Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:29
Lượt xem: 108

Khi Lăng Sâm Viễn quay trở lại cổng của khu biệt thự Ngự Thái thì thấy ngôi sao nam dắt chó kia vẫn còn ở đó.

Lăng Sâm Viễn nhếch mép, lộ ra vẻ châm chọc: "Vẫn còn đứng ở đây để chờ cái gì nữa thế? Chờ Úc Tưởng à? Cô ấy cũng đâu phải là thỏ mà nghĩ rằng cứ ôm cây là có thể đợi được."

Hề Đình giống như là bị công kích từ tận sâu trong tâm hồn: "Cô ấy thích anh à?"

Lăng Sâm Viễn không ngờ người này còn có thời gian mà bắt bẻ, anh cười lạnh một tiếng, sau đó quay người bước ra ngoài, không thèm trả lời câu hỏi này.

Hề Đình nói thầm: "Vừa nhìn qua đã biết là không thích rồi."

Bước chân của Lăng Sâm Viễn hơi khựng lại một chút, anh ta sầm mặt xuống rồi bước đi thật xa.

Hề Đình lẩm bẩm nói vài câu: "Thế thì đầu của Lưu Thanh Phong bị lừa đá đấy à? Tại sao lại tìm tôi rồi buộc tôi phải diễn theo tính cách của Lăng Sâm Viễn chứ? Diễn vai này thì không phải cô càng không thích à?"

Hề Đình cúi đầu xuống, không thèm so đo với Kim Mao, anh ta xoay người bế chó ngốc lên rồi đi về.

Lăng Sâm Viễn đã lên xe rồi mở miệng nói với trợ lý của anh ta: "Sau này không cần phải nghĩ cách đưa tiền hay đưa quà cho Ninh Ninh nữa."

Nếu Lăng Sâm Viễn muốn tặng đồ cho Ninh Ninh thì thật ra anh ta vẫn còn rất nhiều cách.

Ban đầu anh ta nhờ bạn bè của Ninh Ninh, sau đó là đồng nghiệp của cô ấy với cách tặng này đồ này sẽ có hơn 90% khả năng được nhận.

Trợ lý vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ trước câu nói của anh ta: "Bởi vì cô Ninh Ninh không nhận hay sao? Hay là cứ thông qua những người bên cạnh cô Ninh Ninh..."

Lăng Sâm Viễn nói: "Không cần nữa."

"Cậu Lăng..."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ càng mong muốn nhiều hơn, đến cuối cùng tôi sẽ không nhịn được mà lôi cô ấy vào trong vòng xoáy của tôi." Anh ta nói tiếp: "Nếu cô ấy đã là một đóa hoa màu trắng, thuần khiết thì hãy cứ trong trắng, thuần khiết như thế đi."

Dù sao thì cũng không phải người cùng đường.

...

Sau khi Lăng Sâm Viễn đi xa.

Úc Tưởng dựa sofa rồi nằm xuống, cô cầm lấy điện thoại di động sau đó gọi điện thoại cho Dư Đồng và hỏi xem cô ấy đang ở đâu.

Dư Đồng cũng biết cô đã về nhà an toàn rồi, bây giờ cô ấy đang trên đường tới đây.

"Đêm nay chị thật sự không cần đến chỗ em đâu." Úc Tưởng nhẹ nhàng nói.

Dư Đồng: "Hả?"

Một lát sau, khoảng nửa phút sau thì Dư Đồng mới hiểu ra, cô ấy vội vàng nói: “À, à, được rồi."

Úc Tưởng cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng “hừ” bày tỏ sự bất mãn của hệ thống.

Không đồng ý Lăng Sâm Viễn nhưng vừa quay đầu lại muốn ngủ với nhân vật phản diện.

Ông trời ơi!

Cuối cùng trái tim của người phụ nữ tên Úc Tưởng này làm bằng cái gì vậy?

Bây giờ Úc Tưởng mới lên tiếng: "Cục cưng, tôi cảm thấy cậu đang sợ cái gì đúng không?"

Hệ thống: [Cái gì là cái gì?]

Úc Tưởng xâu chuỗi các chi tiết liên quan lại với nhau rồi nhanh chóng hiểu ra: "À, có phải cậu đang sợ tôi sẽ mách lẻo những lời Lăng Sâm Viễn nói hôm nay cho Trữ Lễ Hàn nghe có đúng không? Để rồi từ đó Trữ Lễ Hàn sẽ trở tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lăng Sâm Viễn ngay tại chỗ đúng chứ?"

Hệ thống giữ im lặng.

"Cục cưng, sao cậu không nói chuyện gì thế?"

Hệ thống: [Ngậm miệng tích đức.]

Hệ thống: [Chết tiệt!]

Úc Tưởng: Không phải nó muốn ngậm miệng tích đức à? Sao lại nói thêm câu “chết tiệt” đó nữa thế?

Lần này hệ thống giống như gặp phải một sự đả kích vô cùng lớn, nó run rẩy nói: [Kiểm tra đo lường cho thấy… cốt truyện đang xảy ra sự biến động vô cùng lớn…]

Úc Tưởng: Là biến động lớn như nào?

Hệ thống mở miệng một cách khó khăn: [Là kiểu nam nữ chính không thể nào có một kết cục tốt đẹp, hạnh phúc.]

Úc Tưởng ngẩn người một lát, nghiêm trọng đến vậy ư? Vì sao chứ? Bởi vì hôm nay Lăng Sâm Viễn đến tìm cô nói muốn kết hôn à?

Nhưng mà theo cốt truyện gốc thì chắc chắn bên cạnh Lăng Sâm Viễn sẽ xuất hiện thêm một người vợ sắp cưới, cuối cùng người này sẽ trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai người bọn họ cơ mà?

Úc Tưởng: Cậu cảm nhận lại lần nữa, cảm nhận kỹ hơn một chút đi.

Hệ thống: [Hệ thống đã kiểm tra thì không thể nào có chuyện sai sót đâu.]

Úc Tưởng im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: Nếu vậy thì kết cục sẽ như thế nào? Cuối cùng thế giới này sẽ sụp đổ ư?

Sẽ không sụp đổ.

Có tiểu thuyết có kết cục vui vẻ hạnh phúc mĩ mãn thì tất nhiên là cũng có loại tiểu thuyết có kết thúc buồn.

Nhưng mà cốt truyện gốc sau chuyện này sẽ trở nên vô cùng lộn xộn... Cấp trên sẽ chú ý đến chỗ này rồi tiến hành cưỡng chế can thiệp.

Nhưng mà hệ thống không còn là hệ thống trong quá khứ nữa, nó đã trưởng thành rồi! Nó không còn là một hệ thống ngây thơ nữa rồi!

Nhưng mà nó lại không muốn nói thẳng kết quả đó cho Úc Tưởng nghe mà nó có suy nghĩ muốn hù dọa Úc Tưởng: [Đúng vậy.]

Úc Tưởng cũng hơi buồn một chút.

Bây giờ đã biết hối hận chưa?

Ai bảo cô cứ làm xằng làm bậy.

Hệ thống vui vẻ được một chút.

Úc Tưởng: "Có chút không nỡ..."

Cô nói: "Tôi vẫn chưa tiêu hết tiền nữa."

Hệ thống: [...]

Úc Tưởng nghĩ thông suốt sau đó lại thảo luận với nó: "Bây giờ tôi sẽ đến nhà hàng cao cấp, vung tiền một cách hào phóng, sau đó gọi khoảng ba mươi người mẫu nam đến một lúc, thế nào hả?"

Hệ thống: [?]

Úc Tưởng: "Được rồi, không được lành mạnh cho lắm."

Hệ thống: [?]

Cô đã bao giờ sống lành mạnh chắc?

Úc Tưởng: "Vòng eo của cậu cả Trữ vừa đẹp lại không phải trả tiền nữa. À hay là cứ lấy tiền đó đi quyên góp cứu trợ cho trẻ em vùng núi nhỉ?"

Hệ thống nghe thấy cô nói như vậy bằng vẻ mặt nghiêm trang thì hơi hoảng hốt.

Nếu sau này thế giới không sụp đổ mà cô lại tiêu hết tiền rồi thì lúc đó cô sẽ g.i.ế.c nó à?

Úc Tưởng nằm trên ghế sofa, thực sự bắt đầu tìm kiếm các dự án tài trợ trên các nền tảng lớn.

"Có nhiều người có trái tim biết yêu thương như vậy à..." Úc Tưởng thầm cảm thán.

Có nhiều trái tim yêu thương quyên góp đúng nơi đúng chỗ, quốc gia cũng tổ chức giúp đỡ những người nghèo, còn có các fan hâm mộ của các ngôi sao nổi tiếng cũng đang làm những hoạt động như là bữa trưa nhân ái gì đó… Nên trong lúc nhiều người vẫn chưa nhận ra được thì đời sống ở những vùng núi nghèo khó cũng đã dần được cải thiện.

Úc Tưởng vô cùng thích thú, cô nói: "Trước khi rời khỏi chúng ta làm thêm một điều gì đó khác biệt đi."

Bây giờ hệ thống hoảng hốt thật sự: [Tiêu tiền một cách bốc đồng như vậy là không được.]

Úc Tưởng: Cậu xem lại xem cậu đọc sách ít thế nào chứ? Cậu đã từng nghe thấy câu giàu có thì giúp ích cho thiên hạ chưa? Như vậy thì việc này không thể gọi là tiêu tiền một cách bốc đồng được, đúng không?

Úc Tưởng thoát khỏi trang web đó nhưng lại đăng một dòng trạng thái lên weibo.

@Ngư Ngư 232: Các studio chế tác game nhỏ có mong muốn được đầu tư có thể mang các dự án trò chơi đến tìm tôi, nếu các bạn muốn đề cử trò chơi thì cũng có thể nhắn lại dưới phần bình luận cho tôi biết.

Mọi người nhanh chóng phản hồi lại dưới phần bình luận.

[Cô Úc muốn làm nhà đầu tư à?]

[Hiếm khi thấy cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy...]

[À, cái đó, tuy gần đây tôi rất thích cô nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một điều, nhiều trò chơi đầu tư mấy trăm vạn vào nhưng vẫn không làm được trò trống gì cả. Hơn nữa bây giờ rất khó lấy số hiệu trò chơi nên cho dù cô có đầu tư thì cũng sẽ phải chịu lỗ vốn, như vậy thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Nếu như vội vàng muốn kiếm tiền thì không bằng cứ quay thêm vài cái quảng cáo với Nguyên Cảnh Hoán còn hơn. Hề Đình cũng được đấy. Nếu không được nữa thì cô chờ Nhiễm Chương trở về để mở phòng phát sóng trực tiếp cùng cũng được.]

[Cách nói chuyện của bạn ở trên nghe không lọt tai lắm đấy, lát nữa fan Nguyên và fan Hề tràn vào thì chắc chắn sẽ món nợ này tính ở trên đầu Úc Tưởng.]

...

Úc Tưởng lướt nhanh qua phần bình luận chỉ có như vậy mà cũng có thể mắng nhau nữa à.

Thế nên, cô đành phải dứt khoát tắt đi.

Dù sao thì ai có nhu cầu sẽ tự biết đường mà tìm tới cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-82.html.]

"Bây giờ chúng ta ra ngoài đi." Úc Tưởng mỉm cười nói.

Trái tim của hệ thống cũng run lên bần bật: [Đi đâu cơ? Đi suốt đêm để tới vùng nông thôn à?]

Úc Tưởng: "À không, cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi muốn đi tìm Trữ Lễ Hàn mà."

Hệ thống: [?]

Úc Tưởng: "Hưởng thụ thêm lần cuối cùng."

Hệ thống: [?]

Không đúng, nếu như thế giới sụp đổ thật thì tại sao cô còn nghĩ đến chuyện này nữa chứ?

Hệ thống sốc đến nỗi mất hồn mất vía luôn rồi.

Úc Tưởng đi lên trên tầng, nhanh nhẹn thay một bộ quần áo, sau đó cô đi thẳng ra khỏi cửa.

Vừa đi được mấy bước thì Úc Tưởng phát hiện ra tuyết đã rơi rồi.

...Thôi, tuyết rơi thì cứ rơi đi, cô cũng lười về nhà lấy ô lắm.

Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa mở phần mềm gọi xe ra, bắt đầu gọi xe.

Sau đó cô gọi điện cho Trữ Lễ Hàn, dường như người kia đang bận nên không nhận điện thoại. Nhưng điều này không thể làm khó được Úc Tưởng đâu, cô nhanh chóng gọi điện cho thư ký Vương.

Khi thư ký Vương nhận điện thoại thì vẫn có chút căng thẳng, anh ấy cho rằng trước đó Úc Tưởng bị hoảng sợ ở chỗ Trữ Sơn, rồi đến tận bây giờ mới hiện ra di chứng.

"Cô Úc, cô cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?" Thư ký Vương hỏi.

"Không phải đâu.” Úc Tưởng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ cậu cả Trữ đang ở đâu?"

Khi thư ký Vương nghe thấy câu hỏi này thì anh ấy vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, bởi vì từ trước đến giờ Úc Tưởng không hề quan tâm đến những điều này.

Thư ký Vương nghĩ đến mối quan hệ ngày càng kỳ lạ gần đây giữa hai người, anh ấy cố gắng chọn lọc từ ngữ rồi nhanh chóng trả lời: "Bây giờ anh ấy đang ở tòa nhà Nguy Thịnh, cô Úc tìm cậu cả Trữ có chuyện gì không ạ? Cô có cần tôi chuyển lời hộ hay không? Hay là tôi chuyển điện thoại cho cậu cả ngay nhé?"

Úc Tưởng: "Không cần đâu."

Cô suy nghĩ một lát lại hỏi: "Bây giờ tôi sẽ đến đó, tôi có thể đi đến đó không?"

Úc Tưởng không có sở thích tạo “bất ngờ” cho người ta.

Cô vẫn cảm thấy nếu mối quan hệ vẫn chưa đến mức đó thì điều ngạc nhiên, bất ngờ sẽ biến thành sự sợ hãi.

Thư ký Vương ở đâu dây bên kia lại ngây người thêm một chút.

"Không được à?"

"Không, không." Thư ký Vương nhanh chóng lên tiếng: "Có thể chứ, khi nào cô đến đây ạ?"

Thư ký Vương táo bạo mà nhận lời trước.

"Để tôi xem khoảng cách từ đây đến đó là bao nhiêu.. . Ừm, mất tận bốn mươi phút đi đường cơ à, sao lại xa như vậy?" Úc Tưởng lẩm bẩm nói nhỏ.

Thư ký Vương thầm nghĩ có khi nào cô Úc bảo đường đến đây xa quá nên không đến nữa không?

"Chắc cũng phải tầm bốn mươi phút nữa tôi mới đến đó." Úc Tưởng nói.

"Một lát nữa gặp ạ?" Thư ký Vương hỏi.

"Ừ, một lát gặp." Úc Tưởng lên tiếng trả lời.

Bên này Úc Tưởng gọi được xe, đầu bên kia Thư ký Vương vẫn sợ ngây người, đứng nguyên tại chỗ.

Trợ lý Lâm nhìn thấy anh ấy vẫn đang đứng sững sờ trước phòng làm việc thì không khỏi thì thầm hỏi nhỏ: "Thư ký Vương, anh bị làm sao thế?"

Thư ký Vương lắc đầu: "Không có gì..."

Úc Tưởng chỉ từng đến tòa nhà Trữ thị chứ chưa từng tới đây, Thư ký Vương suy nghĩ một chút sợ cấp dưới không có mắt nhìn người nên vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho lễ tân.

Trợ lý Lâm thấy bộ dáng của anh ấy như vậy thì không nhìn được cười hỏi: "Hôm nay có vị khách quý nào tới à?"

Thư ký Vương cười: "Còn quý hơn cả khách quý ấy chứ."

Trợ lý Lâm: "Ha ha đúng vậy không? Có phải đó là tổng giám đốc Tang không?"

Thư ký Vương lắc đầu: "Cậu sẽ biết ngay thôi, tôi vào trong phòng họp trước đây. Cậu đặt một cái đồng hồ báo thức cho tôi, tầm ba mươi phút sau nhớ gọi tôi đấy, à không hai mươi phút sau đi."

Thư ký Vương cảm thấy đôi khi cô Úc hơi mỏng manh một xíu, lỡ như không có ai đến đón cô thì cô phủi tay ra về thì làm sao bây giờ?

Phủi tay ra về thôi thì không nói, lỡ như cô lại hẹn Nguyên Cảnh Hoán gì đó đi ăn cơm thì phải làm sao bây giờ?

Trợ lý Lâm lơ mơ trả lời: "Hở? Hai mươi phút à? Ờ được thôi..."

Lúc này thư ký Vương mới đẩy cửa ra đi vào trong phòng họp.

Bây giờ cư dân mạng đang thảo luận xem cuối cùng Úc Tưởng có tiền hay không và cô đang có bao nhiêu tiền.

[Cô ấy còn muốn xây dựng hình tượng cô chiêu cậu ấm đấy à? Ai mà không biết là nhà họ Úc sắp sụp đổ đến nơi cơ chứ? Bản thân cô ấy khá là tài giỏi đấy nhưng cũng không cần phải cố gắng suy nghĩ đến những thứ không có thật như vậy.]

[Không phải là cô ấy đã nhận một số đơn hàng có giá trị cao đấy à?]

[Cho dù có cao đến mức nào thì cũng chỉ được mấy triệu thôi, không thể nào có giá trị hơn mười triệu được. Hơn nữa còn phải nộp thuế, tính ra cô ấy còn bao nhiêu tiền có thể đầu tư được? Cho dù có thể đầu tư thì cùng lắm đầu tư được hai trò chơi là hết sức rồi. Mà chỉ đầu tư được hai khoản thôi! Cô ấy đã mạnh miệng nói những lời đó trên weibo thì không chỉ có những chuyện như thế này.]

[Hay là đã kiếm được rất nhiều tiền từ chỗ con cái của giới thượng lưu kia?]

[À... Không cần phải nói lan man ra chỗ khác, thảo luận với nhau một cách lý trí hơn không được à? Tại sao cứ phải nghĩ tới mặt này chứ?

Cuối cùng cũng có một người chạy đến tạm ngừng cuộc tranh luận này, kéo mọi người đến topic khác.

[Có ai đã xem video của hội nghị thượng đỉnh y học lần này chưa?]

[Cái gì thế hả? Không phải chuyên ngành có liên quan, không quan tâm.]

[Cậu cả Trữ có tham dự đấy! Lần này có hình ảnh full HD, 360 độ không góc chết! Là thật đấy, đề nghị đi xem nhanh đi! Phía chính phủ đã đăng video lên rồi.]

[Mẹ nhà nó chứ?]

Lúc này cư dân mạng mới vội vàng chạy đi xem.

Trong số những vị “bạn trai” trong vụ bê bối của Úc Tưởng, trừ Nguyên Cảnh Hoán, Hề Đình và Nhiễm Chương có độ nổi tiếng cao thì ba người còn lại chỉ lộ mặt ở lần lúc trên hoang đảo đó.

Lần trước trong bữa tiệc nhà họ Kim, cậu cả Trữ cũng chỉ lộ ra chỗ chiếc gáy mà thôi.

Như vậy thì làm sao mọi người lại không tò mò được cơ chứ?

Hội nghị thượng đỉnh y học thật nhàm chán.

Nhưng mà...

[Mẹ nó chứ, tôi hâm mộ Úc Tưởng lắm lắm luôn ấy, cậu cả Trữ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế đầu càng đẹp trai hơn.]

[Bên cạnh cô ấy có ai mà không đẹp trai chứ, cảm ơn.]

[Trời ơi giọng nói cũng hay nữa này, cậu cả Trữ thật sự là tuyệt vời. Thật đáng tiếc mà, tại sao người như vậy không xuất hiện thường xuyên trước ống kính cơ chứ?]

Nghe đi nghe lại bọn họ không hiểu cái gì là phòng thí nghiệm sinh học hay nghiên cứu mới gì đó nhưng bọn họ nghe hiểu một điều.

[Cậu cả Trữ có rất nhiều tiền.]

[+1, dự án đầu tiên là dự án dược phẩm sinh học được đầu tư hàng năm với mức vốn khởi động là mười triệu.]

[Tôi đi lật lại báo cáo năm ngoái của công ty dược phẩm Hoa Tế là công ty do Trữ Lễ Hàn đứng tên đó, bọn họ đầu tư vào đó 123 triệu... Đô la Mỹ.]

[Mẹ kiếp?]

[Doanh thu năm ngoái của bọn họ là 559 triệu, ơ đúng là đô la Mỹ.]

[... Mẹ nó chứ, cả nhà tôi cùng khiếp sợ luôn này. Tôi vẫn nghĩ lĩnh vực dễ kiếm tiền nhất là bất động sản và giới giải trí chứ.]

[Bất động sản và giới giải trí có thể kiếm tiền thật nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với những ngành nghề lớn như thế này đâu. Chẳng qua người bình thường có ít hiểu biết về hai ngành nghề đó hơn mà thôi, cánh cửa của ngành dược phẩm sinh học quá cao, nếu không có tiền thì cũng chỉ có thể làm nhái theo thuốc của người ta, chứ bản thân cũng không thể tự nghiên cứu phát triển được. Đôi khi chưa nghiên cứu ra được thì đã tự kéo bản thân vào hố c.h.ế.t ngắc rồi, có thể nói công ty dược phẩm Hoa Tế dùng sức của chính mình để phát triển thị trường trong nước chủ động nghiên cứu phát triển nhiều hơn. Cho nên, anh ấy còn trẻ như vậy vẫn có thể ngồi vào hàng ghế đầu. Luật chống độc quyền về cơ bản là không tồn tại, công ty dược phẩm Hoa Tế đã nắm trong tay vài bằng sáng chế và độc quyền ở mười mấy quốc gia rồi...]

[Tôi không nói nên lời thừa thãi nữa, a a a, tôi hâm mộ Úc Tưởng quá đi mất!]

[Cũng đâu cần phải hâm mộ như thế đâu, người ta chỉ có tiền thôi, lỡ đâu người ta chỉ chơi đùa nhưng không cưới thì sao? Trữ Lễ Hàn có xuất thân cực kì cao như thế thì càng không có chuyện kết hôn. Trừ khi học theo nhà giàu nọ di dời tài sản trước khi kết hôn...]

Một đoạn video của hội nghị thượng đỉnh y học đã làm cư dân mạng hóng hớt hiểu biết hơn về chuyện Ngư Ngư - Úc Tưởng có thể nuôi nhiều con cá đỉnh của chóp như thế cùng một lúc. Đây rốt cuộc là loại chuyện này đã kỳ lạ đến mức nào rồi cơ chứ.

Đúng lúc này.

[Hả? Cậu cả Trữ đang xem điện thoại đúng không?]

[Sao anh ấy đứng dậy rời khỏi đó rồi?]

Trữ Lễ Hàn rời khỏi cuộc họp hơn nửa tiếng.

Nhưng mà ý nghĩa biểu tượng của anh ấy quan trọng hơn cả ý nghĩa thực tế của nó, anh ấy rời khỏi đó để trao lại cơ hội phát biểu cho nhóm nghiên cứu trong phòng nghiên cứu sinh vật.

Phó tổng giám đốc ở bên cạnh Trữ Lễ Hàn phát biểu với tư cách trợ lý.

Loading...