Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:29:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đêm khuya, trong tẩm cung Hoàng cung.

 

Hoàng đế gấp quyển tấu chương cuối cùng, phất tay : “Giá lâm Yêu Quang điện. Đã hai ngày gặp Quý phi, chắc nàng cũng đang mong nhớ trẫm.”

 

lúc , tiếng thái giám bẩm báo từ bên ngoài truyền .

 

Doãn Thuận quát khẽ: “Thánh thượng sắp nghỉ ngơi, nếu việc gì hãy tấu lên sáng mai!”

 

Thái giám bên ngoài dám chống đối, chỉ khép nép thưa: “Bẩm Hoàng thượng, đây là tấu chương của Yến Thiếu khanh, rằng vụ án tham ô binh khí tìm kẻ chủ mưu, sự tình vô cùng khẩn cấp, thỉnh cầu diện kiến Thiên tử ngay lập tức…”

 

Hoàng đế khựng giây lát, hạ lệnh: “Trình !”

 

Đêm lạnh như băng sương, trong Ngự thư phòng.

 

Hoàng đế xem xong tấu chương, đột nhiên vỗ mạnh một chưởng xuống bàn, giận dữ : “Tốt! Quá ! Tên Yến Trừng , dám điều tra đến tận đầu của Hoàng Bá phụ trẫm!”

 

Doãn Thuận kinh hãi đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng khép nép thưa: “Hoàng thượng, liệu Yến Thiếu khanh nhận nhầm chăng…”

 

“Nhận lầm ư? Ngươi xem đây, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn khẩu cung của hơn mười nhân chứng, thể nhầm lẫn ?” Ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, “Lại xem câu nữa, nhân chứng then chốt do chính phủ Quốc công cung cấp— Hảo, hảo a, đôi thông gia quả thật cách phối hợp với !”

 

Doãn Thuận im lặng dám lên tiếng, qua hồi lâu mới dè dặt hỏi: “Ý chỉ của Hoàng thượng là… bắt Yến Trừng hạ ngục để tra xét tội trạng ư?”

 

Lão cáo già thấy tình hình bất lợi lập tức đổi cách gọi từ "Yến Thiếu khanh đại nhân" thành tên húy "Yến Trừng".

 

Hoàng đế trầm ngâm một lát, đưa tay day thái dương: “Tra tội gì đây, mà tra ? Hắn vì cha rửa nỗi oan khiên, lẽ nào trẫm thể kết tội điều tra tới cùng?” Nói , Người thở dài một : “Xét cho cùng, vẫn là những thích của trẫm quá hỗn láo. Bình Tĩnh Hầu vì tư thù mà dám trộm bản đồ phòng thành, Bảo Thân vương cùng Quốc cữu gia Thừa Ân Hầu cả gan tham ô quân khố, nuốt trọn vật tư cứu mạng của tướng sĩ nơi tiền tuyến… Đám súc sinh , trẫm thể che chở cho chúng… Lăng Thống lĩnh!”

 

Một bóng đen từ nơi u tối vô hình hiện , một tiếng động.

 

“Bảo Thân vương đang ở ? Mau gọi lập tức đến diện kiến trẫm!”

 

Bóng đen một lát liền trở về bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Bảo Thân vương đến Mã Cầu Trường, hiện vẫn trở về cung.”

 

“Mã Cầu Trường? Là buổi yến tiệc do Hoàng hậu tổ chức ngày hôm nay đó ư?”

 

Lăng Thống lĩnh còn kịp đáp lời, bên ngoài tẩm điện truyền đến tiếng kêu than của Gia Huệ công chúa: “Phụ hoàng! Xin Phụ hoàng hãy chủ cho nhi thần!”

 

Hoàng đế liếc Lăng Thống lĩnh, lập tức ẩn chỗ tối trong Ngự thư phòng.

 

Gia Huệ công chúa đẩy đám tiểu thái giám , chạy xộc trong. Hoàng đế bất đắc dĩ : “Sao ? Kẻ nào dám chọc giận tiểu Gia Huệ của trẫm?”

 

Gia Huệ công chúa kể lể: “Phụ hoàng! Là hai tỷ nhà họ Sở! Các nàng cố ý dọa sợ tuấn mã của nhi thần, khiến nhi thần ngã khỏi lưng ngựa, Người xem tay nhi thần đến giờ vẫn còn bầm tím thế !”

 

Hoàng đế thấy vết thương, lập tức tỏ vẻ đau lòng: “Đã cho Ngự y xem xét ? Ngự y ?”

 

“Ngự y gì đáng ngại, nhưng mất một thời gian mới khỏi hẳn. Phụ hoàng, Người hãy chủ cho nhi thần, bắt hai kẻ , đ.á.n.h cho một trận thích đáng!”

 

Tiểu công chúa nũng nịu, nhưng Hoàng đế như nhớ điều gì, chợt hỏi: “Yến tiệc do Hoàng hậu tổ chức ư? Vậy hai tỷ nhà họ Sở mà ngươi nhắc tới… rốt cuộc là ai?”

 

“Chính là Sở Nhược Yên và Sở Nhược Lan của phủ Sở Quốc công! Đặc biệt là Sở Nhược Yên, chớ thấy ngày thường nàng tỏ vẻ ốm yếu bệnh tật, tất cả đều là giả dối…”

 

Những lời về Hoàng đế chẳng còn lọt tai một chữ nào, lập tức bật dậy: “Lăng Thống lĩnh, mau lập tức tra xét xem hai nữ nhân đó hiện đang ở chốn nào!”

 

Từ một góc tối, tiếng ứng lời. Gia Huệ còn định tiếp, nhưng thấy sắc mặt Phụ hoàng xanh mét thì dám hé môi.

 

“Ngươi hôm nay yến tiệc, gặp Bá Tổ phụ của ngươi ?”

 

Gia Huệ lắc đầu nguầy nguậy.

 

Sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi. Hảo, xem Bảo Thân vương lén theo .

 

Hoàng đế hít sâu một , cố đè nén cơn lửa giận: “Gia Huệ, con hãy lui về , trẫm chính sự cần giải quyết.”

 

Phụ hoàng, Mã Cầu Trường——”

 

“Việc Mã Cầu Trường cứ tìm Mẫu hậu ngươi mà giải quyết, trẫm chính sự khẩn cấp!”

 

Gia Huệ công chúa dù nuông chiều nhưng vẫn giữ phép tắc, nàng thấu hiểu cách quan sát sắc mặt. Thấy Phụ hoàng quả thực mất sự kiên nhẫn, nàng đành nén sự ấm ức xuống mà đáp: “Nhi thần tuân chỉ.”

 

Tiểu công chúa lui , Doãn Thuận liền nhịn mà hỏi: “Hoàng thượng lo lắng Bảo Thân vương sẽ tìm đến hai vị Sở tiểu thư gây chuyện thị phi chăng?”

 

Hoàng đế lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ còn rõ ràng ? Sở Quốc công dâng lên chứng cứ tham ô, lập tức theo dấu đến Mã Cầu Trường nơi hai cô nương Sở gia, đời chuyện trùng hợp đến ?”

 

“Nếu… nếu quả thực động thủ với tiểu thư nhà họ Sở…”

 

Ánh mắt Hoàng đế nheo , giọng trầm hẳn xuống: “Nếu thì trẫm sẽ thể xử lý .” Trận chiến ở ải Hàm Cốc, nhà họ Yến dẫu mang oan khuất, nhưng c.h.ế.t hết , xử lý cũng chỉ là ý niệm trong đầu trẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-111.html.]

 

nhà họ Sở khác. Sở Hoài Sơn là cánh tay đắc lực của trẫm, nhi tử nối dõi, xem mấy cô con gái như bảo bối quý giá.

 

May mà Lăng Thống lĩnh trở bẩm báo hai cô nương Sở gia an trở về kinh thành khi trời tối. May mắn , trẫm chỉ một vị Hoàng Bá phụ, nếu bất đắc dĩ, trẫm cũng chẳng tay với y.

 

“Vậy Hoàng thượng còn Yêu Quang điện?”

 

Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt thoáng d.a.o động:

 

“Thôi, đến Khôn Ninh cung. Trẫm hỏi Hoàng hậu về việc náo loạn ở mã trường hôm nay.”

 

Cứ thế, một đêm yên tĩnh trôi qua.

 

Sáng sớm hôm , bên ngoài liền vọng tiếng cãi vã ồn ã.

 

Hoàng đế xoa xoa vầng trán dậy, thấy Doãn Thuận hốt hoảng chạy nhanh :

 

“Bệ hạ! Bảo Thân vương đang cầu kiến, lão … lão cưới đại tiểu thư phủ Sở Quốc công!”

 

“Cái gì?!”

 

Hoàng đế sắc mặt đại biến. Hoàng hậu bên cạnh cũng khỏi kinh hãi:

 

“Bảo Thân vương tuổi lục tuần, cưới một cô nương nhỏ tuổi hơn cả cháu gái ? Hơn nữa, đại tiểu thư họ Sở chẳng từng gả chồng ?”

 

Hoàng đế nhớ sự việc xảy đêm qua, sắc mặt lạnh lùng như băng giá.

 

Khoác long bào , quả nhiên thấy Bảo Thân vương đang quỳ gối ngoài điện. Gương mặt hằn lên vẻ oán độc và căm hận sâu sắc.

 

Kỳ thực, tối qua khi khiêng về phủ, ngự y tuyên bố gốc rễ của Bảo Thân vương hủy hoại.

 

Đừng tới chuyện nam nhi, ngay cả sinh hoạt thường nhật cũng trở nên khó khăn.

 

Bảo Thân vương chịu đựng nỗi nhục lớn lao , liền c.ắ.n răng chịu đau, sáng sớm quỳ gối bên ngoài Khôn Ninh cung. Lúc thấy Hoàng đế, càng gào lên t.h.ả.m thiết hơn:

 

“Hoàng thượng! Lão thần thương trong lòng, khẩn cầu Hoàng ân, ban hôn cho lão thần cùng đại tiểu thư Sở Quốc công phủ, phong nàng Bảo Thân vương phi!”

 

“Ôi chao? Thật ?” Hoàng đế lạnh lùng liếc , “Hoàng bá phụ là trúng đại tiểu thư Sở gia, trúng uy danh của Sở Quốc công đây?”

 

Bảo Thân vương cứng họng.

 

Hoàng đế chút khách khí, đá một cước n.g.ự.c :

 

“Hoàng bá phụ Hoàng bá phụ! Ngày thường ngài ham mê nữ sắc, hại c.h.ế.t ba vị Bảo Thân vương phi. Trẫm nể mặt Tiên đế nên đều bỏ qua cho ngài. Giờ thì , ngài còn phá hoại cả triều chính của trẫm! Thế nào, Sở Quốc công dâng chứng cứ thì nhịn nổi nữa? Muốn cưới con gái về để ngày ngày sỉ nhục báo thù ?”

 

Bảo Thân vương vốn đang đau đớn, lúc ngã sõng soài đất, gào t.h.ả.m thiết hơn:

 

“Hoàng thượng, lão thần hiểu đang gì! Chứng cứ gì? Lão thần vô tội!”

 

“Vô tội? Ngươi tham ô quân khố lúc bấy giờ, từng nghĩ tới tướng sĩ nơi tiền tuyến vô tội ? Trẫm cần nhiều lời với ngươi nữa! Người , giải Bảo Thân vương đến Đại Lý Tự! Chẳng Tào Dương cũng là con rể Sở gia ? Cứ để điều tra cho rõ ràng, xem vị Hoàng bá phụ của trẫm nên những chuyện tày đình gì!”

 

Bảo Thân vương lôi .

 

Hắn ngờ rằng, mới chỉ trúng một cô nương, còn kịp đắc thủ, mà khiến Thiên tử nổi trận lôi đình, thậm chí tống giam thẳng Đại Lý Tự!

 

Cùng lúc đó, tại Bách Hiểu Các.

 

Sở Nhược Yên khẽ rên một tiếng từ từ tỉnh .

 

Đầu óc nàng đau nhức như búa bổ, dường như vạn mã giẫm đạp qua. Vừa định gọi Ngọc Lộ rót nước, thấy một giọng nam lạnh lùng quen thuộc vang lên:

 

“Tỉnh ư?”

 

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tuấn mỹ như họa.

 

Trong đầu bỗng chốc hiện lên những hình ảnh vụn vặt đêm qua: ánh trăng mờ ảo, xe ngựa rung lắc, cùng nam nhân cường tráng…

 

Hồi ức phong tình đêm qua chợt ùa tới. Nàng lập tức trợn tròn mắt, đầy vẻ kinh hãi:

 

“Ta… chuyện đêm qua…”

 

Yến Trừng nàng như con nai nhỏ hoảng sợ, cả căng cứng, nhất là đôi mắt trong veo ướt át , khiến chỉ c.ắ.n một ngụm thật mạnh.

 

Khóe môi nhịn khẽ cong lên, chậm rãi gật đầu:

 

“Không sai. Đêm qua, chính là nàng khinh bạc .”

 

---

Loading...