Cá Mặn Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:38:05
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Ngư tự phiên dịch ý của hai là: Ngươi ở tăng ca, chúng sẽ cho phí tăng ca phong phú.
Thái Thanh Tông phí tăng ca phong phú, chắc chắn sẽ .
Nếu đặt ở đời , Giang Ngư vui. hiện tại nàng nhà đất thú cưng, còn tiền.
Tăng ca gì chứ?
Nàng uyển chuyển bày tỏ: “Thật bản lĩnh gì, lẽ thể giúp gì .”
Hằng Ngọc nàng một cái, nghiêm túc : “Không cần tự coi nhẹ .”
Hằng Tiến tán đồng: “Có thể Liên Khuyết sư bá và Cơ sư với con mắt khác thường, ngươi tất nhiên chỗ hơn .”
Giang Ngư: “...”
Nàng thở dài một ở trong lòng, hỏi: “Ta cần ở ?”
Được ánh mắt khẳng định của hai .
“Vậy .” Giang Ngư nhanh chóng xây dựng tâm lý cho , lên tinh thần : “Trợ cấp là cái gì?”
Nếu tăng ca, đương nhiên hỏi tiền lương .
Hai Hằng thị ngây mắt thường cũng thể thấy, hiển nhiên thấy trực tiếp hỏi luôn như Giang Ngư. bọn họ cũng thật sự báo thù lao nhiệm vụ mà Chấp Pháp Đường đến chấp hành ở huyện Trường Lưu.
Rồi đó Hằng Ngọc : “Ngươi và Cơ sư hỗ trợ thêm , cơ sở càng cộng thêm hai phần.”
Cơ Trường Linh ở một bên đôi mắt Giang sư dần sáng lên.
Chàng buồn : “Sư , cảm thấy đủ ? Không đủ thì phần của cũng đưa cho .”
Cảm giác tình nguyện ở trong lòng Giang Ngư, thù lao phong phú, từ tám phần giảm còn ba phần.
Nghe , nàng tủm tỉm mà : “Đủ ! Đủ ! Sư vẫn giữ cho . Huynh rải tiền lung tung như , cẩn thận Đan Lân tiền ăn cơm.”
nàng ngẫm thì cảm thấy như cũng tồi, về phía hạc trắng: “Đan Lân, nếu sư thật sự tiền nuôi ngươi thì ngươi đến nhà nhé.”
*
Tiễn Chử Linh Hương và Nghiêm Phong , đám Trương lão gia Chấp Pháp Đường trông coi, Giang Ngư tạm thời việc gì, Dư gia một chuyến.
Dư Túc khôi phục cực nhanh, thể để dìu đường.
Vị lão cô nãi nãi của Dư gia vẫn còn đợi ở Dư gia. Giang Ngư xuất hiện, bà để đỡ run rẩy đây, cũng lời nào, chỉ dùng ánh mắt tha thiết chằm chằm Giang Ngư.
Loại ánh mắt , Giang Ngư cách nào chống đỡ nổi, đó là ánh mắt của con nhớ .
“Ta xin ! Trước đó thương nên nhớ rõ nhiều chuyện quá khứ.” Giang Ngư rót một chén cho lão thái thái, đưa cho bà: “ sư từng kể cho vài chuyện lúc nhỏ của mẫu ngươi. Nếu ngươi , sẽ kể cho ngươi.”
Nàng kể cho lão thái thái, mẫu của bà lúc thiếu nữ là một cô nương dịu dàng hào phóng, sẽ mua kẹo hồ lô và đồ chơi bằng đường cho bọn nhỏ ăn, sẽ thêu túi tiền thật xinh , sẽ thắt b.í.m tóc đáng yêu cho tiểu đường và nàng.
Đây đều là Chử Linh Hương cho nàng.
Lão thái thái chín mươi tuổi khen mẫu bà, một đôi mắt sáng lấp lánh, mặt ngăn nổi tươi .
“Mẫu con cũng thắt b.í.m tóc xinh cho con.” Trên mặt bà lộ vẻ đắc ý hân hoan giống tiểu cô nương: “Khi đó nhóm tỷ trong nhà thúc bá, đều hâm mộ con.”
Lão thái thái tinh thần , một lúc thì mệt rã rời. Nhóm vãn bối đỡ bà nghỉ ngơi.
Vãn bối ở hành lễ với Giang Ngư, chân thành cảm ơn: “Mấy năm nay tinh thần tổ mẫu càng ngày càng kém, cũng thích con cháu ầm ĩ mặt bà, luôn là một lẻ loi ở phòng ngắm vật cũ. Cảm ơn ngài với bà những thứ , lâu bà vui vẻ như
Giang Ngư mỉm : “Không cần cảm ơn, chuyện phiếm với lão thái thái, cũng vui.”
*
Giang Ngư về Trương gia. Vừa đến tiểu viện, nàng một tiếng vang lớn. Vị sư tỷ xinh lạnh lùng đang dùng chân đá nát một viên đá trang trí đặt trong viện.
Nhìn thấy nàng tới, Hằng Ngọc lạnh lùng thu chân về, lạnh lùng với Trương lão gia ở trong góc: “Còn lời vô nghĩa tảng đá là kết cục của ngươi.”
Trương lão gia co rúm , một đôi mắt trái ngó an phận, đểu : “Ta tin! Ngươi dám! Tiên nhân các ngươi thể g.i.ế.c phàm nhân.”
Giọng Hằng Ngọc âm u: “Ngươi mà cũng coi là phàm nhân ?”
Trương lão gia đắc ý, chắp tay lưng trở về phòng .
Giang Ngư thấy cả Hằng Ngọc vèo vèo tản khí lạnh, nghi hoặc về phía những khác.
Hạc trắng với nàng thứ đồ năng lỗ mã.ng với Hằng Ngọc sư tỷ.
Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ: “Loại , thật là thiếu đòn mà!”
Trịnh phu nhân còn đang đấy, hơn nữa thứ dùng thể Trương lão gia, các tu sĩ ném chuột sợ vỡ đồ.
Nàng hỏi Giang Ngư thế, Giang Ngư Dư gia xem.
Hạc trắng cho Giang Ngư Chấp Pháp Đường thu thập một vài đặc tính của mấy thứ đồ .
“Quả thực chính là gom đủ nhược điểm và ác niệm của nhân tính.” Hạc trắng bẻ ngón tay: “Trầm mê hưởng lạc, ham ăn biếng , bất kỳ đạo đức gì...”
Hoàn là ác ôn trời sinh.
Cho đến hiện nay, chuyện duy nhất thể chúng nó kiên trì chính là cho dù thế nào cũng chịu rời khỏi thể nhân loại mà chúng nó bám .
Đương nhiên nguyên nhân chúng nó sợ hãi là ỷ Thái Thanh Tiên Tông dám động thủ với phàm nhân.
Trong lúc chuyện, bên ngoài bảy tám gã sai vặt cầm theo hộp đồ ăn đến, bọn họ là đưa cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi/chuong-57.html.]
Đệ t.ử Chấp Pháp Đường kiểm tra đồ ăn vấn đề thì cho .
“Khoan .” Giang Ngư bỗng nhiên lên tiếng.
Gã sai vặt hiểu , ngoan ngoãn ở tại chỗ.
Giang Ngư qua mở một hộp đồ ăn , hộp đồ ăn ba tầng, một tầng là thịt kho tàu, một tầng là gà , phía là một tầng thịt bò ngâm tương.
Những hộp khác Giang Ngư mở , nhưng khứu giác tu sĩ nhanh nhạy, thể ngửi mùi hương truyền . Đều là thứ .
“Ăn ngon ?”
Gã sai vặt đưa đồ ăn trả lời: “Lão gia bên trong đòi. Ý phu nhân là tóm dùng thể lão gia, thể khắt khe.”
Giang Ngư nhớ tới lời hạc trắng mới , trong lòng nảy chủ ý: “Buông đồ ăn xuống , đưa chút cơm tẻ , cho thêm ít nước là .”
Gã sai vặt:???
Giang Ngư : “Bọn họ ăn cái đó đói. Hơn nữa, lão gia nhà ngươi từng tuổi ăn thanh đạm chút càng cho thể.”
Gã sai vặt hiểu lắm, nhưng tiên nhân sai. Hộp đồ ăn đưa lập tức thiếu hơn một nửa.
Hộp đồ ăn đưa bao lâu, bên trong lập tức truyền đến tiếng bát vỡ và mắng c.h.ử.i : “Đồ ăn ?”
Mấy nổi giận đùng đùng từ trong phòng , Giang Ngư giơ tay một đạo linh lực thành kết giới ngăn cản để khỏi nhà.
Nàng lạnh lùng : “Đập ! Đập thoải mái . Đó chính là cơm trưa hôm nay của các ngươi, đập hết thì nhịn.”
Nàng để những gã sai vặt đó bày hết đồ ăn ở bàn ăn mặt mấy thứ .
Đệ t.ử Chấp Pháp Đường bên : “...”
Hằng Tiến tới, khó hiểu nàng: “Ngươi đang cái gì thế?”
Giang Ngư pháp thuật để gió thổi mùi hương sang bên , đáp: “Xem bọn họ mắt nên trị một trận.”
Hằng Tiến hiểu: “Đây là cách trị gì thế?”
Tu sĩ Hằng Tiến đắn hiểu d.ụ.c vọn.g ăn uống, hiển nhiên thể hiểu suy nghĩ của Giang Ngư.
Giang Ngư thâm trầm : “Ngươi hiểu, đây là cách trị đồ tham ăn.”
Trên khuôn mặt ngầu của Hằng Tiến tràn ngập mê man, nhưng Giang Ngư đúng là thương tổn những đó, cũng mặc kệ.
Tám , lấy Trương lão gia cầm đầu, hai mắt đăm đăm gã sai vặt bày cơm ngon rượu say trong viện, c.h.ử.i ầm lên.
Giang Ngư thêm một chút linh lực nữa, ngăn cách luôn âm thanh.
Buổi chiều, Trịnh phu nhân tin tức chạy tới, uyển chuyển dò hỏi việc .
Giang Ngư thẳng: “Lão gia nhà ngươi từng tuổi, hình thể như , chẳng lẽ ngày thường xem đại phu, kiến nghị ăn uống thanh đạm ?”
Trịnh phu nhân vội vàng gật đầu.
Giang Ngư: “Hiện tại chính là cơ hội . Gạo trắng rau xanh ăn mấy ngày, cho thể ông . Hơn nữa, ăn uống chịu tội cũng lão gia nhà ngươi.”
Trịnh phu nhân thấy lý, huống chi trong thời gian bà chịu ít tội bởi vì thứ đồ Trương lão gia, ít nhiều cũng mang theo chút oán hận nên gật đầu đồng ý.
Từ bữa trưa hôm đó, mỗi ngày đưa đến cho tám trong phòng cũng chỉ cháo trắng rau xanh cực thanh đạm. Ngoài viện, mỗi ngày đều mang lên một bàn đầy đồ ăn phong phú, để Trương phủ ăn cho bọn chúng xem.
Xương cốt tám thứ đồ còn mềm hơn trong tưởng tượng của Giang Ngư, cũng chỉ kiên trì một bữa cơm là đầu hàng. Không chịu một bữa đói, cơm chiều cùng ngày bắt đầu xin tha, xin tha thành bắt đầu c.h.ử.i mắng, mắng xong ăn đồ ăn và cháo.
Ngày hôm vẫn như cũ, đến buổi tối, Trương lão gia tỏ vẻ chuyện .
“Ta ăn thịt.” Vẻ mặt ông xanh lè.
Giang Ngư gọi Hằng thị : “Có gì thì ngươi với bọn họ.”
Trương lão gia nhắc yêu cầu của ông nữa.
Huynh Hằng thị cũng ý Giang Ngư, đây là thủ đoạn mềm dẻo bức cung.
Bọn họ ngờ là chỉ mới vài bữa cơm, thế mà sử dụng còn hơn so với bọn họ lạnh lùng đe dọa dụ dỗ.
Hằng Tiến lạnh lùng : “Các ngươi là thứ gì?”
Trương lão gia: “Ta , ngươi sẽ cho thịt ăn ?”
Hằng Tiến: “...”
Hắn liếc Giang Ngư một cái, thầy dạy cũng bản lĩnh thương nhân: “Cái xem đáp án của ngươi hợp ý .”
Ánh mắt Trương lão gia chuyển hai vòng hai , ý : “Chúng là “Linh” lưu lạc ở hư .”
Hằng Tiến trầm giọng: “Các ngươi quả nhiên từ Quy Khư .”
Trương lão gia Quy Khư là thứ gì, cũng thèm để ý.
Ông đắc ý : “Nhân loại các ngươi quả thực là thể cộng sinh mỹ với chúng . Ta thể ký sinh ở trong thể nhân loại, tố chất thể nhanh chóng khôi phục đến tiêu chuẩn đỉnh. Chẳng lẽ ?”
Cơ Trường Linh từ khi nào, hỏi ngược : “Dùng thiêu đốt sinh mệnh là cái giá khôi phục đến đỉnh ?”
Trương lão gia hồn nhiên thèm để ý, thậm chí phủ nhận: “Còn là c.h.ế.t sớm một chút, c.h.ế.t gì đáng sợ chứ.”
Cơ Trường Linh hỏi: “Ai cho các ngươi tới đây?”