phụ nhập phủ , lão gia thấy thế nào?”
Tào Dương nhịn bật — nàng còn thể mượn cớ để chiếm lấy tiếng nhân từ độ lượng, thật khéo léo thu phục nhân tâm.
Hắn cảm khái:
“Chuyện trong hậu trạch, quả thực chẳng thể sánh bằng phu nhân. Sau , việc trong nhà đều do phu nhân chủ là .”
“Thiếp xin đa tạ lão gia tin tưởng.” Sở Tĩnh đáp lời, song trong lòng cũng khỏi thoáng chút thất thần.
Khả năng quản gia của nàng, cả kinh thành ai nấy đều rõ.
Thuở mới gả Thừa Ân hầu phủ, một phủ to lớn đến mấy trăm lượng bạc cũng nổi để dùng. Đến khi nàng rời , phủ đó trở thành một trong những gia tộc giàu nhất kinh thành.
ai từng buông một lời cảm tạ nàng chăng? Chỉ vô vàn những yêu cầu, những lời tra xét, lão phu nhân họ Tạ nhiều răn đe, căn dặn nàng đem bạc của hầu phủ về tư gia…
Sở Tĩnh khẽ lắc đầu, đoạn hất khỏi tâm trí những chuyện cũ rườm rà, rối ren . Nàng , liền bắt gặp Tào Dương đang chằm chằm.
“Lão gia, mặt vết bẩn nào chăng?”
Tào Dương bắt gặp trộm, phần lúng túng mặt , hồi lâu mới tìm cớ để :
“Không... chỉ là nàng mấy khi hỏi đến chuyện nội phủ. Sao đột nhiên hôm nay ...”
Sở Tĩnh mỉm :
“Chẳng vì đứa cháu gái của đó . Nó nhất định đòi một bữa tiệc gia yến. Thiếp nghĩ gả Tào gia, việc trở về nhà đẻ tổ chức là tiện, nên mới tìm Tôn quản sự thương lượng việc . Ai ngờ phát hiện khố phòng gần như cạn kiệt.”
Tào Dương thấy chữ “cháu gái”, sắc mặt lập tức trở nên quái lạ:
“Nàng là cháu gái đích hệ của Sở gia?”
“ là nó. Thiếp cũng giấu lão gia, trong phủ nhiều tiểu thư khuê các như , nhưng chỉ yêu quý một nó. Nó thông minh, kiên cường, tài trí, thủ đoạn. Sau lão gia tiếp xúc trò chuyện với nó, nhất định cũng sẽ cảm thấy thích thú.”
Tào Dương xong, vẻ mặt tựa như gặp đại địch:
“Thôi, tránh xa thì hơn!”
Hắn quá rõ thủ đoạn của tiểu nha đầu . Từ đầu giáp mặt, nàng dùng Mẫu áp lực, đó kéo vũng bùn giúp nhà họ Yến minh oan. Mỗi thấy nàng, y như rằng chẳng chuyện lành gì xảy . Giờ chỉ cần thấy mặt, tạ ơn trời đất , còn trò chuyện ? Khỏi, khỏi, miễn cho !
Sở Tĩnh cảnh tượng , khỏi bật — nàng từng thấy Tào Dương kiêng dè ai như , mà đối với một tiểu cô nương đề phòng đến mức ?
Nàng định mở miệng hỏi thêm, thì nha Châu Nhi hớt hải chạy :
“Bẩm phu nhân, đại biểu cô nương tới, là xin gặp .”
Tào Dương lập tức bật dậy:
“Hai cứ tự nhiên chuyện, còn công vụ cần xử lý.”
Một lát , Sở Nhược Yên hạ nhân dẫn .
Nàng bước phòng, ánh mắt vội vã ngó nghiêng khắp bốn phía:
“Cô mẫu, cô phụ ạ?”
Sở Tĩnh thấy buồn :
“Vừa cháu cho hoảng sợ mà bỏ chạy . Có chuyện gì , tìm ông việc cần kíp ?”
Sở Nhược Yên gật đầu. Sở Tĩnh lập tức bảo một nha dẫn nàng đến thư phòng. Châu Nhi lúc mới nhịn mà can ngăn:
“Phu nhân, đại biểu cô nương dù cũng là nữ tử, tuy hòa ly, nhưng việc nàng ở riêng với lão gia như thế… e rằng sẽ khiến ngoài dị nghị...”
Sắc mặt Sở Tĩnh lập tức trở nên lạnh băng:
“Là ngoài , là chính ngươi đang ý kiến?”
Châu Nhi theo hầu nàng bấy nhiêu năm, từng trách mắng nặng lời đến , liền vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Sở Tĩnh trầm giọng :
“Sở Nhược Yên và lão gia việc trọng đại cần thương nghị. Nếu ngươi thể quản cái miệng , thì giữ cũng vô ích!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-115.html.]
“Dạ, nô tỳ sai, xin phu nhân thứ tội!”
Tại Thư phòng Tào phủ.
Hạ nhân bước , trong lòng cố nén :
“Lão gia, đại cô nương tới, nàng hỏi qua phu nhân. Phu nhân bảo rằng lão gia đang ở đây, nên nàng mới tới gặp.”
Mí mắt Tào Dương khẽ giật liên hồi, trong đầu chỉ còn vọng bốn chữ “âm hồn bất tán”:
“Tiểu nha đầu , thì dựa Mẫu , giờ chuyển sang Cô mẫu nàng? Được thôi, cứ xem nàng giở trò quỷ quái gì!”
Tào Dương thầm nghĩ, nếu vì nó, e rằng vẫn thể cưới vợ. Ngoài mặt chẳng dám thốt lời gì, vội vàng mời .
“Sở Nhược Yên xin bái kiến cô phụ.”
Thiếu nữ cúi hành lễ, động tác vô cùng chuẩn mực, thể hiện đầy đủ lễ nghi của Sở gia.
Tào Dương vẫn giữ gương mặt lạnh như sương:
“Có lời gì thì cứ thẳng .”
Sở Nhược Yên thấy như thể dọa sợ, khỏi khẽ nở nụ . nhớ đến việc sắp sửa trình bày, lòng nàng trùng xuống:
“Cô phụ, chuyện về vụ án binh khí tham ô, nắm rõ chứ?”
Tào Dương nghiêm nghị đáp:
“Chính là Bảo Thân Vương. Hoàng thượng cáo dụ thiên hạ, tước đoạt vương vị, giáng thứ dân, vĩnh viễn xá miễn. Việc , các ngươi !”
Bản án của Bảo Thân vương chất chồng như núi tại Đại Lý Tự, vô nạn nhân hãm hại trong những năm qua. Tào Dương sớm nghiêm trị , chỉ tiếc Thánh thượng che chở quá mức. Lần thể hạ , quả là phúc lớn của kinh thành!
“Chỉ tiếc là An Ninh hầu đem công lao nhường cho phụ cháu. Chữ ‘đại’ trong chức Đại thiếu khanh e rằng khó mà xóa bỏ. Hoàng thượng còn lấy lý do đang chịu đại tang ba năm, thêm chân cẳng bất tiện, mà đoạt hết thực quyền. Đại cô nương, cháu cần khuyên nhủ thật nhiều.”
Sở Nhược Yên nhạt.
Nàng nào Yến Trừng như là để lật đổ Bảo Thân vương, báo mối nhục sân cầu năm cho nàng.
cái giá … thật sự quá đắt đỏ.
“Sở Nhược Yên tường. hôm nay cháu đến đây là vì việc khác. Năm lương thảo ở Hàm Cốc Quan vấn đề, cô phụ rõ căn nguyên ?”
Tào Dương biến sắc, kinh hãi thốt lên:
“Cháu cái gì?!”
Quân lương, nhất là quân nhu, xưa nay đều do một tay đích trông coi!
Chỉ gặp nạn lũ lụt miền Giang Nam, thể phân , bận rộn xử lý tiền cứu tế nên mới phá lệ giao việc quân lương cho cựu thị lang Viên Bằng…
Hắn lập tức nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng khó coi:
“Chẳng lẽ cháu nghi ngờ là Nhị ?”
Viên Bằng là tâm phúc của Nhị — việc nàng cũng tường.
Sở Nhược Yên mím chặt môi .
Tào Dương quả quyết:
“Tuyệt đối thể! Nhị tuy hồ đồ, nhưng can đảm việc tày trời như thế! Hắn từng sai Viên Bằng diệt khẩu những di nương của lão binh cũng chỉ là lo sợ chuyện vỡ lở ảnh hưởng đến đường quan của , đó dùng gia pháp nghiêm phạt, dám tái phạm!”
Sở Nhược Yên phản bác, chỉ lẳng lặng , hỏi:
“Vậy Viên thị lang thì ?”
“Viên Bằng trợ Trụ vi ngược, dâng tấu xin giáng chức , đuổi về Thuận Thiên phủ, bắt từ chức nhỏ nhoi nhất!”
“Vậy ở , cô phụ, xin mời đến, hỏi một câu sẽ rõ ngay.” Nói xong, Tào Dương lập tức đầu:
“Tào Dương!”
Tào Dương (thuộc hạ) động đậy, mặt hiện vẻ khó xử:
“Đại nhân…”
Tào Dương (Đại Lý Tự Khanh) thấy thế, tim lạnh nửa phần. Quả nhiên, Tào Dương (thuộc hạ) gian nan :
“Mấy hôm Kỷ thị lang đến nhậm chức, hỏi qua tung tích của Viên Bằng. Thuộc hạ loáng thoáng, hình như là hôm về Thuận Thiên phủ… treo cổ tự tận. Nghe là chịu nổi giáng chức…”
Tào Dương như sét đ.á.n.h giữa trời quang, suýt nữa hất đổ thư án mặt.
Chuyện … rõ ràng đến mức thể rõ hơn — diệt khẩu.
Viên Bằng cũng diệt khẩu .
… thể là Nhị , là nó?!
Vị Phò mã ngày xưa chuyện cũng đỏ mặt, nho nhã lễ độ , can đảm gây nên đại án tày trời, đó là tội danh… tru di cửu tộc đấy!!!
---