Cả nhà Đại tướng chết trận, Kinh thành chờ ta hủy hôn. - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-10-15 00:18:54
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tại kinh thành, hiệu buôn gỗ lớn nhất chính là Vương Ký Mộc Hành.

 

Hôm nay Vương chưởng quầy cũng chỉ định theo chân đến ngóng tình hình thử xem , nào ngờ vụ ăn lớn đến mức , liền vội vã gạt hết chuyện sang bên:

 

“Tam Thiếu phu nhân, tiểu nhân đây là của Vương Ký Mộc Hành, quý phủ cần bao nhiêu bộ? Ngài dùng loại gỗ gì?”

 

Sở Nhược Yên khẽ nhấc mí mắt, lạnh nhạt :

 

“Bản phu nhân rõ, cả Tử đàn mộc và Hoàng hoa lê đều cần. Trước mắt, hãy chế tác mỗi loại một bộ mẫu phẩm để xem xét. Nếu ý, bộ tân phòng của lão phu nhân và phòng của bản phu nhân đây đều sẽ mới .”

 

Hai bộ?!

 

Đây chính là một đơn đặt hàng lớn nhất nhì ở kinh thành!

 

Vương chưởng quầy kích động đến suýt quỳ xuống, một trong đám chưởng quầy cùng liền nghi hoặc hỏi:

 

“Tam Thiếu phu nhân, ngài chắc chứ? Một bộ nội thất như thế ít nhất cũng khởi điểm từ một vạn lượng bạc, Phủ Tướng quân quý phủ… thật sự chi nổi ?”

 

Những khác cũng nhao nhao gật đầu tán đồng.

 

Nếu thực sự thể bỏ từng ngân lượng, cớ gì để nợ tiền thức ăn vài chục, vài trăm lượng lẻ tẻ?

 

Khóe môi Sở Nhược Yên khẽ cong lên một chút, chậm rãi rút một xấp ngân phiếu dày cộp từ trong tay áo.

 

Đó là ngân phiếu do Đại Phong Bảo Hiệu phát hành, giá trị tròn trĩnh một ngàn lượng bạc trắng!

 

“Này, đủ để đặt cọc chứ?”

 

Vương chưởng quầy vội vã hai tay đón lấy, mặt mày hớn hở:

 

“Đủ , đủ !”

 

Hắn xoay đầu hung hăng trừng mắt với kẻ hoài nghi:

 

“Tiền chưởng quầy, nếu ngươi ý ăn lớn thì xin chớ đến đây gây trở ngại! Vị Tam Thiếu phu nhân đây là đích nữ của Quốc công phủ họ Sở, chỉ mấy ngàn ngân lượng nhỏ nhoi, há chuyện thiếu thốn nổi ?”

 

Lúc , đám đông mới còn lời nào để biện minh chất vấn.

 

Cả mấy vạn lượng bạc còn thể tùy tiện đặt mua, cớ gì thiếu chút tiền lẻ của bọn họ?

 

Huống hồ, tiền thế như , tuyệt đối thể đắc tội, nếu còn buôn bán gì nữa?

 

Chưởng quầy hiệu vải, kẻ dẫn đầu đến đòi nợ, là đầu tiên lên tiếng:

 

“Hiểu lầm cả, tất thảy đều là hiểu lầm! Nhị Thiếu phu nhân, bất kể những kẻ khác , riêng chỗ tiểu nhân đây, tiền vải vóc vẫn sẽ y theo thông lệ cũ mà tính sổ cuối năm, ngài thấy thế nào?”

 

Lý thị nhất thời kịp hồn, chỉ ngơ ngác gật đầu đáp lời.

 

Ngay đó chưởng quầy hàng thịt cũng lập tức phụ họa:

 

“Ôi, đều là lời đồn vớ vẩn bên ngoài mà thôi, tiểu nhân đây cũng đòi nữa, mong hai vị Thiếu phu nhân đừng để bụng!”

 

Chớp mắt, tám chín phần đến đòi nợ đều tản hết.

 

Phần còn cũng chẳng tiện mở miệng thêm câu nào.

 

Những , Lý thị mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Nhược Yên:

 

“Hiền , may mà tay kịp thời, nếu thật chẳng cho …”

 

Nàng tuy xuất từ thương gia, nhưng từ ngày bước chân Phủ Tướng quân nắm giữ nội quản, đều kính cẩn đối đãi, nào ngờ lúc đối diện với cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng thế ?

 

Sở Nhược Yên mỉm trấn an nàng vài câu, Lý thị lo lắng hỏi:

 

“Phải , hết bài trí hai gian phòng. Chẳng lẽ trong tay thật sự nhiều bạc đến ?”

 

Chi tiêu cả năm của nhà họ Yến chỉ độ năm sáu ngàn lượng, vị cô nương tuy là Đại tiểu thư của phủ Quốc công, nhưng cũng từng giàu đến mức .

 

Sở Nhược Yên chỉ khẽ đáp:

 

“Muội tự chủ trương. Song, sổ sách trong phủ còn phiền Nhị tẩu mau chóng kiểm tra một lượt. Hôm nay chỉ tạm thời họ rút lui, nhưng chắc , mà cũng lo kẻ nhân cơ hội trộn loạn…”

 

Lý thị lập tức nghiêm nét mặt:

 

“Muội đúng. Mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi, lập tức gọi đến kiểm kê ngay.”

 

Nói nàng cho gọi Quản sự và chưởng quầy sổ sách đến, dặn dò xong định căn dặn phòng môn.

 

Sở Nhược Yên thấy nàng cố tình khiến bản bận rộn như con thoi, đôi mắt phượng lộ rõ quầng thâm xanh xao, khỏi lên tiếng:

 

“Nhị tẩu, tẩu… thật sự chứ?”

 

Lý thị bắt gặp ánh mắt lo lắng đầy chân thành của nàng, khẽ :

 

“Yên tâm, . Kỳ thực bận rộn một chút , thời gian nghĩ ngợi linh tinh, ngày tháng cũng trôi qua nhẹ nhàng hơn…”

 

Lời nhẹ tênh, nhưng trong lòng nàng ngập tràn chua xót khôn nguôi.

 

Sở Nhược Yên chỉ thể siết c.h.ặ.t t.a.y nàng:

 

“Nếu việc gì cần phân phó, Nhị tẩu cứ , Nhược Yên thể , nhất định sẽ từ chối!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-dai-tuong-chet-tran-kinh-thanh-cho-ta-huy-hon/chuong-11.html.]

Hai chị em dâu dứt lời, Ngọc Lộ mua t.h.u.ố.c về.

 

Nha đầu phủ chuyện đòi nợ, lập tức chạy như bay đến chỗ Sở Nhược Yên:

 

“Tiểu thư, đùa ? Nô tỳ từng bẩm là của hồi môn chỉ còn vài ngàn lượng, mấy vạn!”

 

Tiểu nha đầu trán còn rịn mồ hôi, gấp gáp đến độ sắp nhảy dựng lên.

 

Sở Nhược Yên để nàng xuống :

 

“Ta . Tiền đồ gỗ cho hai gian phòng , lấy từ của hồi môn.”

 

“Á? Không lấy của hồi môn, lấy từ ?”

 

Chẳng lẽ là từ nhà chồng họ Yến đang nghèo rớt ? Nghe sổ sách hiện chỉ còn vỏn vẹn năm trăm lượng!

 

Sở Nhược Yên đáp:

 

“Mẫu chẳng ban cho mười hai hiệu buôn, hai trăm mẫu ruộng ? À, hình như còn hai biệt trang nữa.”

 

Nghe đến đây, đôi mắt Ngọc Lộ trợn tròn như chuông đồng:

 

“Tiểu thư, chẳng lẽ định để bọn họ xuất tiền? Người quên ? Người quản lý các cửa hàng, điền trang đó đều là của phu nhân (kế mẫu)! Đòi tiền từ họ chẳng khác nào mò lông gà sắt ?”

 

Sở Nhược Yên gật đầu nghiêm túc:

 

“Không sai, chính là mò lông gà sắt.”

 

Chiều hôm đó, những quản lý điền trang và hiệu buôn lượt gọi phủ Tướng quân.

 

Dẫn đầu là Giang chưởng quầy của Phấn Hương Phường, kẻ Tiểu Giang thị một tay đề bạt. Gã kịp mở lời nịnh nọt:

 

“Đại tiểu thư, tiểu nhân Ngọc Lộ cô nương đang cần dùng tiền gấp, tiểu nhân nào dám chậm trễ. Vậy thế , Phấn Hương Phường chúng xin góp một trăm lượng.”

 

Một trăm lượng?

 

So với hai vạn lượng thì chẳng khác nào muối bỏ bể!

 

Ngọc Lộ tức đến dậm chân, Sở Nhược Yên ngăn nàng , ngẩng mắt đám còn :

 

“Còn các ngươi thì ?”

 

Những còn liếc lên tiếng:

 

“Tiểu nhân bên thể đưa tám mươi lượng.”

 

“Chỗ năm mươi lượng.”

 

“Ôi, Đại tiểu thư, cửa tiệm nhỏ của tiểu nhân năm nay ăn khó khăn, cùng lắm thì ráng góp hai mươi lượng thôi…”

 

Con càng báo càng thấp, cuối cùng kẻ còn viện cớ thu tiền, bạc trong tay.

 

Sở Nhược Yên đám họ Giang phì nộn đầu óc đầy mỡ, bọn họ từ sớm thông đồng nhất trí, vẫn điềm nhiên hỏi:

 

“Giang chưởng quầy, ông là lâu năm, phiền ông giúp tính thử, tổng cộng bao nhiêu?”

 

Giang chưởng quầy qua loa nhẩm tính:

 

“Ước chừng năm sáu trăm lượng. Nếu Đại tiểu thư thấy ít, tiểu nhân thể ráng thêm vài chục lượng nữa.”

 

Gã định bụng dùng vài câu qua loa để lừa vị thiên kim rành chuyện buôn bán .

 

Kỳ thực, sản nghiệp họ Giang mấy năm nay ăn lớn vô cùng, chỉ riêng Phấn Hương Phường thôi, một năm lời cũng năm ngàn lượng, bạc mặt trong tiệm chảy như nước.

 

Chỉ là phu nhân dặn dò, danh nghĩa thì theo Đại tiểu thư đến nhà họ Yến, nhưng thực chất vẫn là của nhà họ Giang như cũ.

 

Lời lãi lỗ đều là chuyện một câu là xong.

 

Giang chưởng quầy thậm chí còn chuẩn sẵn bản “lỗ vốn”, nào ngờ Sở Nhược Yên chẳng buồn hỏi đến.

 

“Giang chưởng quầy, tuy hiểu chuyện ăn, nhưng lời các vị , thì hình như các cửa tiệm đều thua lỗ nghiêm trọng, duy trì là khó lắm , đúng ?”

 

Giang chưởng quầy thấy , mấy khác liên tục gật đầu:

 

đúng, Đại tiểu thư thấu tình đạt lý! Thời buổi buôn bán khó khăn, chúng tiểu nhân thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, thể góp mấy chục lượng là hết sức !”

 

Sở Nhược Yên khẽ “ồ” một tiếng, hài lòng dựa lưng ghế:

 

“Nếu thì những cửa hàng ăn thua lỗ cứ đóng cửa cả . Dù cũng chẳng kiếm mấy đồng, hà tất khiến các vị vất vả uổng công nữa.”

 

“!!!”

 

Đám chưởng quầy lập tức cứng lưỡi, Giang chưởng quầy thầm rủa mắc mưu nha đầu , vội xòa:

 

“Đại tiểu thư hiểu lầm , thua lỗ nhiều năm, chỉ là xoay vòng tiền bạc chậm, sổ sẵn bạc mặt thôi.”

 

“Thế , nếu thật sự cần gấp, bọn tiểu nhân xin cố gắng hết sức góp thêm. Hai ngàn lượng, tiểu thư thấy thế nào?”

 

cảm nhận rõ vị chủ nhân mới dễ đối phó, lập tức hạ giọng xuống nước.

 

Sở Nhược Yên lắc đầu:

 

“Hai vạn lượng, thiếu một phân.”

 

---

Loading...