Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:33
Lượt xem: 132
Lần trước cô đã từng bị bỏ thuốc trong phòng trà nước của tòa nhà, vậy thì lần này lại là cái gì đây?
Sắc mặt của Trữ Lễ Hàn lạnh như băng, thư ký Vương ngẩng đầu nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn được mà run rẩy.
Nếu Úc Tưởng có thể biết bây giờ Trữ Lễ Hàn đang nghĩ gì thì cô sẽ nói cho anh biết rằng anh đừng nghi ngờ bản thân như vậy, đây chỉ là sức mạnh bí ẩn gắn liền với vầng hào quang của nữ chính mà thôi.
Có lẽ hai lần này đều không phải nhằm vào anh mà là nhằm vào nữ chính!
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi.
Xe được trang bị dịch vụ chăm sóc y tế tư nhân cao cấp.
"Đến bệnh viện gần nhất." Trữ Lễ Hàn nói.
Phía bên kia điều dưỡng đã mời Úc Tưởng nằm xuống, bác sĩ cũng bắt đầu phối hợp hỏi han tình hình của cô.
Úc Tưởng: "Thực ra tôi cảm thấy tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn đâu, chẳng qua là do tôi quên ăn cơm trưa thôi."
Bác sĩ nói: "Có thể là do viêm dạ dày gây ra, cũng có thể do cô đã ăn phải đồ ăn khiến cho cô bị dị ứng nên mới vậy... Bây giờ cô có cảm giác gì không? Cổ họng có đau không? Cô có cảm thấy nóng rát họng không? Miệng có vị gì đó khác thường không?"
Úc Tưởng trả lời từng câu một, điều dưỡng ngồi bên cạnh cũng bắt đầu ghi lại, làm như vậy để khi đến bệnh viện có thể thuận tiện sắp xếp kiểm tra.
Cứ như thế cho đến khi đến bệnh viện.
Thư ký Vương nhanh chóng cung cấp mẫu thức ăn để người ta mang đi làm phân tích, đánh giá xem bên trong có vấn đề gì không.
Sau khi xác nhận Úc Tưởng thật sự không có vấn đề gì đáng lo ngại thì bác sĩ chuyên khoa cũng nhanh chóng đến để chẩn đoán.
"Đã xét nghiệm m.á.u chưa?" Bác sĩ quay đầu hỏi trợ lý: "Đã có kết quả phân tích vật phẩm bên kia chưa?"
Trợ lý nói: "Chưa ạ, cũng không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ."
Úc Tưởng muốn nói cô không có bị trúng độc đâu.
Nếu cô trúng độc chắc chắn hệ thống phải nhắc nhở cô chứ, hệ thống offline nhanh như vậy thì chẳng phải hơi tắc trách quá sao?
Nhưng cô lại sợ quấy rầy đến suy nghĩ của bác sĩ.
"Nói chung là nếu nghi ngờ bị trúng độc thì phải kiểm tra lại chức năng gan và thận. Nếu nghi ngờ viêm dạ dày ruột thì tốt nhất nên nội soi dạ dày nhưng bây giờ tạm thời chưa nội soi được." Bác sĩ dừng một chút: "Nhưng trước khi làm những kiểm tra này thì tôi xin hỏi lại cô một chút, chu kỳ kinh nguyệt của cô vẫn bình thường chứ? Cô đã từng thử thai chưa?"
Úc Tưởng cố gắng suy nghĩ một lúc lâu.
Hả?
Cô đã đi đến thế giới này bao lâu rồi?
Cô không nhớ rõ nên muốn hỏi lại hệ thống, nhưng hệ thống vẫn đang chặn nên dù có gọi như thế nào thì cũng không có câu trả lời.
Đối với Úc Tưởng mà nói thì mọi người trên thế giới này chỉ là nhân vật trong sách nên cô cũng không có cảm giác chân thật nào.
Nhưng mà cô cũng biết bác sĩ hỏi rõ trước như vậy vì muốn tốt cho cô.
"Vậy thì cứ chờ kết quả xét nghiệm m.á.u trước đi." Úc Tưởng hơi ngập ngừng rồi hỏi: "Bây giờ tôi có thể ăn cái gì không?"
Hay thật đấy, giày vò một lúc lâu như vậy làm cô càng cảm thấy đói hơn rồi.
Đúng lúc này điều dưỡng cầm báo cáo xét nghiệm m.á.u đi vào, bác sĩ nhìn lướt qua, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp nói: "Cô đợi một lát, tôi có mang một ít bánh mì theo, để tôi nhờ người đi lấy cho cô."
Đúng lúc này có người gõ cửa, Trữ Lễ Hàn đẩy cửa bước vào, anh nói: "Xin lỗi, quấy rầy rồi."
Bác sĩ vội vàng mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, cậu cả cậu ngồi xuống trước đi."
"Vấn đề nghiêm trọng không?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Bác sĩ: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhìn qua có vẻ tình trạng cô Úc tương đối tốt... Bước đầu suy đoán là do cô Úc không ăn cơm trưa đúng giờ, tiếp theo lại ngồi xe trong một khoảng thời gian dài. Khi ngồi trên xe luôn cúi đầu nên m.á.u không được lưu thông, từ đó gây ra choáng váng đầu, buồn nôn. Bị đói lâu nhưng lại ăn quá nhanh dẫn đến trào ngược axit, co thắt dạ dày, cuối cùng gây nôn mửa."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Là do anh suy nghĩ nhiều rồi à?
"Nhưng mà..." Đột nhiên bác sĩ lại mở miệng nói.
Úc Tưởng: ?
Làm sao cơ? Cô bị bệnh nan y rồi à? Như thế cũng có đúng, cô không phải là nữ chính nên không xứng mắc bệnh ung thư bạch cầu đâu!
Khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn ở bên cạnh cũng thay đổi, anh nhìn chằm chằm vào bác sĩ: "Bác sĩ nói đi."
Lúc này lại có một điều dưỡng chạy vào, nói: "Tôi lấy kết quả từ chỗ bác sĩ Uông." Sau đó đưa tờ giấy cho bác sĩ.
Bác sĩ nhận lấy, sau đó đưa cho Úc Tưởng: "Hai người xem bản báo cáo này trước đi, sau đó nếu hai người cảm thấy chưa chính xác lắm thì có thể dùng cái này."
Úc Tưởng: ???
Cô cúi đầu xuống thì thấy giấy thử thai sớm? Hả?
Mẹ kiếp!
Vì vậy con người không thể có quá nhiều niềm vui đúng không?
Trữ Lễ Hàn ngồi ở phía sau nên không hề nhìn thấy cái gì hết, anh thấp giọng hỏi: "Cái gì thế?"
Đồng thời anh cũng đứng dậy.
Úc Tưởng nói: "Chờ một chút."
Cô nói xong câu đó thì nhanh chóng chạy trốn vào trong nhà vệ sinh.
Úc Tưởng ngồi trong nhà vệ sinh trải qua bảy phút dài đằng đẵng này.
Thế giới này là thật!
Đó không chỉ là thế giới được tạo nên bằng mấy đoạn văn lớn trong nguyên tác!
Trữ Lễ Hàn không chỉ là một nhân vật trong sách mà anh chính là một con người sống sờ sờ.
Cô thật sự có thể thay đổi hướng đi của cốt truyện trong cuốn sách này...
Thậm chí cô còn có thể tạo ra một sinh mệnh mới.
Tiền của cô là thật, cô ngủ với đàn ông cũng là thật, cô thấy vui vẻ và mọi thứ mà cô có được tất cả đều là thật.
Úc Tưởng chậm rãi vuốt ve, cuối cùng cô không nhịn được nữa cúi đầu cười ra tiếng.
Ôi.
Một người chân thật, đây là người thân ruột thịt của cô à?
Úc Tưởng thở nhẹ ra một hơi.
Hệ thống sẽ bị tức c.h.ế.t đúng không? Nhưng thế giới bị sụp đổ thì phải làm sao bây giờ?
Ban đầu Úc Tưởng cũng không để ý lắm, mặc dù cô có hơi luyến tiếc một người bạn giường tốt như cậu cả Trữ nhưng dù sao sách cũng chỉ là sách mà thôi. Cô không có bất cứ vướng bận nào khi ở đây, cô giống như cây lục bình không có rễ, đi đâu cũng có thể lười biếng nằm ngửa như một con cá muối, như vậy cũng không tệ lắm.
"Thống Thống."
"Tiểu Viên."
"Cục cưng..."
Úc Tưởng vẫn không thấy ai trả lời.
Hay thật đấy, tự nhiên lại chặn lâu đến vậy à?
Úc Tưởng cúi đầu suy nghĩ một chút, được rồi, mỗi lần cô l.à.m t.ì.n.h với Trữ Lễ Hàn cũng khá là lâu.
Mặt khác, Trữ Lễ Hàn cũng đã lấy được bản báo cáo xét nghiệm m.á.u ở trên bàn của bác sĩ, bên trên đã viết rõ ràng, giá trị gonadotropin trên màng đệm của con người: 31226.
Đằng sau là một loạt giá trị để tham chiếu.
Tuần từ 1-10 của thai kỳ, 201. 54-225000. 00.
Trữ Lễ Hàn nheo mắt, cổ họng nghẹn lại, anh đứng ở đó giống như đã biến thành một bức tượng.
Úc Tưởng từng nói rất nhiều lần, thậm chí lúc đó Trữ Lễ Hàn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến thì anh vẫn bị sốc.
Úc Tưởng đến đến tòa nhà Nguy Thịnh tìm anh, điều ngạc nhiên mừng rỡ đó đã biến thành một tràng pháo hoa đang nổ tung trong đầu anh.
"Cậu cả, đã có phân tích báo cáo bên vật phẩm, trong thức ăn không hề có bất kì độc tố nào..." Thư ký Vương ló đầu vào.
Sau đó, Trữ Lễ Hàn mới cử động, anh đặt lại tờ báo cáo lên trên bàn sau đó xoay người bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mấy người thư ký Vương đều nhìn đến choáng váng: "Chờ một chút, cậu cả, anh đi nhầm rồi! Bên đó là nhà vệ sinh nữ!"
Trữ Lễ Hàn dừng chân trước cửa, anh lấy điện thoại ra ấn vào số điện thoại của Úc Tưởng.
Cô yên lặng lẻn vào nhà vệ sinh là vì không vui đúng không? Cô không thể chấp nhận được kết quả như vậy à?
Mặc dù biết với tính cách của Úc Tưởng thì chuyện này không có khả năng xảy ra lắm nhưng bây giờ đầu óc của Trữ Lễ Hàn dường như đang chia thành hai nửa, một nửa thanh tỉnh mà lý trí, một nửa đã nhẹ nhàng bay lên.
Anh lo lắng Úc Tưởng không chấp nhận được kết quả này mà đi làm chuyện điên rồ.
Trữ Lễ Hàn day day ấn đường.
Thậm chí, anh còn không rõ rốt cuộc là trúng vào lúc nào, trên tờ báo cáo đó chỉ suy đoán được khoảng thời gian mang thai thôi mà trong khoảng thời gian đó anh và Úc Tưởng đều rất thân mật... Như vậy là có từ lần đầu tiên rồi hả?
Nếu như là như vậy... Những lần thân mật của anh và Úc Tưởng sau đó, thật sự rất hoang đường suýt chút nữa thì xảy ra chuyện.
Trữ Lễ Hàn bấm vào ngón tay một cái thì mới phát hiện ra lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi.
"Úc Tưởng, em có nghe thấy không?" Anh cúi đầu gọi một tiếng.
Bên trong không có tiếng trả lời, điện thoại cũng không gọi được.
Cái bệnh viện này là của Trữ Lễ Hàn.
Anh có thể yêu cầu mở cửa, thậm chí còn có thể phá luôn cái nhà vệ sinh này đi cũng được.
Nhưng có lẽ Úc Tưởng sẽ không thích như vậy đúng không?
Suy nghĩ này nhanh chóng lướt qua đầu Trữ Lễ Hàn.
Thư ký Vương theo sau thì phát hiện ra sắc mặt Trữ Lễ Hàn ngày càng khó coi hơn, trái tim của thư ký Vương giống như bị treo lên cao: "Sao rồi ạ? Tình hình của cô Úc..." Có vấn đề gì khác nữa à?
Thư ký Vương có điều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi ra miệng.
Lúc này cửa được mở ra.
Úc Tưởng đi ra: "Cậu cả Trữ đã nhìn thấy kết quả xét nghiệm m.á.u rồi đúng không?"
Trữ Lễ Hàn mấp máy môi, anh còn chưa kịp nói câu nào thì cô đã nói tiếp: "Tôi về Ngự Thái trước đây, tạm thời không làm mấy xét nghiệm còn lại nữa. Đến ngày mai, sau khi tôi đã xác nhận xong thì tôi sẽ gọi điện cho cậu cả Trữ, như vậy có được không?"
Trữ Lễ Hàn nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay trống rỗng.
Hiện tại, Úc Tưởng mà anh luôn muốn có sắp chạy trốn rồi.
"Coi như cậu cả đã đồng ý rồi, ngày mai chúng ta gặp lại. Cậu cả phái vệ sĩ đưa tôi về có được không?" Úc Tưởng quay đầu.
Trữ Lễ Hàn: "Ừm." Nhìn qua thì có vẻ anh vẫn bình tĩnh như trước, anh nhanh chóng gọi điện thoại để vệ sĩ lái xe đến, sau đó lái xe của anh đưa Úc Tưởng về Ngự Thái.
Thư ký Vương hoàn toàn bối rối.
Đây là đang chơi trò gì thế?
Úc Tưởng: "À đúng rồi..." Cô quay đầu lại hỏi vị bác sĩ cùng đi ra ngoài kia: "Bây giờ bác sĩ có thể cho tôi một ít bánh mì được không?"
Bác sĩ nhanh chóng đưa cho cô.
Úc Tưởng bóc vỏ bánh ra, nhai kỹ nuốt chậm, cô vừa ăn vừa đi về phía thang máy.
Trữ Lễ Hàn vẫn yên lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô, dường như dưới chân anh sắp mọc rễ đến nơi.
"Cậu cả?" Thư ký Vương cúi đầu lên tiếng hỏi.
Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Bảo người lái chiếc Bentley kia tới đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-84.html.]
Thư ký Vương: "Ơ. Vậy thì chúng ta có về công ty không?"
"Không trở về, đến khu biệt thự Ngự Thái."
Cũng đến Ngự Thái? Vậy hai người chia xe ra ngồi làm gì?
Thư ký Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Không làm việc cho bên nhà Clarence nữa." Trữ Lễ Hàn nói: "Tích đức."
Thư ký Vương càng bối rốn hơn.
Thế thì anh đã tích đức ở chỗ nào vậy?
Trữ Lễ Hàn lặng lẽ đi theo sau Úc Tưởng, anh vẫn luôn dõi mắt nhìn theo cho đến khi cô về biệt thự cũng không rời đi.
Sau đó, Trữ Lễ Hàn gọi điện thoại cho Dư Đồng, gọi cô ấy đến.
Sau đó...
Sau đó, đêm nay Trữ Lễ Hàn đã mất ngủ.
Úc Tưởng đến nhà hàng trong khu biệt thự ăn bù một bữa, sau đó ngả đầu ngủ thiếp đi.
Đêm nay cô ngủ rất say.
Tâm trạng của cô tương đối tốt.
Nếu đổi lại là một người khác thì có khi người đó đã chọn tự sát ngay ngày đầu tiên xuyên đến đây rồi.
Sáng hôm sau, Úc Tưởng rời giường, thử thai lần nữa.
Đúng là có thật rồi.
Cuối cùng hệ thống cũng bỏ chặn.
Úc Tưởng: Cục cưng, tỉnh lại đi.
Hệ thống: [Hử? Tại sao cô lại trở về rồi hả?]
Úc Tưởng: Nhìn xem này, con của nhân vật phản diện.
Trong phút chốc, đầu óc của hệ thống vẫn chưa kịp phản ứng: [Tôi đã chặn bảy năm rồi à?]
Úc Tưởng: Không có đâu.
Ai l.à.m t.ì.n.h một lúc đến bảy năm chứ?
Hệ thống: [À, vậy thì tôi yên tâm hơn rồi… Chết tiệt? Vậy thì cũng không đúng! Hai người chỉ làm một đêm mà có thể sinh con tại chỗ luôn á?]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng đau lòng nói: "Có phải mỗi ngày bế quan đã khiến cho cậu càng ngày càng ngu ngốc hơn đúng không?"
Hệ thống: [...]
Nó tỉnh táo lại một chút, cuối cùng nó mới nhìn thấy thứ mà Úc Tưởng đang cầm trong tay.
Sau đó, nó cảm thấy trước mắt mọi thứ tối sầm lại.
Nó c.h.ế.t máy rồi.
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: "Cục cưng? Tiểu Viên? ... Đã bảo cậu phải nâng cấp CPU đi mà."
Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Úc Tưởng quấn chặt bộ đồ ngủ rồi đi qua mở cửa. Người đứng bên ngoài là Hề Đình, Hề Đình đang ôm một con mèo trong lòng.
"Tôi nuôi mèo rồi này." Hề Đình hỏi: "Cô có muốn sờ một cái không?"
Trên sân thượng của căn biệt thự cách đó không xa, Trữ Lễ Hàn đứng ở đó nhìn chằm chằm bên này.
Còn thư ký Vương thì đứng run rẩy ở bên cạnh: "Sao anh lại không đi qua đó chứ?"
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.
Anh đang nghĩ anh phải làm thế nào mới không dọa Úc Tưởng sợ mà chạy mất.
Úc Tưởng đã từng nói như thế này lúc ở trong xe của anh: "Anh không hiểu đâu, ảo tưởng mới là đẹp nhất. Nếu như lấy được một thứ quá nhanh thì sẽ cảm thấy nó không thú vị nữa."
Cho nên trước đó anh “câu” đá thô - Úc Tưởng cũng cực kì kín đáo.
Nhưng bây giờ...
Trữ Lễ Hàn cảm thấy bản thân đã trở thành thứ mà Úc Tưởng đã có được và rất nhanh sẽ trở thành thứ không có ý nghĩa mà thôi.
Thậm chí khi Úc Tưởng một trò chơi, sau khi chơi một lúc cô phải đổi sang một trò chơi khác để chơi tiếp.
Mà ngoài việc này, còn có rất nhiều vấn đề rắc rối...
Ví dụ như Hà Vân Trác, ví dụ như Lăng Sâm Viễn, còn có người tên A Z, Nguyên Cảnh Hoán và người đàn ông đang đứng trước cửa nhà Úc Tưởng bây giờ nữa...
Lúc trước Úc Tưởng nói mình mang thai, có lẽ mấy người Hà Vân Trác không biết đó là giả.
Cho dù có như vậy thì Hà Vân Trác vẫn luôn hấp tấp, mong muốn được ở bên cạnh Úc Tưởng.
"Hôm nay không đến công ty." Trữ Lễ Hàn đột nhiên lên tiếng: "Chuẩn bị xe, tôi đến nhà họ Tang trước."
Thư ký Vương sửng sốt lên tiếng trả lời: "Ơ."
Trữ Lễ Hàn đi ra cửa, vệ sĩ muốn đi theo thì anh lại xua tay: "Đến trước cửa nhà Úc Tưởng canh gác là được. Tháng này tôi sẽ báo bộ phận tài vụ chuyển cho các anh gấp ba lần tiền lương."
Vệ sĩ vừa nghe thấy vậy thì lập tức lấy lại tinh thần, anh ta xoa xoa tay nói: "Vậy anh muốn tôi tẩn cho tên ẻo lả kia một trận hay không?" Như vậy thì mới xứng đáng với số tiền gấp ba lần kia được.
"Tên ẻo lả" Hề Đình bỗng cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cho nên anh ta hỏi: "Tôi có thể vào không?"
Úc Tưởng ngáp một cái: "Vào đi."
Con mèo ở trong lòng anh ta cực kì đáng yêu, mặt tròn, chân ngắn, màu vàng óng, hoàn toàn phù hợp với sở thích của Úc Tưởng.
"Trước đó, anh Hề có nói thích tôi phải không?" Úc Tưởng lười biếng ngồi xuống nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
Hề Đình ngơ ngác.
Cô lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy à?
Hề Đình nở nụ cười: "Đúng vậy."
Úc Tưởng: "Tôi đói bụng rồi, rẽ trái là phòng bếp đấy, anh làm bữa sáng tình yêu cho tôi ăn trước đi, anh thấy thế nào?"
Hề Đình: ???
Đúng là thời cơ tốt để hiểu rõ về sở thích của cô!
Hề Đình lên tiếng hỏi: "Cô thích ăn cái gì?"
"Mì sợi, đậu phụ, sủi cảo hay bánh bao đều được, tôi không thích bữa sáng kiểu Tây." Úc Tưởng nói.
Hề Đình gật đầu, anh ta thả con mèo xuống, sau đó đi vào trong phòng bếp.
Khi chiếc tạp dề được đeo trên người thì anh ta mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Sức hấp dẫn không nên thể hiện bằng cách này chứ? Chẳng lẽ con gái bây giờ thích kiểu đàn ông tài đức vẹn toàn à?
Úc Tưởng ở bên ngoài cẩn thận sờ mèo.
Cô chưa từng nuôi trẻ con bao giờ.
Hay là cứ nuôi một con mèo trước để bồi dưỡng cảm giác khi nuôi một sinh mạng nhỏ nhỉ?
Bên này Hề Đình tự chụp một tấm ảnh sau đó đăng lên weibo: Học làm bữa sáng.
Khu bình luận lập tức sôi trào.
[Mẹ kiếp! Sao anh trai lại tự làm bữa sáng thế này?]
[Người quản lí để làm gì hả?]
[Không đúng, đây là nhà mới mua à? Nhìn không giống căn nhà lần trước thì phải?]
[Đột nhiên lại học làm bữa sáng, không đúng lắm, hừm không phải làm vì ai đó chứ?]
[Muốn ăn bữa sáng anh trai làm quá QAQ]
Hề Đình làm việc trong phòng bếp hơn nửa tiếng, sau đó anh ta bưng một bát mì và một cốc sữa ra.
Lúc này, Úc Tưởng đang lướt weibo, cô cũng lướt đến dòng trạng thái này của Hề Đình.
Hề Đình đi ra nhìn thấy màn hình điện thoại của cô thì mỉm cười. Không ít fan đều đang hô muốn ăn nhưng anh ta chỉ tự tay nấu cho cô ăn thôi. Điều này có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ chứ?
Úc Tưởng cũng biết anh ta nhìn thấy rồi.
Cô thở dài đẩy điện thoại đến: "Nếu biết làm bữa sáng mà anh còn phải học tại chỗ như thế thì thà tôi gọi đồ ăn bên ngoài còn ngon hơn."
Hề Đình: ???
Cái đó với cái anh ta nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Úc Tưởng uống một hớp sữa trước, sau đó miễn cưỡng ăn một đũa mì, sau đó bắt đầu gọi đồ ăn ngoài ngay trước mặt Hề Đình.
Chờ sau khi làm xong, Úc Tưởng mới lên tiếng nói: "Anh là người chủ tịch Trữ mời đến đúng không?"
Hề Đình không lên tiếng, anh ta nhíu mày kéo ghế ngồi xuống, sau đó lại nhìn Úc Tưởng bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hóa ra cô biết tất cả ư?
Trước đó, Úc Tưởng cũng chỉ đoán mà thôi, chủ yếu vì Hề Đình nói cái câu “khuôn mặt của tôi và anh hơi giống nhau đấy” với Lăng Sâm Viễn.
"Trước đó thì đúng là thế." Hề Đình nói.
"Hả?"
"Có lẽ ngày đó chủ tịch Trữ đã nổi giận và thật sự muốn đuổi việc tôi. Nhưng con người của tôi làm chuyện gì cũng phải đến nơi đến chốn, cho nên tôi cảm thấy cực kì tò mò về cô Úc." Những lời Hề Đình nói đều là những lời thật lòng.
Giống như những gì thư ký Lưu đã nói ngày hôm đó, quả thật Hề Đình và Lăng Sâm Viễn có chút nổi loạn.
Sau khi anh ta nói xong thì lập tức chằm chằm xem Úc Tưởng có biểu hiện như thế nào.
Cô sẽ thất vọng ư?
Hoặc là anh ta nên nói điều gì đó tử tế hơn, ví dụ như nói thật ra tôi vừa gặp đã yêu cô các kiểu… Trong những bộ phim thần tượng kia có rất nhiều lời thoại tương tự, tiện tay nhặt mấy câu thì cũng có thể dùng được.
Nhưng trên khuôn mặt của Úc Tưởng chẳng có chút biểu cảm nào hết, cô lười biếng nói: "Tôi đề nghị anh vẫn nên đi đăng kí học một lớp học nấu ăn trước đi."
Hề Đình: "...?"
Lúc này hệ thống đã c.h.ế.t máy lâu lắm rồi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nó phát ra một câu hỏi nhưng bị chậm nửa nhịp: [Cô mang thai thật à, lỡ như nhà họ Trữ và nhà họ Tang ép cô phá thai phải làm sao bây giờ? Một nhân vật phản diện giống như Trữ Lễ Hàn sẽ lạnh lùng vô tình đến mức nào chứ, anh ta có thể chơi đùa nhưng chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý tùy tiện để một người lạ sinh con rồi kế thừa di sản của anh ta đâu.]
[Đợi chút, người này là ai thế? Sao người này lại ở trong nhà cô?]
Úc Tưởng rất bình tĩnh, từ tốn trao đổi với nó bằng sóng điện não: Đầu bếp tự dâng tới cửa.
Hệ thống: [?]
Hệ thống điều chỉnh lại tâm trạng: [Quên đi không nói đến người này nữa, cô thật sự không sợ à?]
Úc Tưởng: Sợ cái gì chứ? Sợ bản thân là một phú bà độc thân sống lâu trăm tuổi có con, có nhà, có xe à?
Hệ thống: [?]
Úc Tưởng phân tích cho nó hiểu: [Trong cốt truyện gốc, bởi vì Lăng Sâm Viễn mà tôi c.h.ế.t đúng không? Nhưng mà cậu nhìn xem, nếu bây giờ Lăng Sâm Viễn dám động đến tôi thì Trữ Lễ Hàn có thể lôi thù mới hận cũ ra đánh cho anh ta què chân đúng không? Cậu nhìn Trữ Sơn kìa ông ta còn mời cho tôi một đầu bếp, thêm mấy người Nguyên Cảnh Hoán và Nhiễm Chương làm việc cho tôi nữa. Nếu không đủ tiền đầu tư tôi có thể lấy thêm tiền từ chỗ Trữ Sơn nha. Còn Hà Vân Trác, mà thôi quên đi anh ta không quan trọng lắm. Cứ nghĩ như vậy thì tôi có cảm giác bản thân là thiên hạ vô địch rồi.]
Hệ thống: [???]
Hệ thống cũng đã chán nản đến cùng cực.
Đúng vậy, chỉ bằng một câu nói là Úc Tưởng có thể buông thả đến mức bay lên luôn rồi. Hiện tại biến thành thật thì Úc Tưởng có thể lên trời luôn rồi cơ mà? Tại sao cô lại sợ hãi được chứ? Người sợ chỉ có nó và cái thế giới này mà thôi!