Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:02
Lượt xem: 119
“Còn cả đây nữa.” Úc Tưởng nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói.
Hả? Cái gì cơ?
Lần này không phải là đá quý ngọc ngà lung linh được lựa chọn tỉ mỉ, cũng không phải những vỏ sò được chạm khắc hay chi phiếu, cũng không phải dây chuyền vàng.
Trữ Lễ Hàn chậm rãi rút tay trái đang đút trong túi áo khoác rồi giơ ra trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng vươn tay nhận lấy theo phản xạ.
Da thịt cả hai chạm vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm. Ủa? Trống trơn vậy?
Úc Tưởng còn chưa kịp phản ứng thì Trữ Lễ Hàn đã buông tay, một thứ màu vàng nhạt còn lấp lánh ánh sáng xanh xuất hiện trên đầu ngón tay Úc Tưởng. Điểm sáng kia chậm rãi bay lên không trung.
Là… Đom đóm.
Trữ Lễ Hàn kể lại bằng chất giọng đều đều: “Khi anh mới đến New Zealand, gia tộc Williams đã lái xe đưa anh đến núi Cook. Anh vừa mở cửa xe ra đã thấy nó.
Ông Williams nói, ở chỗ ấy có một hang đom đóm, bên trong đó có rất nhiều thứ xinh đẹp giống như này.”
“Trong đêm tối, thân hình nhỏ bé có thể toả ra ánh sáng rực rỡ. Thứ này nhìn cũng khá đẹp. Anh nghĩ hay là bắt cho em một con để em xem thử. Sau đó anh đã mang nó về đây.”
Úc Tưởng sững sờ.
Chẳng vì chuyện gì khác.
Chỉ là vì anh vừa hay gặp được một sinh vật đẹp nên đã mang về cho cô xem.
Anh vượt qua đại dương bao la, cách xa muôn trùng cây số, thông qua rất nhiều thủ tục phê duyệt phức tạp, trải qua những lần chờ đợi dài đẵng chỉ để mang theo một con đom đóm nhỏ như vậy trở về.
Dường như nó lại càng ý nghĩa hơn cả những món quà được chọn lựa cẩn thận, quý giá xiết bao.
Giống như khi người đàn ông đi trên đường, phát hiện ven đường có đoá hoa xinh xinh, giọt sương trên hoa cũng đẹp, ngay cả ánh nắng mặt trời rơi xuống vào giây phút này cũng thế.
Ở đâu mà chẳng có hoa, ở đâu mà chẳng có sương sớm, ở đâu mà chẳng có tia nắng rạng rỡ chứ?
Nhưng anh lại mang khoảnh khắc đó, mang vẻ đẹp trong mắt anh khi ấy về cho cô.
Úc Tưởng khẽ hít thở, cô vô thức vươn tay lên bắt lấy chú đom đóm đang bay.
Ha.
Như lớp tục tằn dần tróc, trở thành những điều thơ mộng.
Không, hình như không phải gọi là thơ mộng.
Nó như sự dịu dàng đang lặng lẽ tuôn ra từ một kẻ phản diện vậy.
Cảm giác của cô… Chắc không sai đâu nhỉ?
Úc Tưởng nghiêng đầu, chỉ vào pháo hoa đang nở rộ bên ngoài, tiếng pháo hoa và tiếng TV loáng thoáng lọt vào tai cô. Nhưng hình như có là vậy cũng không thể giấu đi hơi thở của hai người.
Úc Tưởng: “Đó là ánh sáng của bầu trời.”
Úc Tưởng lại nhìn về phía đom đóm: “Ừm, còn đây là ánh sáng của mặt đất.”
“Cảm ơn cậu cả Trữ đã mang ánh sáng xinh đẹp động lòng người này đến trước mặt em.” Úc Tưởng dịu dàng nói.
Thư ký Vương hãy còn đứng ngoài cửa.
Anh ấy nghe đến đó, trong lòng hô to đậu má.
Sao tôi không biết nó còn có ẩn ý lãng mạn thế nhỉ?
Thư ký Vương nín thở, lùi về sau mấy bước chặn đám vệ sĩ.
Anh ấy cảm thấy lúc này sự tồn tại của bọn họ như trở nên dư thừa. Cơ mà đêm nay cô Úc có ăn khuya không? Bọn họ có ăn bữa khuya không?
Bên trong cánh cửa.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn Úc Tưởng không chớp, mắt anh không dời đi bất cứ đâu, trong ánh mắt lóe lên tia sáng rồi sau đó lại trở về với vẻ thâm trầm.
Anh thả chậm giọng nói: “Vậy lần này cô Úc muốn trả lại cho anh thứ gì nào?”
Ồ, anh còn nhớ rõ trước đấy cô từng nói, anh đối xử tốt với cô thì cô sẽ ghi lại vào một cuốn sổ nhỏ, tích cóp lại từng chuyện, từng chuyện một à?
Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.
Anh biết rõ rằng giờ cô không thể làm hoạt động cùng “ăn khuya” với anh được.
Vậy anh còn muốn gì nữa chứ?
Úc Tưởng muốn biết.
Vì thế cô quyết định chính tay cô sẽ tự tay xé rách vẻ bề ngoài trầm tĩnh của anh để chiêm ngưỡng thử.
Úc Tưởng giơ tay lên ấn tắt công tắc đèn trên tường phòng khách.
Một tiếng “tách” vang lên, đèn tắt.
Cả đám bên ngoài đồng loạt nhắm mắt rồi lại khẽ ti hí, lén lút nhòm… Nhưng mà tối quá, bọn họ không thể nhìn thấy gì khác ngoài mỗi con đom đóm nhỏ bé kia.
Dưới ánh sáng huỳnh quang lờ mờ.
Úc Tưởng nhón chân hôn lên cằm Trữ Lễ Hàn, cô hỏi: “Cậu cả Trữ muốn cái này sao?”
Nếu là tháng trước, chắc chắn Úc Tưởng sẽ không hỏi câu hỏi như thế này.
Bởi vì câu này rất dễ khiến cô trông như đang tự mình đa tình.
Một người đàn ông có tất cả mọi thứ như Trữ Lễ Hàn, sao anh có thể cần một cái hôn? Chứ chưa nói đến đây chỉ là một cái hôn khẽ lên cằm.
Hai mắt Trữ Lễ Hàn sáng rực.
Cho dù có trong hoàn cảnh thiếu thốn ánh sáng thì Úc Tưởng cũng có thể nhìn thấy nốt ruồi đỏ bên dưới mắt anh.
Yết hầu của Trữ Lễ Hàn lăn lăn.
Anh ôm lấy eo Úc Tưởng, cúi người hôn lên đôi môi cô, vừa chạm vào đã tách ra ngay. Anh nói: “Anh muốn cái này.”
Dứt lời anh cúi đầu lần thứ hai, hôn lên cằm Úc Tưởng.
“Còn cả cái này nữa.” Anh nói: “Không phải một ngày mà là mỗi ngày.”
“Cô Úc.” Anh vẫn luôn gọi cô theo cách nghe có vẻ khách sáo như vậy, nhưng ánh mắt nhìn vào cô chăm chú lại tràn đầy vẻ chiếm hữu: “Anh muốn hẹn hò với em.”
Bỗng dưng Úc Tưởng trợn tròn mắt.
Những lời này còn vang dội, rung động lòng người hơn cả pháo hoa đang nở rộ ngoài kia.
Biểu hiện của hệ thống còn rõ ràng hơn thế.
Nó cảm thấy bản thân bị sốc đến c.h.ế.t máy, trước khi hẹo vì để thể hiện sự không cam lòng và tức giận của mình mà nó còn phát ra âm thanh y chang một chiếc băng cát xét bị hỏng trong đầu Úc Tưởng.
Âm thanh hỗn độn sẽ khiến người ta cảm thấy bực bội.
Nhưng Úc Tưởng lại không bực bội.
Bao điều rối ren xoay vần trong tâm trí.
Cô nghĩ là cô đã thấy được, cô đã thấy rõ ràng thứ mà trùm phản diện muốn là gì rồi.
Trùm phản diện có tất cả.
Song lại thiếu cô.
Úc Tưởng l.i.ế.m môi dưới, cảm giác chân thực mang đến cho cô đôi chút run rẩy ngọt ngào.
Bấy giờ trong đầu Úc Tưởng cực kỳ rõ ràng, thậm chí cô còn tức thì nhớ lại từ khi xuyên vào đây, lần đầu tiên gặp mặt Trữ Lễ Hàn rồi đến mỗi lần tiếp xúc thân mật sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-98.html.]
Lần đầu tiên bọn họ thân mật, Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, mãi đến phút cuối anh vẫn không hề hôn cô.
Lần thứ hai, anh cũng chỉ hôn lên cằm và bên gáy.
Bắt đầu từ khi nào anh lại cúi người hôn lên môi cô một cách cuồng nhiệt như vậy?
Úc Tưởng cảm thấy mình như một kẻ lão luyện tình trường, phù thủy của tình yêu!
Cô vạch ra rất rõ ràng quá trình thay đổi của cậu cả Trữ.
Anh thích cô thật lòng, không phải giả dối, không giống như mấy nam chính trong truyện tổng giám đốc xưa cũ, nam chính tỏ tình với nữ chính ba lần thì đến hai lần là lừa nữ chính. Chỉ có duy một lần cuối sắp sửa kết truyện mới là khóc lóc hét lên bày tỏ tấm chân tình.
Tất cả tình cảm của cậu cả Trữ đều để lại dấu vết.
Úc Tưởng nghĩ đến đây lại cảm giác con tim như nhét đầy bông, trở nên căng phồng.
Giữa bầu không khí cháy bỏng, cô nghe thấy giọng mình đỗi nhẹ nhàng: “Em… Em chưa từng hẹn hò bao giờ.”
Vậy nên hẹn hò là như thế nào chứ?
Cô không biết.
Cô nên thích anh như thế nào đây? Cô không có chút kinh nghiệm nào cả.
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật dữ dội, anh khó có thể kìm nén được dòng nước xiết đang dâng trào trong lồng ngực.
Anh muốn bế bổng cô lên.
Nhưng anh lại kìm nén, tiếp tục tự nhủ phải duy trì trạng thái bình tĩnh và lý trí. Đây là thứ mà anh học được suốt bao năm nay, nói chuyện trong trạng thái như vậy thì đối phương mới có thể tin những gì anh nói là thật, là lời nói đáng để cô tin tưởng nhất sau khi đã suy nghĩ cẩn thận.
Trữ Lễ Hàn khẽ nói: “Vừa hay anh cũng chưa từng hẹn hò gì.”
Hai người bọn họ nhìn nhau đắm đuối.
Y chang hai bức tượng điêu khắc vậy, thư ký Vương lẩm bẩm.
Chân mọi người đã đứng đến sắp tê hết cả rồi mà mãi chưa thấy cái ôm hôn thắm thiết của hai người.
Sao giờ này rồi mà hai người còn gà quá vậy?
Trong đầu thư ký Vương căng như dây đàn, anh ấy chỉ ước gì được nhào vô ấn đầu hai kẻ nọ, nhân tiện đưa vào động phòng luôn.
Song nom hai người trông có vẻ giống hai bức tượng điêu khắc tình sâu ý nặng ấy.
Một mặt khác thư ký Vương lại thầm nghĩ như vậy.
Lúc này bờ mi của Úc Tưởng lại khẽ khàng run rẩy.
Coi bộ… Nếu như không hẹn hò thì chắc trùm phản diện đứng chôn chân trước cửa nhà cô làm tượng điêu khắc hóa thạch cũng nên.
Úc Tưởng hít một hơi thật sâu, cô quyết định bù lại chuyện cuối cùng mà kiếp trước chưa được trải qua.
Cô nói: “Thử chút nhé?”
Trữ Lễ Hàn: “Thử chút.”
Vừa dứt câu Trữ Lễ Hàn đã ôm lấy eo Úc Tưởng, bế bổng cô lên, lập tức tốc biến lên lầu.
Hệ thống sắp phát điên lên rồi.
Đậu má hai cái đứa này!
Chưa yêu cũng lăn giường, vừa yêu vào cũng phải nháy một cái mới chịu? Úc Tưởng, cô mau tỉnh táo lại đi, cô đang mang thai đấy!
Mà giờ có vẻ đại não Úc Tưởng đang hơi phấn khích.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Trữ Lễ Hàn, kìm lòng chẳng đặng nghĩ anh thích cô đấy, không phải chỉ đơn thuần là thích bum bum với cô, cũng không phải vì chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng đâu.
Sau khi giác ngộ được điều này, Úc Tưởng lại càng muốn hôn lên cằm, lên yết hầu anh hơn.
Sau đó cô sẽ quan sát thử trùm phản diện thật sự thích cô thế nào, dáng vẻ của anh khi mất khống chế sẽ ra sao.
Úc Tưởng cắn đầu lưỡi.
Hầy, cô cảm thấy mình có chút xấu xa.
Nhưng cô thật sự rất rất tò mò.
Tựa như lúc trước, cô tò mò một người như Trữ Lễ Hàn khi đi mua áo mưa trông sẽ như thế nào.
Úc Tưởng giơ tay bám lấy lưng Trữ Lễ Hàn rồi rướn người về trước.
Nghĩ là làm, cô hôn lên yết hầu của Trữ Lễ Hàn thật.
Khác với sự mập mờ của lần thân mật trước đó, cô không chỉ hôn mà còn khẽ đưa đầu lưỡi, l.i.ế.m một cái.
Cả người Trữ Lễ Hàn cứng đờ, vòng tay đang ôm lấy eo cô càng siết chặt.
Anh gần như là đạp cửa xông vào.
Thế rồi đặt cô lên trên giường, cuối cùng tất cả sự mãnh liệt không thể nào kìm nén được đều biến thành nửa quỳ trước mặt Úc Tưởng, anh vén ống quần ngủ của cô lên. Bàn tay to lớn ấm áp chạm vào… Xoa bóp cho chân cho cô.
“Em đứng có mỏi không?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng dằn lại những suy nghĩ xấu xa của mình, cô đáp: “Vẫn ổn.”
Tuy nhiên cô vẫn nâng cẳng chân lên: “Bóp thêm tý nữa đi”
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn tối sầm, một tay anh nắm lấy mắt cá chân cô, tay kia đỡ lấy bắp chân cô.
Anh tiếp tục xoa bóp cho cô thật.
Làn da cô trơn bóng, anh xoa bóp, bóp một hồi lại nảy ra cảm giác khác.
Hệ thống thật sự không nhìn nổi nữa, nó giãy lại từ trạng thái c.h.ế.t máy: [Tôi mặc kệ hai người có yêu nhau thật không nhưng ngày đầu tiên hẹn hò không phải để làm ba cái chuyện này đâu nhỉ?]
Úc Tưởng: ?
Cũng đúng ha.
Lúc này Úc Tưởng mới chịu rụt chân lại.
Cô hỏi: “Anh có muốn xem phim không?”
Trữ Lễ Hàn: ?
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Xem.”
Trữ Lễ Hàn mất tự nhiên đứng lên, quần tây phẳng phiu biến thành nhàu nhĩ.
Hề Đình ở chỗ khác gọi liền mấy cuộc điện thoại cho Úc Tưởng, không một cuộc nào kết nối được.
Quản lý không nhịn được hỏi: “Vẫn còn sớm mà? Cô ta lại ngủ rồi à? Cô ta không quan tâm đến dự án cô ta đầu tư ư?”
Sau một lúc lâu, quản lý lẩm bẩm nói: “Thôi vậy, cô này cũng thả cửa mặc kệ thật, tư bản gì mà lạ.”
Mà phía bên kia, nửa tiếng sau.
Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng như thể người yêu không có chân đến rạp chiếu phim gia đình, anh bật máy chiếu lên.
Úc Tưởng chọn một bộ phim kinh dị.
Hệ thống cũng thấy tiếc hận bèn chỉnh đốn lại: [Ngày đầu tiên hẹn hò mà xem cái này á?]
Nó là hệ thống độc toàn thân đây mà còn biết nhiều hơn cô.
Úc Tưởng thở dài: Cậu thì biết gì, cái này hạ hỏa mới nhanh nè.
Hệ thống: ???
Thấy xúc phạm nhau rồi đó nha.