Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:29:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Nhược Yên ngạc nhiên, chỉ thấy Công tử Lang thẳng , gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ ngông nghênh bất cần thường ngày:
“Ồ? Xem Hầu gia ít chuyện nhỉ?”
Yến Trừng hừ lạnh một tiếng:
“Muội của các hạ mất sớm vốn là chuyện thật, nhưng cũng chẳng đến nỗi thê t.h.ả.m như ngươi miêu tả. Sao? Vì cầu lấy đồng tình, ngay cả chiêu kể khổ cũng đem dùng ?”
Công tử Lang nhướng mày:
“Hầu gia đây là chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, cho dân đen thắp đèn ?”
“Bổn hầu khi nào từng kể khổ? Ngược là các hạ, đừng quên ước định giữa và ngươi khi !”
Yến Trừng gằn giọng, ánh mắt mang theo vẻ quyết tuyệt, như thể một lời hợp liền trở mặt đoạn tuyệt.
Công tử Lang bật :
“Được , trêu chọc nàng nữa, chính sự . Việc binh khí, bản đồ phòng thủ thành lo liệu xong, còn chính là vấn đề lương thảo.”
Vừa , đưa mắt liếc Sở Nhược Yên, trong ánh mang hàm ý thăm dò sâu xa.
Yến Trừng cau mày:
“Ra ngoài .”
Sở Nhược Yên nào hiểu, lương thảo vốn do Hộ bộ quản lý, mà Hộ bộ hiện tại do cữu phụ nàng, Tào Dương đảm trách.
Lương thảo nhà họ Yến gặp vấn đề, Tào Dương e rằng khó tránh khỏi liên can.
Yến Trừng chắc hẳn vì điều nên mới cố tình trì hoãn đến hôm nay, nàng khó xử.
“Tam gia, Các chủ, cần ngoài , cứ ở đây.”
Sở Nhược Yên ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh:
“Cữu phụ tuyệt kẻ tham ô mưu lợi, càng đến nỗi thiên vị bao che. Nếu quả thực liên quan đến Hộ bộ, chừng ông còn thể trở thành trợ lực cho chúng .”
Yến Trừng thấy hai chữ “chúng ”, khóe môi khỏi khẽ nhếch lên:
“Không sai, nhân phẩm của Tào Dương tin tưởng , nhất định sẽ là trợ lực của chúng .”
Công tử Lang hai họ phối hợp nhịp nhàng, khẽ hừ một tiếng:
“Thì là bản Các chủ lấy tâm địa tiểu nhân đo lòng quân tử ? Thôi . Ngày , quan áp tải lương thảo là Vũ Túy, khi quân Yến thất bại, chạy về Hổ Lao quan, đó thì biệt tăm. Mấy ngày phái tra, phát hiện đang ẩn danh mai danh trốn ở Dư Châu, hiện bắt về. Yến tam, ngươi tự thẩm vấn ?”
Yến Trừng khẽ gật đầu, Công tử Lang vẫn nhúc nhích.
Yến Trừng hiểu rõ ý , trầm giọng :
“Nếu bổn hầu thể nhậm chức Đại Lý tự, ngươi thể cử một phó.”
Công tử Lang mới khẽ cong môi :
“Tốt, Lễ Thượng Vãng Lai, bản Các chủ xưa nay thích hợp tác với thông minh!”
Sở Nhược Yên âm thầm rúng động.
Hai , rõ ràng đang giao dịch trao đổi.
Công tử Lang mượn Yến Trừng để cài triều đình, Yến Trừng mượn mạng lưới tình báo và quan hệ giang hồ của để truy tìm manh mối năm xưa khiến nhà họ Yến hãm hại.
Cả hai đều là kẻ thông tuệ tuyệt đỉnh, lúc hợp tác thì mạnh như sắt thép, bất khả địch.
nếu một ngày trở mặt… chỉ sợ sẽ trở thành những kẻ địch đáng sợ nhất thiên hạ…
Lúc Công tử Lang sai đưa Vũ Túy phòng bên, Yến Trừng nghiêng đầu nàng một cái:
“Thân thể nàng hồi phục, cứ nghỉ nơi .”
Sở Nhược Yên gật đầu. Không lâu , bên vang lên tiếng hét t.h.ả.m thiết đến xé lòng của Vũ Túy.
“Ta , ! Là Viên Thị Lang, quốc khố cạn kiệt, đủ nuôi quân lớn như , nên bảo chúng trộn cám của ngựa lương thực. Tưởng khẩu phần một thành ba dùng, ai ngờ ngược , đầy mười ngày hết cả khẩu phần một tháng!”
Thân hình Sở Nhược Yên chấn động kịch liệt, suýt chút nữa ngã khuỵu. Chu ma ma vội vàng đỡ lấy, chỉ thấy gương mặt nàng trắng bệch còn chút máu.
Viên Thị Lang?!
Đó chẳng là mà cữu phụ từng nhắc tới kẻ dùng quan ấn giả để hại c.h.ế.t Tiểu Mãn và bà ngoại, cũng là hung thủ truy sát khi đó?
Cữu phụ từng , Viên Thị Lang là của Tào Phò mã…
Chẳng lẽ tất cả chuyện … đều do Tào Phò mã bày ?!
Trong khi đó, Mạnh Dương ở phòng bên vẫn quát lạnh:
“Vớ vẩn! Tướng sĩ ngày ngày hành quân thao luyện, tiêu hao thể lực bao nhiêu? Các ngươi trộn cả cám , họ đủ thể lực bổ sung, chỉ thể ăn nhiều hơn, như lương thảo sớm cạn kiệt?!”
Vũ Túy nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục dập đầu:
“Tiểu nhân ngờ, thật ngờ sự việc thành ! Xin Tam thiếu tướng quân tha mạng, xin tha mạng. A!!”
Tiếng răng rắc vang lên, tay trái gãy lìa, m.á.u tươi b.ắ.n khắp nơi.
Ngay khi mũi kiếm của Yến Trừng chĩa sang tay , Vũ Túy dám giấu giếm, gào lên:
“Ta khai! Là Viên Thị Lang — đặc biệt căn dặn !”
Ba trong phòng đồng loạt biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-113.html.]
Mạnh Dương trầm giọng hỏi:
“Là ai?”
“Tiểu nhân dám giấu giếm! Thật sự ! Viên Thị Lang chỉ nọ dặn dò rằng: cứ theo chỉ thị của , nhà họ Yến sẽ vì thiếu hụt quân lương mà buộc xuất thành liều c.h.ế.t. Hắn còn : Đại tướng quân nhà họ Yến tuy dũng vô song, nhưng binh khí sơ hở, tất yếu sẽ bại trận; Thế tử ở phía thể giữ nổi thành trì vì bản đồ phòng thủ cũng lọt tay địch, lối thoát, đường lui, quân ắt sẽ tiêu diệt… bảo chúng cần lo còn sống mà về báo thù—”
Cả gian phòng chìm tĩnh mịch.
Sở Nhược Yên đến đây, vội vã ôm chặt lấy miệng , đôi mắt ngập tràn sự kinh hãi.
Ý tứ trong lời , chẳng đang tất cả việc, từ quân lương, binh khí cho đến bản đồ phòng thủ thành trì, đều do một tay Tào Phò mã sắp đặt?
Hắn quả thực hạ quyết tâm diệt sạch cả Yến gia!
Khi Công tử Lang và Yến Trừng trở , chẳng cần hỏi thêm, bọn họ thấy Sở Nhược Yên mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa trán, nàng thẫn thờ bên giường.
Yến Trừng lập tức đẩy xe lăn đến gần:
“Xảy chuyện gì?”
Sở Nhược Yên theo phản xạ né tránh cánh tay :
“Không… gì…”
“A Yên! Tay nàng đang run rẩy!”
Nam nhân trầm giọng, trong mắt tràn đầy sự lo lắng cách nào che giấu.
Sở Nhược Yên ôm mặt, nghẹn ngào một lúc lâu đau khổ thốt lên:
“Là Tào Phò mã…”
“Cái gì?”
“Viên Thị Lang… là của Tào Phò mã…”
Chân tướng đến mức , thể che giấu nữa. Huống hồ… bao nhiêu oan hồn phẫn uất, cũng cần ngày minh oan.
Sắc mặt Yến Trừng đại biến:
“Nàng nữa xem?”
Sở Nhược Yên nghiến răng:
“Ta từng cữu phụ kể, Viên Thị Lang chính là tay sai của Tào Phò mã… ngày Tiểu Mãn gặp chuyện may, cũng là hạ lệnh thủ tiêu. Việc nhà họ Yến truy nợ đến mức khốn đốn, cũng là do một tay sai khiến…”
Trong khoảnh khắc, sự im lặng còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t.
Không khí ngưng đọng .
Mặt Yến Trừng còn chút huyết sắc, ánh mắt trống rỗng, như thể đang trở ngày đồ thành năm xưa.
Mạnh Dương há miệng định , nghẹn ứ, chẳng mở lời từ .
Giữa bầu khí c.h.ế.t lặng, chỉ Công tử Lang mím chặt môi, ngữ điệu xưa nay vẫn lười nhác nay mang theo chút thở than:
“Liễu Không quả sai… Yến Tam Yến Tam… Ngươi Trường Công chúa An Thịnh cứu một mạng, khiến nàng động thai mà mất cốt nhục, cuối cùng chiêu lấy hận thù tận trời từ Tào Phò mã, đổi là tính mạng của cả gia tộc… Cái danh ‘Cô Tinh’ , oan cũng oan, mà oan cũng là oan.”
Không oan, là bởi chuyện đều khởi nguồn từ chính bản .
Cũng oan, là vì hết thảy những tai ương của , càng do định đoạt… nhưng kết cục cuối cùng vẫn rơi t.h.ả.m cảnh như ngày hôm nay.
Sở Nhược Yên đôi mắt đen sâu như đáy vực đang dần nổi lên tia huyết sắc của , màng tất cả mà nắm chặt lấy bàn tay :
“Yến Trừng! Chàng hãy , kẻ gây tội là chủ mưu, điều đó hề liên quan gì đến !!”
Lớp sương m.á.u trong mắt từng chút tan , hiện gương mặt nàng tái nhợt mà thanh tú, đầy vẻ lo lắng.
May mắn , mỗi khi rơi tình cảnh tuyệt vọng, bên cạnh đều nàng.
Ánh mắt Yến Trừng từ từ khôi phục tiêu cự, giơ tay nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi gò má nàng:
“Đừng , A Yên.”
Sở Nhược Yên lúc mới phát hiện rơi lệ tự lúc nào.
, đây nàng luôn cho rằng đại nghĩa diệt là lẽ tất yếu, cần bàn cãi.
giờ đây, chỉ là Tào Phò mã dính dáng vụ án , nàng kinh hoảng vô cùng — lo lắng cho cữu phụ, lo cho Tào Lão phu nhân, sợ rằng khi chân tướng phơi bày, họ sẽ thể gánh nổi cú sốc …
Nàng mím chặt môi, bỗng nhiên quỳ sụp xuống mặt .
“A Yên, nàng gì ?”
Sở Nhược Yên ngẩng đầu, ngữ khí kiên định khác thường:
“Yến Trừng, cầu xin tha mạng cho kẻ thủ ác, nhưng xin nể tình cho chút thời gian. Viên Thị Lang là của Tào Phò mã, chung quy cũng chỉ là lời một phía từ cữu phụ , nếu trong đó uẩn khúc, hoặc là Viên Thị Lang nhận lệnh từ kẻ giấu mặt nào khác, thì thể quy hết tội lên đầu Tào Dương .”
Yến Trừng trầm mặc chốc lát, hỏi:
“Nàng đích điều tra vụ án ?”
Sở Nhược Yên gật đầu chắc nịch.
Chỉ nàng tự tay, mới thể xoay chuyển cục diện nhà họ Yến, và ít nhất cũng để cho Tào gia một đường lui.
“Được, ba ngày. Ta cho nàng ba ngày để điều tra. Nếu tra manh mối gì, thì nàng hãy dừng . Đây là chuyện của nam nhi, nên để một nữ tử như nàng chịu khổ cùng.”
Sở Nhược Yên trong lòng mừng rỡ thôi:
“Đa tạ !”
---