Cá Mặn Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:40:19
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đệ t.ử nhắm mắt minh tưởng hề phát hiện, bọn họ đại khái thể nghĩ , ở bên trong trận pháp phòng ngự do chính xây dựng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bóng đen quấn lên thể tử, dường như cảm giác trong lúc minh tưởng, khẽ nhíu mày nhưng vẫn tỉnh .

Bóng dáng bồi hồi một vòng bên trong doanh địa, biến mất như thủy triều.

Không bất kỳ ai nhận thấy điều khác thường.

Ngày hôm , t.ử tụ ở bên chuyện phiếm

“Tối hôm qua nhập định vẫn cảm thấy hình như tâm thần yên.”

“Ồ? Vì nhỉ?”

“Mà cũng một chút, thể do chiến trường cổ , rốt cuộc thoải mái.”

“Thật nhanh rời khỏi nơi .”

“...”

“Tối hôm qua cũng nghỉ ngơi .” Lam Tương gia nhập cuộc chuyện phiếm.

Mọi đan điền của nàng hao tổn, cực kỳ thương tiếc, sôi nổi hỏi vết thương cũ phát tác .

Lam Tương lắc đầu: “Ta cũng rõ lắm, luôn cảm thấy trong lòng nóng nảy.”

Nàng thở dài: “Nếu thể sớm rời khỏi nơi thì .”

Vốn dĩ đang về đề tài , một bên cạnh lập tức : “Nhanh thôi! Hiện giờ chúng Ngư Trưởng lão ở đây, căn bản sợ sương xám quỷ dị , chỉ cần sớm tìm gã áo đen . Rời khỏi bí cảnh, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.”

Lam Tương thở dài: “Ngư Trưởng lão tất nhiên lợi hại, nhưng bí cảnh những kẻ gian khống chế ? Nếu gã chịu thì bây giờ?”

“Hừ! Chỉ cần tìm , sợ gã chịu.”

Một khác tiếp lời: “Không chịu cũng quan trọng. Ngư Trưởng lão mang theo chuẩn Tiên Khí , cùng lắm thì hủy diệt bí cảnh , chúng cũng thể tự bảo vệ .”

Lam Tương giật : “Chuẩn Tiên Khí?”

Đệ t.ử với vẻ hâm mộ: “ ! Đó là Bạch Ngọc tiên cung của Thái Thanh Tiên Tông! Cho nên, chúng căn bản lo thể ngoài .”

...

Thời gian qua mấy ngày.

Các t.ử quen thuộc với , phối hợp càng . Các t.ử phân tán ở khắp bí cảnh, tìm cũng càng nhiều thêm.

Phần lớn thời gian, Lam Tương đều theo cạnh Giang Ngư, cùng một vài Y tu, Luyện Đan Sư chăm sóc bệnh.

Mỗi ngày bọn Triệu Gia đều sẽ đến với Giang Ngư tìm , còn một vài tiến triển tìm kiếm.

Một ngày , rốt cuộc bọn họ phát hiện tung tích gã áo đen.

“Có một tiểu đội gặp gã ở trong sơn cốc. Đáng tiếc gã xảo trá nương tay, sương xám ẩn nấp, nên để gã trốn thoát.”

Ánh mắt Giang Ngư sáng ngời: “Hướng nào thế? Triệu tập một vài khác, và các ngươi cùng đuổi theo!”

Chờ khi Triệu Gia triệu tập nhân thủ, Lam Tương mới lo lắng : “Ngư Trưởng lão, gã áo đen khống chế bí cảnh, sương xám thật sự khó lường. Ta lo lắng...”

Giang Ngư cầm tay nàng , vẻ mặt tự tin an ủi nàng : “Ta ngươi sương xám thương, trong lòng sợ hãi. mà đừng lo lắng, ở đây, nếu thứ đồ dám thả sương xám , đến bao nhiêu nuốt bấy nhiêu!”

Lam Tương dường như an ủi, miễn cưỡng lộ nụ : “Như yên tâm . Ta tỉnh Ngư Trưởng lão mang theo Bạch Ngọc tiên cung…”

“Suỵt!” Giang Ngư ngắt lời nàng , nháy mắt với nàng : “Ngươi . Có nó ở đây, chúng nhất định sẽ bình an ngoài.”

Lam Tương gượng, vẫn là dáng vẻ sầu lo.

Giang Ngư bèn với nàng : “Ôi! Lam Tương sư tỷ, ngươi cứ yên tâm ở phía chúng !”

*

Trong các t.ử đại tiên môn thiếu tinh thông thuật truy tung, quả nhiên khi khóa phương hướng đại khái, bọn họ nhanh nữa bắt tung tích gã áo đen .

Chỗ cuối cùng gã áo đen hiện là trong một sơn cốc.

Giang Ngư và t.ử các đại tiên môn dùng trận pháp phong tỏa các cửa ở sơn cốc, mỗi một chỗ sắp xếp mấy trăm chằm chằm, thể là như thùng sắt.

Lam Tương bởi vì tu vi hao tổn, sắp xếp theo bên cạnh Giang Ngư, xem như chỗ an nhất trong tử.

Sau khi đảm bảo xảy sơ xuất gì, Giang Ngư dẫn theo một đoàn tử, tiến bên trong sơn cốc.

Gã áo đen đại khái phát hiện, chuẩn ở bên trong sơn cốc.

Đoàn Giang Ngư , kích phát vài chỗ cơ quan, cũng bốn năm con rối tu vi Hóa Thần sơ kỳ từ chỗ tối nhảy đ.á.n.h g.i.ế.c.

những thủ đoạn , ở mặt đám t.ử mênh m.ô.n.g ngàn kế vạn kế, hiển nhiên dễ uy hiếp.

Giang Ngư thậm chí cần tay, tránh ở phía đám , đều các t.ử tinh đại tiên môn mở đường nàng.

“Đáng tiếc thương căn cơ.” Lam Tương thở dài : “Nếu giờ phút , cũng thể giúp đỡ một vài.”

Giang Ngư ôn hòa an ủi nàng : “Lần chúng thiếu . Lam Tương sư tỷ, ngươi khỏe mạnh, đều khỏe mạnh, an ngoài, chính là nhất.”

Lấy nhân đẩy về phía , đến hai canh giờ, đến trung tâm sơn cốc.

Nơi đó một đàn tế cổ xưa, đàn tế xếp từ đá lớn, trải qua ngàn vạn năm tháng gió sương xâm nhập, hiện giờ chỉ thể mơ hồ thấy một chút huy hoàng ngày cũ.

Gã áo đen ở phía đàn tế, xuống .

Sắc mặt gã tái nhợt, ánh mắt hung ác nham hiểm, âm trầm đảo qua mỗi phía , cuối cùng dừng Giang Ngư ở giữa đám .

“Ta hiểu.” Giọng gã khàn khàn: “Tại ngươi ?”

Gã hỏi hẳn là sương xám, ít đều hiểu.

Giang Ngư bình tĩnh : “Tu Tiên Giới nhiều như , luôn một vài một ít bản lĩnh đặc biệt.”

Gã áo đen hiển nhiên lòng với câu trả lời . gã cũng hiểu rõ, loại bí mật , khác khả năng dễ dàng cho .

với giọng khàn khàn: “Ta thua bởi những khác, chỉ thua bởi ngươi. Nếu ngươi, bộ bên trong bí cảnh sớm muộn đều là vật trong bàn tay .”

Giang Ngư thở dài một .

Lúc gã áo đen dường như hứng thú chuyện phiếm. Gã hỏi: “Ngươi thở dài cái gì?”

Giang Ngư : “À, nhớ đến một vài quyển thoại bản xem. Nguyên bản trong sách , khi c.h.ế.t vai ác đều thích biểu đạt cảm khái một phen, là sự thật.”

Gã áo đen “...”

Gã thu biểu tình dư thừa, lạnh lùng : “Ta khống chế bộ bí cảnh. Cho dù các ngươi tìm , nhưng bên trong bí cảnh còn mấy ngàn t.ử nhốt ở các nơi. Nếu các ngươi cứu bọn họ, chúng bàn điều kiện.”

Giang Ngư nghi hoặc : “Tại bàn điều kiện với ngươi? Bắt ngươi gi.ết ch.ết đó từ từ tìm bọn họ ?”

Gã áo đen “...”

Gã lạnh lẽo chằm chằm Giang Ngư, nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , lẽ Giang Ngư qua đời một trăm .

Đáng tiếc ánh mắt cũng thể đả thương , Giang Ngư chút sợ hãi, thậm chí khiêu khích gã.

“Các ngươi đồng ý, sẽ g.i.ế.c bọn họ.” Gã gằn giọng : “Tính mạng của mấy ngàn t.ử tiên môn. Những Trưởng lão của các ngươi đều đang đấy.”

“Nói như ngươi thật sự thể g.i.ế.c .” Giang Ngư nhạo một tiếng: “Dẹp ! Nơi trẻ con ba tuổi cho ngươi lừa . Nếu ngươi thể lấy mạng bọn họ thì còn thể giữ đến bây giờ mà đàm phán với chúng á?”

“Những đó, tám phần là ngươi căn bản cách nào gì bọn họ chứ gì.”

Sắc mặt gã áo đen khó coi.

Giang Ngư hì hì : “Bị trúng ?”

Trong giọng nàng là sự đắc ý cách nào che giấu: “Nói cho ngươi cũng , chúng sớm biện pháp ngoài, chẳng qua tốn chút sức lực thôi. Nếu mà ngươi thức thời thì đừng chống cự, phối hợp với chúng . Đến lúc đó ngoài, các Trưởng lão còn niệm tình tí thành tích của ngươi.”

Gã áo đen tức giận, bắt đầu cò kè mặc cả: “Nếu đồng ý mở bí cảnh, thả các ngươi ngoài. Các ngươi thể thả ?”

Giang Ngư dùng vẻ mặt “ngươi đang mơ cái gì thế” và “ngươi hại nhiều t.ử của chúng như , còn tha á?” .

Gã áo đen về phía t.ử tiên môn khác ở đây, bọn họ đều mặt lạnh tanh, mở miệng, hiển nhiên là để Giang Ngư chủ.

nhẫn nhịn, : “Vậy các ngươi thể cứ như tha các ngươi ngoài, cho chút chỗ nào.”

Giang Ngư suy tư một chút: “Vậy đến lúc đó để ngươi c.h.ế.t nhẹ nhàng hơn tí nhé?”

Gã áo đen: “...”

Lam Tương ở ngay phía Giang Ngư, nàng như , kiềm nhỏ giọng : “Ngươi như , sợ chọc giận gã ?”

“Tất nhiên là sợ .” Giang Ngư tủm tỉm : “Gốc gác của tên đều chúng hết, sương xám, nó chả là gì cả.”

Đối thoại của hai hiển nhiên truyền trong mắt gã áo đen.

Gã yên lặng Giang Ngư, cho dù chuẩn nhẫn nhục sống tạm bợ, gã vẫn thể nhịn .

Một bóng dáng màu đen từ bên trong vách núi bay , bay thẳng về phía Giang Ngư.

Lúc Giang Ngư bình tĩnh hơn nhiều, đuôi lông mày nhúc nhích chút nào, phía bay mấy luồng linh quang, chặn đ.á.n.h lén .

Giang Ngư thở dài: “Ngươi xem, vô dụng.”

Nàng : “Nếu ngươi chuyện t.ử tế thì chúng đổi phương thức chuyện.”

Nàng dứt lời, Triệu Gia và Đông Sư Vân bên cạnh nàng phi về phía gã áo đen.

Gã áo đen chạy trốn, nhưng đúng như Giang Ngư , sương xám, thể gã chỉ thể phát huy thực lực Kim Đan sơ kỳ, thể đối phó với hai t.ử tinh Nguyên Anh Kỳ?

Gã ngã thậm chí còn nhanh hơn cả trong dự đoán của .

Triệu Gia khóa hết linh lực quanh gã, sợ xảy ngoài ý , dùng Linh Khí phong ấn một .

Lúc mang về, sắc mặt còn phần dám tin: “Dễ như bắt gã?”

Giang Ngư: “ , ngay từ đầu gã thể sử dụng sương xám đ.á.n.h lén thương tổn nhiều như , chính là lợi dụng các ngươi tin bí cảnh xảy sự cố. Nếu thật sự về thực lực, tên đến thể đều , còn đoạt xá đấy.”

Nàng đến mặt gã áo đen, tủm tỉm hỏi: “Hiện tại thì ? Có thể hợp tác ?”

Gã áo đen chằm chằm nàng, tiếng nghẹn ngào: “Nếu các ngươi g.i.ế.c , cũng c.h.ế.t.”

Gã lộ một nụ âm độc: “Ta và , sống c.h.ế.t .”

Giang Ngư nhíu mày, lạnh lùng : “Xem , ngươi thành ý hợp tác.”

Nàng về phía Triệu Gia: “Có cách gì xử lý gã mà cần x.úc p.hạ.m tới thể ?”

Triệu Gia còn chuyện, một t.ử lên tiếng: “Cái ! Thanh Đăng Môn chúng sở trường về thần hồn!”

*

Mọi ở tiên môn thu xếp thỏa trong sơn cốc .

Gã áo đen Thanh Đăng Môn mang , ở một gian lều trại nhỏ cách đó xa.

Lâu lâu, Giang Ngư thể tiếng kêu khàn khàn t.h.ả.m thiết của gã áo đen truyền đến. Hiển nhiên, gã “xử lý” cực kỳ chu đáo.

Phần lớn t.ử ở đây đều từng chịu nỗi khổ do sương xám, chỉ cảm thấy tàn nhẫn, thậm chí còn cảm thấy sung sướng.

Chỉ Lam Tương, lẽ là tiếng kêu t.h.ả.m thiết dọa, từ ngày đầu tiên, sắc mặt dễ .

“Lam Tương sư tỷ, ngươi ? Chỗ nào thoải mái ?” Giang Ngư lo lắng nàng .

Lam Tương hồn, khuôn mặt tái nhợt lộ nụ khổ: “Không, là âm thanh xong, buổi tối nghỉ ngơi .”

Giang Ngư hiểu: “Ta từng quá khứ của Lam Tương, Y tu lương thiện như ngươi lẽ thể nào quen .”

Lam Tương còn để nàng đổi chủ ý, ai ngờ câu tiếp theo của Giang Ngư chính là: “Lần lúc Lam Tương sư tỷ nghỉ ngơi thì phong bế thính giác , như sẽ .”

Lam Tương: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi/chuong-116.html.]

Cũng ngay trong chiều hôm đó, gã áo đen chịu đựng nổi.

Giang Ngư tính từ khi Thanh Đăng Môn mang đến bây giờ, còn đến hai tư canh giờ đó.

Nàng nghĩ mấy thứ đúng là thể chịu khổ giống những “Linh” huyện Trường Lưu .

Nàng gặp gã áo đen.

Có lẽ thật sự chăm sóc đến cực kỳ chu đáo, gã áo đen thẳng vấn đề: “Ta thả các ngươi .”

Giang Ngư hỏi: “Ngươi thì ?”

Gã áo đen lạnh lùng : “Những Trưởng lão đó của các ngươi bản lĩnh còn gì? Chờ các ngươi đều , bí cảnh , còn là con mồi của bọn họ?”

Giang Ngư : “Chúng còn mấy ngàn t.ử nhốt ở bên trong bí cảnh đấy. Ngươi thả luôn bọn họ .”

Tâm thần và thể xác của gã áo đen đều mệt mỏi: “Được.”

Gã đồng ý sảng khoái, Giang Ngư hoài nghi: “Ngươi dễ chuyện như , sẽ âm mưu gì chứ?”

Ánh mắt gã áo đen hung ác, chằm chằm nàng: “Nếu , ngươi thử thủ đoạn của bọn họ, xem ngươi thể trở nên dễ chuyện .”

Đệ t.ử Thanh Đăng Môn cũng : “Ngư Trưởng lão yên tâm! Nếu gã dám ngấm ngầm giở trò, chúng còn đại chiêu lấy .”

Những lời khỏi miệng, Giang Ngư thấy gã áo đen co rúm mắt thường thể thấy .

Xem , Thanh Đăng Môn đúng là tạo thành bóng ma nhỏ cho gã.

Mười mấy canh giờ tiếp theo, gã áo đen triệu hoán t.ử phân tán ở các nơi trong bí cảnh đây. Tuy rằng gã thể khống chế bọn họ tàn sát , loại mệnh lệnh đơn giản vẫn vấn đề.

Sau đó, gã Giang Ngư dễ như trở bàn tay c.ắ.n nuốt sương xám trong thể các t.ử , còn cảm ứng nữa.

“Ngươi...” Gã áo đen hoang mang chằm chằm nàng: “Ngươi thật sự là tu sĩ nhân loại ?”

Những sương xám là oán linh ngã xuống lưu lạc vô kỷ nguyên trong thời , sinh linh bình thường đại lục thể c.ắ.n nuốt chúng nó?

Giang Ngư quan tâm đến gã, mà : “Người đều tới ?”

Gã áo đen: “Ừ.”

Giang Ngư: “Không đúng, còn mấy trăm tin tức đấy.”

Sắc mặt gã áo đen khó coi: “Ta thể cảm ứng , liên hệ đều ở chỗ .”

Triệu Gia liếc mắt đối chiếu danh sách, : “Ngư Trưởng lão, mấy trăm sư sư tỷ sợ là gã khống chế .”

Nhìn kỹ là thể , mấy trăm mặt cơ bản là tuyển thủ hạt giống của các đại tiên môn. Như sư của Cơ Thanh Huyền, Hàm Nhu của Thái Hư Tiên Tông, vân vân… đều ở trong .

Những t.ử tu vi cao, thiên phú độc đáo, càng trọng bảo trong , kẻ hèn sương xám sợ là thật sự bọn họ.

Giang Ngư gật gật đầu: “Được .”

Nàng về phía gã áo đen: “Vậy ngươi mở bí cảnh đưa chúng ngoài .”

Gã áo đen dường như cam tâm, nhưng cũng thêm gì, đến đàn tế, đ.á.n.h một đạo pháp quyết một chỗ nào đó.

Chỉ thấy đàn tế sáng lên linh quang ngũ sắc, một pháp trận khổng lồ xuất hiện ở mặt .

“Hóa trận pháp bí cảnh đặt ở nơi .”

“Khó trách cuối cùng tên trốn ở chỗ .”

Gã áo đen sửa chữa mấy chỗ mắt trận, nhanh, một thông đạo lóe linh quang trống rỗng xuất hiện ở mặt .

Gã áo đen lạnh tanh : “Đi nơi thể ngoài. Hoặc là, các ngươi đều mang theo linh ngọc truyền tống bí cảnh, bóp nát linh ngọc cũng thể rời khỏi nơi .”

Giang Ngư: “Làm thế nào chứng minh ngươi gạt chúng ? Lập Thiên Đạo thề ước .”

Có lẽ gã áo đen thật sự dối, lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên thề: “Ta nếu pháp trận truyền tống sai lầm thì sẽ hồn phi phách tán.”

Có một t.ử : “Ta thử xem!”

Hắn đợi ngăn cản, một chân bước trong thông đạo.

Sau một lát, nữa từ trong thông đạo , : “Là thật! Ta ngoài, đó là Thái Hư Tiên Tông. Ta thấy các Trưởng lão .”

Các t.ử chịu đựng ở trong bí cảnh lâu như , rốt cuộc thể ngoài, sôi nổi lộ tươi :

“Thật quá!”

“Đi! Đi! Đi!”

“Ngư Trưởng lão, chúng ?”

Không ít đến tạm biệt Giang Ngư, Giang Ngư : “Đi thôi! Đi thôi! Ta theo ngay .”

Biết nàng mang theo Bạch Ngọc tiên cung, yên tâm để nàng cản phía .

Chờ đến khi gần hết , Lam Tương vẫn luôn theo bên cạnh Giang Ngư cũng : “Ngư Trưởng lão, cũng đây.”

Giang Ngư tủm tỉm : “Đi thôi! Đi thôi! Chú ý thể.”

Lam Tương lộ một nụ với nàng: “Ta .”

Nàng xong lập tức về phía thông đạo, vẻ gấp chờ nổi.

Ngay lúc một chân sắp sửa rảo bước tiến trong thông đạo, Lam Tương dừng bước chân .

Nàng phát hiện động đậy nổi.

Nàng xoay phát hiện mấy chục phía là xếp ở còn kịp , giờ phút đều mặt lạnh tanh chằm chằm nàng .

Hơn nữa, nàng phát hiện gian bên cạnh mơ hồ d.a.o động, những phong tỏa tất cả đường lui của nàng .

Lam Tương nhíu mày, kinh ngạc : “Xảy chuyện gì? Chẳng lẽ xảy chuyện gì ngoài ý ?”

Vừa , nàng tự nhiên lùi về cạnh Giang Ngư.

“Nếu là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn đó nhúc nhích.”

Lúc sắc mặt Giang Ngư còn tươi ôn hòa, như dỡ xuống một chiếc mặt nạ nặng nề nàng cảm thấy mệt.

Nàng thậm chí lười tỏ vẻ: “Ngươi và gã áo đen quan hệ gì? Hoặc là từ khi nào, chạy từ áo đen đến Lam Tương sư tỷ thế?”

Lam Tương khó hiểu nàng: “Ta ngươi đang gì cả.”

Giang Ngư lắc đầu: “Đừng giả vờ! Cái mùi hôi của ngươi , cách thật xa ngửi .”

Lam Tương ngẩn , sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó xem: “Từ ngày đầu tiên, ngươi phát hiện ?”

Đông Sư Vân ở phía Giang Ngư : “Không sai! Từ ngày đầu tiên, chúng phát hiện ngươi Lam Tương chân chính!”

“Chẳng qua rốt cuộc ngươi úp mở cái gì, mới diễn kịch theo ngươi. Sau đó phát hiện, ngươi đại khái dùng phận Lam Tương rời . Chúng cũng thuận tiện phối hợp với ngươi diễn một vở kịch.”

Đông Sư Vân : “Cũng bỏ bớt ít chuyện cho chúng .”

Lam Tương chằm chằm Giang Ngư, bên trong hai mắt dần dần ập lên một tầng sương đen.

Đông Sư Vân che ở mặt Giang Ngư: “Cẩn thận.”

Giang Ngư tất nhiên sẽ thả lỏng, con nguy hiểm nhất khi lâm tuyệt cảnh. Không ai nó sẽ át chủ bài gì khi tới thời khắc cuối cùng.

hiển nhiên nàng nữa đ.á.n.h giá cao thứ .

Sương xám nồng đậm mang theo ác ý vô hạn từ nền đất trào , cuốn .

Sau khi vạch trần phận Lam Tương, Giang Ngư vẫn luôn là dáng vẻ nhàn nhạt, đến tận lúc , đầu tiên nàng ngơ ngẩn.

Lam Tương lạnh lùng : “Biết ngươi thể c.ắ.n nuốt sương xám, nhưng mà ngươi thể c.ắ.n nuốt bao nhiêu chứ? Ác niệm vô hạn đến từ trong hư , một nhân loại như ngươi thật sự thể tiêu hóa hết bao nhiêu nào?”

Đông Sư Vân lập tức : “Ngư Trưởng lão, chúng mau Bạch Ngọc tiên cung!”

Lam Tương nhạo: “Vô dụng, đây là oán linh, một khi dính , cho dù nơi nào, các ngươi đều thoát khỏi .”

Giang Ngư tỉnh táo , kinh ngạc cảm thán nàng : “Ngươi thật là đối thủ tồi.”

“Lam Tương”:?

Giang Ngư: Trước khi còn quên đưa một bữa tiệc lớn, thật là hào phóng.

Lần hạt đậu xanh nhỏ nuôi đến kén chọn, , hiện tại nên gọi mầm xanh nhỏ, đồ ăn ngon uể oải lâu.

Nàng đầu, với đám Đông Sư Vân: “Trông nàng cho kỹ.”

Dứt lời, nàng nhắm mắt, tóc dài gió tự bay, lực lượng vô hình từ nàng tản , vui sướng nhằm về phía sương xám.

Lam Tương sung sướng nàng: “Vô dụng, ngươi cho rằng ăn nhiều như là đủ ?”

Đây là tất cả hàng dự trữ còn của nó.

hiểu rõ, khó đào tẩu nữa. Một khi như , khi c.h.ế.t, kéo một ghét nhất cùng c.h.ế.t cũng tồi.

Nó lạnh lùng nghĩ, đây là d.ụ.c vọ.ng tham lam của con nhỉ, mưu toan nuốt đồ mà thực lực căn bản cho phép. Ai đạo tâm tì vết, bất kỳ sơ hở nào chứ?

Ý khóe môi nàng , nửa canh giờ, dần dần biến mất.

Tốc độ sương xám trở nên loãng lấy mắt thường thể thấy , mà nữ nhân mặt vẫn là sắc mặt bình tĩnh, thần sắc chút miễn cưỡng nào.

“Không thể nào...”

Giang Ngư đang dùng thần niệm giao lưu với mầm xanh nhỏ.

Nàng phát hiện, từ khi đậu xanh nhỏ biến thành mầm xanh nhỏ, sức ăn của nó càng lớn hơn nữa!

Không chỉ ăn càng nhiều, năng lượng từ hai mảnh lá con lọt cũng càng nhiều hơn. Cũng may tu vi của Giang Ngư tiến bộ, hơn nữa luyện hóa năng lượng cũng quen thuộc, lúc mới đến mức chịu nổi.

Như thế, từ buổi chiều mãi cho đến màn đêm buông xuống, ánh trăng dâng lên.

Ánh trăng đầu tiên từ phía chân trời vẩy lên , chiếu rọi gương mặt trắng bệch của Lam Tương.

Sương xám loãng đến gần như thấy.

“Không thể nào! Sao ...”

Giọng nó đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy ánh trăng dừng ở Giang Ngư, trong hư ở đỉnh đầu Giang Ngư một ít ánh sáng b.ắn , nảy mầm, giãn , trong chốc lát trưởng thành một cây đại thụ cành lá tươi.

Đại thụ nối thẳng chân trời, đến cả ánh trăng đều tầng tầng lớp lớp cành lá che khuất.

ngay đó, ánh sáng của ánh trăng nữa xuyên qua cành lá, mới bừng tỉnh đại thụ chỉ là một ảo ảnh mà là tồn tại chân thật.

Đám Đông Sư Vân tò mò cây đại thụ , Giang Ngư còn đang nhắm mắt minh tưởng, trong lòng xẹt qua nhiều suy đoán.

Bọn họ đại thụ là gì, nhưng đều nhất trí cho rằng, dị tượng tất nhiên là Ngư Trưởng lão gặp cơ duyên khó lường nào đó.

Chỉ Lam Tương, trong nháy mắt đến thấy cây đại thụ thì mặt trắng bệch lộ vẻ tuyệt vọng.

“Thập Phương...” Đám Đông Sư Vân nàng lẩm bẩm mấy chữ gì đó điên cuồng ha ha: “Thế mà là ngươi! Khó trách! Khó trách!”

Nàng khặc khặc quái dị: “Ta thể thành công, khác cũng đừng mơ tưởng thành công!”

“Cùng c.h.ế.t, cùng c.h.ế.t !”

Ảo ảnh đại thụ run rẩy, cành lá rào rạt run rẩy, một lát, cây cối rung lên, cả cái cây hóa thành ánh sáng màu bạc, ẩn trong đất trời.

Cùng thời gian, thể gã áo đen và Lam Tương run lên, mềm mại ngã xuống.

Trên hai năng lượng vô hình vô sắc nào đó, cũng theo ánh sáng màu bạc hóa thành hư vô, tan giữa đất trời.

 

 

Loading...