Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:05:57
Lượt xem: 122
Gần đây Trữ Sơn có một thói quen, đó là mỗi ngày sau khi thức dậy ông ta đều sẽ hỏi thăm tình hình của Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn và Úc Tưởng. Không sai, chính là Úc Tưởng đấy.
Hôm nay, sắc mặt của Trữ Sơn càng trở nên khó coi hơn.
Ông ta lo lắng nói với thư ký Lưu rằng: “Gần đây hình như Tiểu Viễn hẹn gặp mặt nhà thiết kế để đặt làm nhẫn kim cương.”
Thư ký Lưu hỏi: “Vậy bên phía cậu cả…”
“Bên phía nó thì ngược lại không có phản ứng gì.” Trữ Sơn khựng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Tiểu Nguyên cũng đã gặp mặt Úc Tưởng trong sự kiện gì đó, còn cùng nhau dùng bữa… Tiểu Nguyên còn bảo Úc Tưởng đã dẫn cậu ta trở về khu biệt thự Ngự Thái. Chẳng qua là sau đó không còn tin tức gì nữa…”
Thư ký Lưu há hốc miệng.
Trữ Sơn nói nhanh hơn: “Nhưng không sao cả, tôi hiểu tính cách của thằng con trai cả nhà tôi, con người nó cực kỳ thích sạch sẽ, hơn nữa nó lại là một người kiêu ngạo từ tận trong xương tủy. Nếu mà nó nhìn thấy một thằng đàn ông có ngoại hình cực kỳ giống mình ở chỗ Úc Tưởng, nó sẽ trở mặt ngay lập tức.”
Giọng điệu ông ta trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn: “Có thể nói rằng trên cơ bản, vấn đề này đã được giải quyết.”
Thư ký Lưu thầm nghĩ làm như vậy mà được xem là giải quyết xong rồi hả?
Trữ Sơn chỉ hiểu biết tin tức về lĩnh vực tài chính cùng với một chút thông tin về tình hình chính trị đương đời. Đa số thời điểm ông ta chỉ lo giám thị con trai cả của mình xem anh đã hoàn toàn khống chế được Trữ thị hay chưa… Cho nên đối với tin tức về lĩnh vực văn hóa giải trí, có thể nói ông ta rất lạc hậu.
Thư ký Lưu thì không như thế.
Úc Tưởng vừa lên hot search, cậu ấy đã phát hiện ra ngay lập tức.
Lần đầu tiên đọc được tin tức đó, thư ký Lưu lập tức thầm kêu một tiếng “ôi vãi chưởng”.
Cậu ấy hoàn toàn không ngờ được rằng thân phận như Nguyên Cảnh Hoán lại có vô số fans hâm mộ, lỡ fans của anh ta mắng Úc Tưởng đến mức khiến Úc Tưởng hoàn toàn không muốn quan tâm tới Nguyên Cảnh Hoán nữa thì phải làm sao?
Thôi, đừng nói cho chủ tịch Trữ biết tin dữ này thì tốt hơn. Chủ tịch à, tôi đã cố gắng hết sức rồi!
Thư ký Lưu nói nhỏ: “Bên phía cậu Lăng cũng đã thu xếp xong xuôi rồi ạ.”
Nghe vậy, sắc mặt Trữ Sơn càng dễ chịu hơn, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”
Thư ký Lưu rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại. Cậu ấy đoán một người khác được sắp đặt cũng nên xuất hiện rồi. Chẳng qua không biết thời điểm này xuất hiện thêm một người nữa thì có khiến cho cục diện hiện tại càng ngày càng trở nên rối ren hơn hay không…
Thư ký Lưu thở dài.
Cho nên mới nói, ngay từ đầu chỉ đẻ một đứa con thôi thì thoải mái biết bao! Đàn ông không quản lý được nửa thân dưới của mình thì sớm muộn gì hai mươi mấy năm sau, chúng cũng sẽ biến thành quỷ đòi nợ trở về đòi lấy mạng mình!
Trong biệt thự, Úc Tưởng nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm.
Tổng giám đốc Thẩm tức giận đến mức suýt chết, không ngừng mắng chửi người nhà Nhiễm Chương thật sự không phải là con người.
Mắng xong, giọng anh ấy trở nên dịu hơn hẳn, tiếp tục xin lỗi Úc Tưởng: “Nếu biết trước tình hình gia đình Nhiễm Chương phức tạp như vậy thì tôi sẽ không mời cậu ta đến công ty mình. Hèn gì một nhân vật đẳng cấp như cậu ta mà lại dễ dàng nhảy việc đến công ty chúng ta cơ chứ, hóa ra là vì bị gia đình liên lụy… Tôi còn tưởng đây sẽ là chuyện đôi bên cùng có lợi nên mới cố nhét người cho em.”
Nói đến đây, tổng giám đốc Thẩm không kìm nén được sự chột dạ mà nuốt một ngụm nước miếng. Anh ấy nói tiếp: “Sau này tôi sẽ không nhét người khác vào chỗ của em nữa.”
Úc Tưởng thầm nghĩ nếu thế thì đúng là quá tốt!
“Chuyện này em đừng bận tâm nữa, người là do tôi mời về, cứ để tôi ra mặt xử lý vụ này.” Tổng giám đốc Thẩm im lặng trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Cơ mà… Vụ của Nguyên Cảnh Hoán thì phải làm sao đây? Lỡ bị mấy người cậu cả Trữ biết tin…”
“Cậu cả Trữ đã biết từ lâu rồi.” Úc Tưởng nói.
Tổng giám đốc Thẩm sửng sốt: “Thế… Thế cậu cả Trữ… không ghen hả?”
Úc Tưởng thầm nghĩ hai chúng tôi chỉ đơn giản là thèm muốn “thân thể” vừa sạch sẽ vừa đẹp đẽ của người kia mà thôi, mối quan hệ hết sức thuần khiết, không trộn lẫn bất cứ cảm xúc phức tạp nào khác. Vừa nhìn thấy anh đã biết anh chẳng hiểu gì cả, đối với nhân vật tầm cỡ như trùm phản diện trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo này thì “chuyện ấy” cũng chỉ là chút gia vị nêm nếm thêm để cuộc sống này bớt nhàm chán hơn mà thôi.
Họ chỉ có sự nghiệp chứ không có tình yêu.
Song đối mặt với người ngoài, Úc Tưởng không thể nói như thế.
Kịch bản “cướp đoạt con gái nhà lành” đã được vạch sẵn rồi, vậy thì mình phải quán triệt tới cùng, không thể thay đổi kịch bản giữa chừng.
Thế nên Úc Tưởng đáp: “Ghen chứ.”
Tổng giám đốc Thẩm thầm nghĩ ghen kiểu gì thế? Sao tôi không thấy gì hết?
Úc Tưởng nói bâng quơ: “Không chỉ ghen đâu.”
Nghe vậy, tổng giám đốc Thẩm sửng sốt, không chỉ ghen sao? Thế thì còn làm gì nữa?
Úc Tưởng nói với anh ấy: “Vụ Nguyên Cảnh Hoán anh không cần bận tâm.”
Tổng giám đốc Thẩm cũng biết mình không thể nhúng tay vào chuyện của mấy người này thế nên anh ấy đành phải cúp điện thoại, sau đó còn không quên gửi WeChat để bày tỏ thành ý của mình, nói rằng Úc Tưởng có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không cần sốt ruột đến công ty làm việc.
Úc Tưởng lướt xem tin nhắn trong WeChat của mình.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, số lượng tin nhắn chưa đọc trong di động của Úc Tưởng đã tồn đọng rất nhiều. Trong đó có không ít tin nhắn là do nhóm Liêu Giai Phỉ gửi tới, đa số là những tin nhắn ân cần hỏi thăm tình trạng của cô.
[Úc Tưởng, cô không sao chứ?]
[Đừng có lướt weibo nữa, công ty đã ra mặt cãi lại giúp cô rồi.]
Úc Tưởng gửi tin nhắn trả lời ngắn gọn.
Lúc này, cuối cùng hệ thống đã hiểu tại sao Úc Tưởng lại nói là huề nhau.
Dưới sự tấn công của dư luận trên internet, việc Úc Tưởng chỉ lừa gạt Nguyên Cảnh Hoán một chút quả thực có thể nói là thủ đoạn hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng.
Nếu Úc Tưởng thật sự muốn cho Nguyên Cảnh Hoán một bài học thì không cần chủ động nói cho Trữ Lễ Hàn biết sự tồn tại của Nguyên Cảnh Hoán. Vậy thì với tính cách của nhân vật trùm phản diện, chắc chắn anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Nguyên Cảnh Hoán.
Hệ thống cảm thấy hình như trái tim lạnh lùng sắt đá của mình bỗng trở nên mềm mại hơn một xíu.
Trên thế giới này đầy rẫy cạm bẫy, không một ai kề vai chiến đấu cùng với Úc Tưởng.
Hệ thống hỏi: [Vụ xuất bản sách gì gì đó, cô đã đồng ý rồi hả?]
Úc Tưởng dụi đôi mắt mỏi mệt vì tập trung nhìn vào màn hình điện thoại quá lâu, đồng thời trả lời: Vẫn chưa.
Hệ thống hơi kinh ngạc: [Vẫn chưa?!]
Với tính cách thích nằm yên đếm tiền của Úc Tưởng, lẽ ra cô ấy phải đồng ý ngay từ đầu mới đúng chứ.
Úc Tưởng rất muốn hỏi nó một cách chân thành: Tôi xuất bản sách kiểu gì được đây? Tại sao Lăng Sâm Viễn lại thích tôi? Bởi vì anh ta muốn che chở và bảo vệ Ninh Ninh, đồng thời có thể chọc tức cha anh ta. Tại sao Hà Vân Trác lại lựa chọn tôi? Bởi vì trông tôi có vẻ sống dai như đỉa. Tại sao Nguyên Cảnh Hoán lại tiếp cận tôi? Chắc là do mệnh lệnh của Trữ Sơn.
Nghe vậy, trong lòng hệ thống càng cảm thấy buồn bã.
Úc Tưởng nhún vai: Tôi không cần làm gì, chính họ cũng tự động đưa đến tận nhà cho tôi. Nếu viết thành sách xuất bản thì chắc chắn mọi người sẽ mắng tôi làm màu giả nai.
Hệ thống: […]
Thực ra cũng không đến mức đó đâu.
Cái miệng của cô! Nó đã làm được chuyện mà cả đời người khác cũng không thể làm được!
Bên này Úc Tưởng nói chuyện phiếm với mọi người còn chưa đầy hai tiếng thì trên internet lại có tin nóng hổi.
Nhiễm Chương và người nhà của anh ta đều được đưa đến đồn cảnh sát.
[Nghe nói là Nhiễm Chương ra tay đánh chú ruột của anh ấy.]
[Vì một người đàn bà ư?]
[… Rốt cuộc Úc Tưởng có sức hút gì vậy? Bên trên có nhân vật tầm cỡ như Trữ Lễ Hàn, bên dưới có Nhiễm Chương, chính giữa còn bao gồm cả Nguyên Cảnh Hoán và Lăng Sâm Viễn, tất cả họ đều bị quyến rũ bởi sức hấp dẫn của cô ta à?]
[Tôi bỗng nhiên hơi tò mò về cô gái này!]
[Tò mò cái quần! Lũ đàn bà chúng mày rặt một đám thực dụng hám tiền!]
[??? Nói thật nhé, ban đầu tôi cũng nghĩ rằng vụ này Úc Tưởng không đứng đắn cho lắm, cơ mà xin lỗi nhé, bây giờ tôi nảy sinh tâm lý chống đối đám đông rồi đây. Thứ nhất là Úc Tưởng không ngoại tình, không cắm sừng ai, hai là những người đàn ông chất lượng tốt kia ai mà không độc thân? Dựa theo điều này mà nói thì cô ấy không hề giật chồng người khác! Chúng ta đều có quyền được yêu, quyền được tự do theo đuổi người khác, thế thì có gì là sai trái? Úc Tưởng xinh đẹp cỡ này, chẳng lẽ phải là một đám đàn ông bần tiện theo đuổi cô ấy thì mới hợp lý chắc?]
Chẳng mấy chốc, cư dân mạng lại lao vào cãi nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-68.html.]
Trong đồn cảnh sát.
Nhiễm Binh, cũng chính là chú của Nhiễm Chương, gương mặt ông ta đã bị thương chảy máu, thậm chí suýt nữa thì bị Nhiễm Chương đ.ấ.m một phát gãy cả sống mũi. Lúc này m.á.u đang chảy tí tách từ xoang mũi của ông ta, nhỏ giọt trên sàn nhà được lát bằng gạch sứ màu trắng.
“Tiểu Chương, sao con lại đối xử với chú của con như thế? Con muốn chọc giận ông bà nội con đến mức phải nhập viện hả?” Ba của Nhiễm Chương đứng ở một bên lớn tiếng trách mắng Nhiễm Chương.
Sắc mặt người thanh niên này đen sì, đôi mắt không có một chút cảm xúc, hiển nhiên đã sắp chạm đến ranh giới bùng nổ.
Nhưng không một ai phát hiện điều này.
Nhiễm Chương nhìn chằm chằm vào Nhiễm Binh bằng ánh mắt lạnh như băng.
Mặt Nhiễm Binh m.á.u me be bét, thế mà ông ta vẫn không quên cầm di động tiếp tục viết bài trên weibo.
Theo lời mà ba Nhiễm nói thì ông bà nội bị chọc tức đến nỗi sắp nhập viện.
Song dưới ngòi bút của Nhiễm Binh thì hai ông bà ấy đã vào bệnh viện luôn rồi.
Nhiễm Binh cũng đang kìm nén cơn tức trong bụng. Ông ta không ngờ Nhiễm Chương sẽ đánh mình, không ngờ ông ta chỉ thuận miệng vu khống Úc Tưởng một chút thôi, thế mà bây giờ xem ra hình như Nhiễm Chương thật sự bị cô ta làm ảnh hưởng…
Cứ chờ xem tao sẽ viết gì về con ranh đó.
Có ông lớn chống lưng thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là l.à.m t.ì.n.h nhân cho ông lớn thôi à? Nếu ông lớn biết cô ta còn mập mờ với thằng đàn ông khác sau lưng mình thì ông lớn có vui nổi không? Đàn ông ghét nhất là bị người phụ nữ của mình cắm sừng.
Đúng lúc này, Nhiễm Chương bỗng nhiên nhào tới đập vỡ di động của ông ta.
“Cậu làm gì thế hả? Cha mẹ đâu, kéo cậu ta lại đi!”
Trong lúc nhất thời, tiếng khuyên can đồng loạt vang lên, mọi người chạy tới can ngăn Nhiễm Chương.
“Không biết tôn trọng người lớn!” Nhiễm Binh hung tợn cắn răng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nhiễm Chương: “Mày đập điện thoại của tao cũng vô ích! Tao đã đăng những gì tao muốn nói lên mạng rồi!”
Ngón tay Nhiễm Chương lạnh lẽo, sắc mặt tái mét.
Cuối cùng anh ta đã hoàn toàn đánh mất một tia hy vọng cuối cùng đối với người thân của mình.
Anh ta nói: “Tôi muốn tìm luật sư.”
Nhân viên trong đồn cảnh sát kinh ngạc nhìn anh ta.
Chưa bao giờ thấy ai đánh nhau với chú bác trong nhà mình kiểu đó, đánh xong còn đòi tìm luật sư nữa chứ. Bình thường chẳng phải đều là người một nhà thì hòa giải với nhau thôi sao?
Ba của Nhiễm Chương khuyên nhủ: “Con làm gì vậy? Chúng ta là người một nhà…”
Nhiễm Binh lại bình chân như vại, còn cười lạnh nói: “Cứ cho nó tìm. Nó đã bị con đàn bà đó mê hoặc rồi, bây giờ thậm chí không thèm nhận người nhà của mình luôn. Nó có tiền tìm luật sư không?”
Nhiễm Chương lấy di động gọi điện cho Úc Tưởng.
Anh ta cũng không biết Úc Tưởng có chịu nhận điện thoại của mình hay không… Nhưng anh ta thật sự không có bạn bè nào cả.
Từ hồi còn đi học cho đến khi gia nhập giới thể thao điện tử trở thành game thủ chuyên nghiệp, tất cả mọi thứ chung quanh mà anh ta có thể tiếp xúc đều bị người nhà của anh ta khống chế.
Tính cách của anh ta hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, theo miêu tả của fans giới thể thao điện tử mà nói thì là hơi “chảnh”. Điều này cũng dẫn tới việc anh ta càng khó kết giao với bạn bè phù hợp với tính cách của mình.
Tiếng nhạc chờ du dương truyền tới từ di động.
Nhiễm Chương chưa bao giờ cảm thấy quá trình chờ cuộc gọi được kết nối lại vừa dài vừa khó khăn đến thế.
Ba của Nhiễm Chương vẫn còn đứng bên cạnh khuyên nhủ nhưng Nhiễm Chương đã không còn nghe thấy gì, mãi tới khi một giọng nói trong trẻo truyền tới từ đầu dây bên kia: “A lô?”
Úc Tưởng hỏi: “Anh gọi điện tới để xin lỗi hả?”
Nhiễm Chương ấp úng: “Cô… cô đã thấy rồi à?”
Úc Tưởng gật đầu, gật xong mới chợt nhớ mình đang gọi điện thoại nên anh ta sẽ không nhìn thấy động tác của mình, thế là cô bèn nói khẽ: “Cho dù tôi không chủ động tìm kiếm thì trình duyệt cũng sẽ chủ động đề xuất nội dung cho tôi.”
Nhiễm Chương im lặng trong chốc lát rồi khẽ hỏi: “Xem xong… Khó chịu lắm nhỉ?”
Úc Tưởng: “Tàm tạm.”
Có lẽ là do khi mới đến thế giới này, cô đã bị hệ thống thông báo rằng mình sẽ phải đóng vai một nhân vật thí mạng trong cốt truyện. So với kết cục của con tốt thí mạng này, Úc Tưởng cảm thấy mấy trò này đều chỉ là trò con nít mà thôi. Hơn nữa những thứ được viết trong tiểu thuyết thì sẽ luôn thiếu sự chân thật.
Tựa như số tiền khổng lồ và nhà ở xa hoa mà cô kiếm được từ tay Trữ Sơn, cũng tức là căn biệt thự mà sau này Trữ Lễ Hàn dẫn cô đến đây ở. Khi cảm nhận được niềm vui mà tiền tài mang đến, cô mới thực sự cảm thấy sung sướng một cách chân thật.
Chẳng qua Úc Tưởng đương nhiên sẽ không nói thật cho Nhiễm Chương biết cảm nhận của mình.
Cô mạnh mẽ hơn tôi, tỉnh táo hơn tôi rất nhiều.
Nhiễm Chương thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó Nhiễm Chương lập tức lấy lại tinh thần, cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa tồi tệ đến mức như mình nghĩ.
Anh ta hỏi: “Cô có thể cho tôi mượn ít tiền được không?”
Úc Tưởng: ?
Với thân phận của Nhiễm Chương thì lẽ ra anh ta phải rất giàu có mới đúng. Mặc dù cô không hiểu biết về giới thể thao điện tử nhưng kiếp trước cô cũng từng nghe đồn rằng những game thủ chuyên nghiệp đứng đầu giới thể thao điện tử, thu nhập một năm của họ chí ít cũng đạt đến mấy chục triệu tệ. Huống chi là thế giới tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo ngày xửa ngày xưa này, các loại quy tắc sẽ được thiết lập phóng đại hơn hẳn so với thế giới thật.
“Tôi sẽ viết giấy nợ cho cô. Tôi sẽ không rời khỏi Khải Tinh, tôi có thể ký một bản hợp đồng khác, trong tương lai 40% tổng thu nhập của tôi đều thuộc về cô.” Nhiễm Chương nói.
Hệ thống: ???
Ôi vãi linh hồn.
Trước kia anh ta chỉ cho Úc Tưởng kiếm tiền từ live stream, tiền quảng cáo của anh ta mà không cần bỏ ra một xu nào.
Bây giờ càng đỉnh hơn nữa, biến thành tương lai anh ta sẽ trực tiếp làm công kiếm tiền cho Úc Tưởng luôn?
Mấy người các anh đều bị sao vậy?!
Úc Tưởng chầm chậm chớp mắt, sau đó nhanh chóng hiểu ra. Kết hợp biểu hiện chây lười một cách tiêu cực của Nhiễm Chương sau khi gia nhập Khải Tinh, cùng với bài đăng dài dằng dặc của chú ruột anh ta trên mạng…
Chắc hẳn lại là một đứa trẻ đáng thương bị gia đình coi mình như cây hái ra tiền, chỉ biết áp bức bóc lột sức lao động của mình chứ không hề quan tâm tới bản thân mình.
Số tiền mà anh ta kiếm được mấy năm nay, nói không chừng ngay khi anh ta còn chưa trưởng thành đã bị người nhà lấy danh nghĩa là người giám hộ để chuyển hết vào tài khoản của họ.
Vậy thì lúc trước cô chia tiền cho anh ta, anh ta còn không chịu nhận là sao?
Bên này Úc Tưởng còn chưa lên tiếng thì bên kia ba của anh ta đã cuống quýt lên khi nghe thấy lời nói của Nhiễm Chương.
“Con đang nói chuyện với ai thế hả? Con nói gì thế hả? Sao con có thể chia cho người khác 40% thu nhập của mình!” Sắc mặt ba Nhiễm thoáng chốc thay đổi, không tiếp tục mềm giọng khuyên nhủ mà lập tức hét lên.
Nhiễm Chương quay sang nhìn chằm chằm vào biểu cảm phẫn nộ dữ tợn trên gương mặt ba Nhiễm. Anh ta khẽ nói: “Vậy thì 80%, tôi sẵn lòng chia 80% tổng thu nhập trong tương lai của tôi cho cô Úc!”
Nghe vậy, ba Nhiễm không thể ngồi yên được nữa, ông ta xông lên xé quần áo của Nhiễm Chương: “Mày điên rồi hả? Mày đưa hết tiền cho một người ngoài…”
Sắc mặt Nhiễm Binh cũng thay đổi: “Mày gọi điện thoại cho Úc Tưởng hả? Úc Tưởng có thể cho mày mượn mấy đồng bạc chứ? Chẳng phải cô ta cũng chỉ dựa vào đại gia của cô ta thôi sao? À, tao suýt nữa quên mất, cô ta mượn sức ảnh hưởng của mày còn kiếm được chút tiền lời từ quảng cáo… Hóa ra chúng mày thật sự dan díu với nhau…”
“Được rồi, tất cả đều im lặng! Cũng không được đánh nhau nữa! Nếu còn đánh tiếp thì tất cả đều vào phòng tạm giam cho tôi!” Cảnh sát lạnh giọng quát lên, đồng thời tách ba của Nhiễm Chương ra khỏi người anh ta.
Lần này, người nổi giận biến thành ba của Nhiễm Chương.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ, muốn đánh Nhiễm Chương mà không thể đánh, đành phải tự tra tấn bản thân mình bằng cách đắm chìm trong cơn phẫn nộ.
Nhiễm Chương thở hắt ra, bỗng nhiên cảm thấy hơi sảng khoái.
Sau đó anh ta nghe thấy câu hỏi của Úc Tưởng ở đầu dây bên kia: “Anh vay tiền làm gì?”
Nhiễm Chương: “Thuê luật sư.”
Úc Tưởng: “Chờ chút.”
Sau đó cô dứt khoát cúp điện thoại.