Cá Mặn Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:41:26
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Lưu nắm tay con gái, đau lòng : “Dao Dao, con gầy nhiều như ? Cũng chỉ mới...”
Bà nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Mẹ lớn tuổi, trí nhớ . Dao Dao, còn về là khi nào nhỉ?”
Nước mắt của Lưu Dao Dao sắp rơi xuống, cô cố nén : “Đã lâu ạ. Mẹ, con nhớ lắm, nhớ đến gầy .”
Bà lão thích lời . Bà Lưu đến mặt đầy nếp nhăn, : “Mẹ hầm canh cho ăn. Tí nữa ăn nhiều nhé, ăn xong hãy về.”
“Vâng.”
Bà Lưu về phía phòng bếp. Bà bỗng nhiên dừng , nghi ngờ : “Mẹ mua thức ăn mà. Thức ăn của nhỉ?”
Thấy sắc mặt bà hoảng hốt, Lưu Dao Dao vội vàng : “Ở tủ lạnh, thức ăn ở tủ lạnh!”
Bà Lưu đến tủ lạnh lấy thức ăn. Lưu Dao Dao tham lam bà, qua giúp bà Lưu đẩy : “Con đừng đây cản trở chứ giúp cái gì. Con ngoài với Tiểu Ngư . Vừa ở bên ngoài lạc đường, cảm ơn đưa về nhà.”
Lưu Dao Dao nỡ. Trong đầu cô hỗn loạn, căn bản xảy chuyện gì, nhưng cũng tình huống mắt bình thường. Cô nhiều thêm một lúc.
Giang Ngư đành lòng, vẫn giữ cô : “Cô . Đây là tâm nguyện lớn nhất của bác .”
Lưu Dao Dao , lập tức kìm nước mắt. Cô che mặt, nước mắt lặng lẽ từ khe hở ngón tay chảy xuống.
Giang Ngư xuống bên cạnh cô , đưa cho cô một tờ giấy, khẽ : “Cô đừng . Cô là bà vướng bận nhất, nước mắt sống quá nặng sẽ bác nỡ .”
Lưu Dao Dao khẽ run lên, hít một thật sâu. Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, về phía Giang Ngư: “Cô ? Ngư...”
“ họ Giang, Giang Ngư.”
Cách một cánh cửa, Lưu Dao Dao thể tiếng xả nước rửa rau trong phòng bếp. Đây là tiếng động mà cô từ nhỏ, dù , cô cũng thể đoán đang dùng tư thế nào, đang bước nào.
Ánh mắt cô chằm chằm Giang Ngư, đè nhỏ giọng nhanh vội : “Giang đại sư, rốt cuộc chuyện là thế nào? Mẹ …”
Cô dừng một chút, lời đau thấu tâm can: “Mẹ , tận mắt thấy.”
Giang Ngư khẽ : “Không cô phong tục cổ truyền . Hôm nay là đầu thất (*) của cô.”
(*) Trong phong tục tang lễ của xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 khi c.h.ế.t tạ thế. Mọi đều tin rằng ngày “đầu thất”, linh hồn c.h.ế.t sẽ trở về nhà. Người nhà cần chuẩn một mâm cơm, đó trốn khi linh hồn trở về ( thể trốn trong chăn, hoặc ngủ).
Lưu Dao Dao giật . Thời đại , sớm còn ai tin mấy thứ . Cô hoảng hốt : “ cho rằng đấy chỉ là lời đồn mà thôi.”
Giang Ngư thầm nghĩ đó lẽ thật sự chỉ lời đồn, nhưng hiện tại thì chắc.
Cô sinh tò mò mãnh liệt với văn hóa của thế giới . Lúc đến, cô cho rằng thế giới quả thực linh khí nên tồn tại bất kỳ lực lượng huyền bí nào.
Mãi cho đến mấy ngày hôm nhận thấy điều khác lạ trong tiểu khu, cô lên mạng tìm các loại sách lạ, mới phát hiện chỉ riêng quốc gia của Giang Ngư một hệ thống thần thoại cực kỳ chỉnh. Ngoài điều , các quốc gia khác cũng truyền thừa thần thoại của riêng .
Tam giới lục đạo (*), chư thiên thần phật, yêu ma quỷ quái. Tỉ mỉ đến khó nghi ngờ, đây là thế giới chân thật từng tồn tại.
(*) Tam giới gồm: Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.
Lục đạo là 6 nẻo đường dẫn tới 6 cõi luân chuyển trong siêu hình.
Các cõi đó gồm: Cõi tiên, coi tu hành, cõi d.ụ.c giới, cõi vong giới, cõi ngạ quỷ, cõi súc sinh.
Sau khi Giang Ngư gặp bà Lưu, cô càng thêm khẳng định suy đoán của .
Chẳng qua xảy cái gì, mới thể cắt đứt linh khí của thế giới , chư thần biến mất.
Lưu Dao Dao bỗng nhiên túm lấy tay cô, sức lực lớn: “Giang đại sư, nếu cô nhiều như , còn thể đưa về nhà. Vậy cô chắc chắn cách… Cô thể… cô thể giữ ?”
Giang Ngư hỏi: “Cô sợ ?”
Con đều sợ hãi ma quỷ.
Lưu Dao Dao chút do dự: “Bà là . Sao thể sợ bà ?”
Giang Ngư trả lời, mà hỏi: “Mấy ngày gần đây, cô thấy trong khu chung cư cực kỳ lạnh ?”
Lưu Dao Dao mờ mịt lắc đầu. Sự bất ngờ của cô đau đớn c.h.ế.t. Mấy ngày nay, cô tắt di động, để ý đến tin tức gì, vẫn luôn nhốt ở nhà cũ, căn bản rảnh chú ý đến những đổi ở bên ngoài.
Giang Ngư cho cô : “Mấy ngày nay, độ ấm trong khu chung cư thấp hơn bên ngoài gần mười độ. Nếu cứ tiếp tục như , trong khu vực đều sẽ nhiễm âm khí, trở nên cực kỳ dễ sinh bệnh.”
Bốn chữ “ nhiễm âm khí”, sắc mặt Lưu Dao Dao trắng bệch.
Cô nuốt nước bọt, giãy giụa: “Nếu, dẫn đến một nơi ...”
Giang Ngư chỉ lẳng lặng cô .
Hốc mắt Lưu Dao Dao đỏ lên. Cô cố nén , véo một cái, run run hỏi: “Giang đại sư, ... bà sẽ thế nào?”
Trong lòng Giang Ngư chua xót. Trước Trưởng lão dạy kiếm đạo tâm của cô đủ kiên định, dễ dàng những thứ bên ngoài ảnh hưởng, tu hành Kiếm đạo nhất định nỗ lực và trả giá hơn khác gấp trăm ngàn .
Thay đổi một đời, cô vẫn sẽ những tình cảm ảnh hưởng.
Cô nắm lấy tay Lưu Dao Dao, một luồng lực lượng ấm áp truyền sang, trấn an cảm xúc của cô .
“Trước khi cô mất, nhớ thương nhất cũng là cô. Hôm nay, bác trở về hầm xong một nồi canh cho cô, chấp niệm tiêu tan, tất nhiên sẽ rời .”
“Rời , là ?”
Giang Ngư chần chờ lắc đầu: “ xác định. Có thể là tiêu tan, nhưng nếu dựa theo thần thoại thì cũng thể là luân hồi chuyển thế.”
Đây cũng là đầu tiên cô thấy loại tình huống , hơn nữa, Giang Ngư cho rằng việc bà Lưu xuất hiện rõ ràng liên quan đến sự tăng lên của linh khí đất trời
Chẳng qua lúc linh khí đất trời cạn kiệt, c.h.ế.t như đèn tắt, căn bản tồn tại thứ gọi là linh hồn . Chỗ luân hồi trong truyền thuyết, thật sự tồn tại ư?
Cô rơi trầm tư, Lưu Dao Dao cũng ngẩn .
Lúc bà Lưu , thấy hai ở trong phòng khách, oán trách: “Dao Dao, con mời Tiểu Ngư xuống, cũng rót cho khách chén nước.”
Lưu Dao Dao giật tỉnh . Bà Lưu thành thạo rót hai chén cho cô, cầm một ít trái cây rửa sạch.
Chóp mũi truyền đến mùi canh xương thơm lừng, Lưu Dao Dao bỗng nhiên ngơ ngẩn : “Mẹ đường mua thức ăn về, bởi vì trời mưa đường trơn, cẩn thận ngã một cái, mới .”
Cô nhỏ giọng : “Trước đó một ngày, gọi điện thoại hôm sẽ về nhà. Bà vội chợ mua xương tươi ngon nhất.”
Giang Ngư ôn hòa : “Mẹ cô yêu cô.”
“ .” Lưu Dao Dao nhớ tới gì đó, lộ nụ : “Một vài vẫn cảm thấy từ nhỏ cha, chắc chắn cuộc sống . bọn họ đều sai , tình yêu mà cho còn nhiều hơn đầy đủ cả hai.”
Cô dậy, : “Giang đại sư, xin tiếp . trò chuyện với .”
Dường như cô nghĩ thông suốt.
“Đi thôi! Đi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi/chuong-148.html.]
Giang Ngư ở sofa, hai con ở trong phòng bếp nấu nướng chuyện phiếm.
Trong lúc đó, Lưu Dao Dao vẫn bổ trái cây với bà Lưu cùng mang mời Giang Ngư.
Qua hơn một giờ, hai con bưng đồ ăn xong lên bàn.
Nói là chỉ hầm bát canh nhưng bà Lưu đầy một bàn đồ ăn.
Bà Lưu nhiệt tình mời: “Tiểu Ngư cùng ăn cơm nhé.”
Trên mặt Lưu Dao Dao cũng mang theo ý : “Mẹ hầm canh xương là ngon nhất đấy.”
Giang Ngư từ chối. Bà Lưu múc đều canh cho hai , hề múc cho . Theo lý mà điều là đúng, nhưng hai đều như thấy, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức.
Giang Ngư lấy muỗng múc một miếng, canh hầm cực ngon, thơm nồng tươi mới, thời tiết như , uống một ngụm, cả đều ấm lên từ trong ngoài.
Cô chậm rãi uống. Lưu Dao Dao khác. Cô như mấy ngày ăn cơm, ăn đến nín thở, ngừng gắp đồ ăn nhét trong miệng.
Bà Lưu cưng chiều con gái. Trong giây phút , bà như căn bản thấy Giang Ngư, cũng quên hành động của con gái là thất lễ mặt khách, chỉ nhỏ nhẹ : “Ăn từ từ! Ăn từ từ! Dao Dao, nhiều mà.”
Lưu Dao Dao do đồ ăn do nước mắt, giọng khàn. Khó chịu! Cô khó chịu đến , nhưng cô mà chỉ yên lặng ăn xong bữa cơm cuối cùng cho .
Bà Lưu mỉm cô. Nhìn mãi, nụ cũng dần biến mất, biến thành vẻ buồn bã mà .
Bà nặng nề than một tiếng: “Ôi…”
Trong lòng Lưu Dao Dao linh cảm, tay run lên, chiếc đũa rơi bàn, phát tiếng trong trẻo.
Cô ngẩng đầu , lệ rơi đầy mặt.
Lần bà Lưu dậy ôm con gái, chỉ ở ghế , lưu luyến cô thật lâu.
Bà nghĩ .
“Khó trách bác tìm đường về nhà, hóa là âm dương cách trở.” Bà đau lòng, về phía Giang Ngư: “Tiểu Ngư, thật sự cảm ơn cháu.”
Giang Ngư ôn hòa : “Chỉ là chuyện nhỏ tốn sức gì. Bác cần tiếng cảm ơn .”
Bà Lưu xin với cô, ý tứ là: Thời gian của bác nhiều lắm, thể tiếp chuyện cháu, mong cháu thứ .
Bà chăm chú con gái, dịu dàng : “Xem con gầy như , mấy ngày nay rời , chắc chắn con ăn uống t.ử tế.”
Lưu Dao Dao gì, chỉ bà chằm chằm.
“Mẹ lắm. Không đau đớn gì, giống như ngủ một giấc , nhớ rõ chuyện khi đó nữa.”
Bà Lưu lải nhải dặn dò:
“Sau thể ở bên cạnh, ai quan tâm đến con nữa. Ngày thường con chú ý nghỉ ngơi nhiều, giữ gìn sức khỏe.”
“Nếu gặp thích hợp thì xem xét cho kỹ. Có nóng lạnh ở bên cạnh con, cũng yên tâm một chút.”
“Con tài khoản tiết kiệm nhà đấy, mật mã đều là sinh nhật con.”
“...”
Cuối cùng, bà với con gái: “Còn thể về con một , một bữa cơm cho con là phúc mà khác . Mẹ thỏa mãn, Dao Dao, con cũng đừng quá đau lòng.”
“Không cần tiễn .”
Bà lên, đến cạnh cửa, liếc con gái một cuối cùng.
Giang Ngư theo bà, ngăn cản Lưu Dao Dao dậy đuổi theo.
“Quay về .” Cô nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Đừng cô .”
Cô đưa bà Lưu đến lầu, tận mắt thấy thể bà lão dần dần mơ hồ. Chờ khi xuống hẳn lầu , thể của bà chỉ còn một bóng dáng mờ ảo.
Bà Lưu dùng hết một chút sức lực cuối cùng, khẽ khom với Giang Ngư.
Gió đêm thổi, nước mưa lạnh lẽo đập lên cô, bóng dáng nhạt nhòa cũng tan .
Giang Ngư dùng linh lực dò xét, quả nhiên chấp niệm của bà tiêu tan, “linh thể” cũng biến mất thấy.
Cô yên lặng trong chốc lát xoay lên lầu.
Cửa nhà Lưu Dao Dao đóng, cô dựa ven tường, thấy Giang Ngư thì phía theo bản năng.
Giang Ngư cô đang tìm cái gì, nhỏ giọng : “Bác .”
Lưu Dao Dao lập tức mất tất cả sức lực, mềm ngã xuống mặt đất.
Vào lúc , khác an ủi cũng vô dụng. Giang Ngư chỉ thể với cô : “Lúc cô rời , bà bình tĩnh. Bà hết tiếc nuối , mới .”
Cô đưa Lưu Dao Dao trong nhà, đóng cửa cô , để cho cô gian riêng.
Về đến nhà, giữa mày Giang Ngư hiện lên vẻ lo lắng.
Bà Lưu chỉ là thường, lúc sống còn chấp niệm, khi c.h.ế.t mới biến thành linh thể, cũng hiện hình mặt khác.
Đôi tình nhân ban ngay cẩn thận thấy bà .
Nếu hôm nay Giang Ngư tiễn bà , để mặc chấp niệm càng ngày càng sâu, sợ là qua một thời gian nữa, của cả chung cư đều thể thấy bà .
Linh khí đất trời tăng lên, hồn phách c.h.ế.t là linh thể, e là càng dễ chịu ảnh hưởng hơn sống.
Bà Lưu... e rằng ngẫu nhiên.
khí tức của âm linh và sống tương khắc, tồn tại ở cùng một gian, dương khí của sống tất nhiên sẽ ảnh hưởng. Ngắn thì bệnh tật ốm yếu, lâu dài thì đến cả mệnh thể đều yếu . Nhiều bệnh nhiều tai nạn, kết cục . Đây cũng là nguyên nhân Giang Ngư thể đồng ý lời cầu xin của Lưu Dao Dao.
Càng cần ... Nếu thực sự hồn phách c.h.ế.t hiện hình, sẽ tạo thành khủng hoảng lớn đến nhường nào.
Không ! Không thể gì .
Giang Ngư suy tư một lúc lâu đó quyết định lên mạng tìm kiếm giúp đỡ.
Mười phút , cô rời mạng.
Câu trả lời của dân mạng đều phi thường nhất trí: Có khó khăn, tìm cảnh sát!
Vì thế đêm hôm đó, tất cả cảnh sát thành phố Tần đều mơ một giấc mơ giống .