Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:53
Lượt xem: 150

"Một tấm ảnh giống thật nhưng lại không phải là thật thì dù ba tôi có nhìn thấy đi chăng nữa, ông ấy cũng không có bất cứ lý do gì để truy cứu cô Úc đây." Trữ Lễ Hàn nói.

Đúng thế, suy cho cùng thì đó cũng chỉ là mấy chi tiết nhỏ do đám cư dân mạng tự góp nhặt lại thôi.

Trữ Sơn còn có thể nói gì được? Cùng lắm là giận dữ chứ chẳng làm gì được cô.

So với việc làm mấy chuyện kích thích ông ta một cách trực tiếp thì làm kiểu này còn khiến người ta cảm thấy bị dằn vặt hơn nhiều. Đã thế còn có thể giúp cô dẹp đi nỗi lo ngày sau.

"Tôi hiểu rồi, cách của cậu cả Trữ hay thật đấy." Mắt của Úc Tưởng hơi cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười.

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua gương mặt của cô, tỉ mỉ đánh giá.

Lúc cô cười, đuôi mắt cong cong mang theo đôi ba nét quyến rũ nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lẳng lơ, tục tĩu mà chỉ đủ để họ cảm thấy rạng rỡ, lóa mắt.

Thế nhưng giọng điệu của Úc Tưởng vẫn vô cùng khách sáo.

Dường như chỉ cần xuống khỏi giường là họ lại trở về là "cô Úc" và "cậu cả Trữ". Chuyện này vốn hết sức bình thường, chẳng có gì không hợp tình hợp lý, chẳng qua là Úc Tưởng như thế lại khiến người ta cảm thấy vừa thông minh vừa tự tại, nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.

"Tôi đã bảo người ta ủi xong quần áo cho cô rồi." Trữ Lễ Hàn đẩy cái ghế ra đứng lên, khẽ nói: "Giờ tôi đi lấy."

Úc Tưởng thản nhiên đáp: "Vất vả cho anh quá."

Bước chân của Trữ Lễ Hàn chợt khựng lại.

Anh thầm cảm thấy may mắn thay, khi tối hôm qua, lúc anh ôm Úc Tưởng từ trong phòng tắm ra ngoài, cô không nằm nhoài trên bả vai của anh mà nói câu: "Vất vả cho anh quá."

Nếu không chẳng khác nào Úc Tưởng đang coi việc ngủ với anh như đang chơi trai.

Sau khi Trữ Lễ Hàn đích thân đưa quần áo cho cô, chẳng mấy chốc Úc Tưởng đã thay xong xuôi. Đó là một chiếc váy màu hồng phấn, thoang thoảng hương thơm. Bên trên có in logo của một thương hiệu lớn, rõ ràng là Trữ Lễ Hàn đã nhờ người ta mua.

"Phải rồi, bộ lễ phục tôi mặc ngày hôm qua đâu?" Úc Tưởng hồn nhiên hỏi một câu.

Đó là bộ lễ phục do dân nghèo nhà họ Úc đặc biệt bỏ tiền ra mua.

Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn lóe lên, anh xoay người bắt đầu tìm kiếm trong phòng.

Úc Tưởng vừa nhìn thấy tư thế đó của anh, trong lòng đã dâng lên chút dự cảm xấu...

Đúng như những gì cô dự đoán!

Nửa phút sau, Trữ Lễ Hàn tìm thấy chiếc váy kia ở góc ghế sô pha. Nếu như cái thứ rách nát đang nằm trên tay anh có thể được gọi là váy.

Ôi, Úc Tưởng cảm thấy thứ đó trông giống giẻ rách hơn.

Quả nhiên là sắc đẹp hại người.

Đến giờ trong đầu Úc Tưởng vẫn có thể mường tượng ra được hình ảnh lúc Trữ Lễ Hàn cúi xuống, trên gương mặt lạnh lùng, kiêu căng của anh khi ấy có giọt mồ hôi đang từ từ lăn xuống, còn có cả những đường gân gợi cảm nổi lên trên cần cổ của anh.

Nhưng cô hoàn toàn không nhớ chuyện chiếc váy của mình bị xé nát.

"Thôi bỏ đi, tôi không cần nữa đâu." Úc Tưởng vội vã nói.

Nói xong hai câu đó, vành tai của cô đã nóng bừng cả lên.

Có lẽ là thư ký Vương thật sự không chờ nổi nữa, lúc này anh ấy bước lên tầng, cẩn thận từng li từng tí một giơ tay gõ cửa, giục: "Cậu cả, chiều nay anh có tới công ty không? Stanley đã đợi anh nửa tiếng rồi."

Trữ Lễ Hàn xoay người đi ra ngoài: "Đi lái xe đi."

Thư ký Vương: "Ơ."

Úc Tưởng đang định đi dạo một mình trong khu biệt thự nên không muốn đi nhờ xe của anh mà chỉ đi theo anh cùng xuống dưới tầng. Vừa xuống đến nơi cô đã thấy vệ sĩ đang đứng ở cửa.

Ở trong nguyên tác, có rất nhiều kẻ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trữ Lễ Hàn, thế nên rất ít khi anh không mang theo vệ sĩ bên người.

Úc Tưởng cảm thán: "Tối qua anh Trữ đây không sợ tôi ném đá giấu tay hả... Ngay cả một vệ sĩ cũng không mang theo."

Trữ Lễ Hàn còn chưa lên tiếng, vệ sĩ bên kia đã cười bảo: "Không sao đâu, chúng tôi ở gần đây lắm."

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: "Mọi người ở ngoài biệt thự trông coi nguyên cả một đêm sao?" Cô nghĩ điều đó nghe có vẻ hơi quá, thậm chí nó còn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Vệ sĩ nghe thế vội vàng nói: "Sao có thể thế được? Chúng tôi qua đêm ở biệt thự bên cạnh."

"Biệt thự bên cạnh á?"

"Đúng vậy, đó là biệt thự do mẹ của cậu cả Trữ mua lại."

Úc Tưởng dựa người lên ghế sô pha, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.

Có nhà không ở, cứ nhất quyết đòi ngủ ở đây, cô không biết anh có ý gì với mình hay không nhưng sự thật là chính anh đã thản nhiên thúc đẩy mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.

Mọi thứ vừa tới, không những không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại nó còn khiến cả hai ăn nhịp, hiểu ý nhau sâu sắc hơn.

Đối diện với tầm mắt của Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn chẳng thấy có chút xấu hổ nào, anh ung dung lên tiếng: "Cái đống bất động sản đó mẹ tôi cho tôi vào năm tôi mười tám tuổi. Ở căn biệt thự đó có một cái sân thượng to hơn bên này nhiều, hướng của sân thượng cũng khác nên phong cảnh cũng khác nốt. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú, lần sau tôi có thể dẫn cô tới đó dạo một vòng."

... Lần sau ư?

Nghe có chút ý tứ sâu xa rồi đấy.

Úc Tưởng mím môi rồi đáp: "Được quá đi chứ." Cô khẽ cười bảo: "Có điều là cái sân thượng kia của cậu cả Trữ dù có lớn thế chứ lớn nữa cũng đâu có tác dụng gì? Liệu bồn tắm lớn có lớn hơn không?"

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng nghẹn lại.

Thư ký Vương và đám vệ sĩ đứng đó nghe vậy càng thêm kinh hãi, trên mặt ai nấy như có cả đống dấu chấm than.

Đậu xanh rau má, ý của cô có phải là cái ý bọn họ đang nghĩ đó chứ? Chắc chắn là ý đó rồi! Đây là những thứ mà đám bọn họ có thể nghe được ư?

Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng vài giây, sau đó nói: "Sân thượng cũng có thể mà."

Úc Tưởng suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của bản thân.

Hệ thống vừa được mở khoá đúng lúc nghe được phát ngôn vừa rồi.

Bộ xử lý trung tâm của nó đang hoạt động hết công suất, mọi thứ trước mắt nó cũng lần lượt biến thành màu đen thui. Chắc chắn là kiếp trước nó đã gây ra thảm hoạ gì khủng khiếp lắm thì kiếp này mới phải nghe cái đoạn đối thoại như vừa rồi?

Nó cảm thấy bản thân không ổn, đồng thời nó cũng cảm thấy đây là lúc thúc đẩy Úc Tưởng quay trở về quỹ đạo, không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Lúc hệ thống còn đang bận suy tính.

Úc Tưởng đã chậm rãi nghiêng đầu qua.

Trữ Lễ Hàn không đợi cô lên tiếng đáp lại đã dẫn thư ký Vương và vệ sĩ rời đi trước.

Biệt thự to lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh và trống trải.

Trong lúc này bên tai cô chỉ còn tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến: [Cái miệng chính là cửa sổ của tâm hồn, cái miệng có đóng thì tâm hồn mới tĩnh lặng. Nơi này có tĩnh lặng, vạn vật mới... ]

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: Cục cưng à, cưng đang nói cái gì thế?

Hệ thống: [Ý nghĩa của việc tu khẩu đấy.]

Nó im lặng một lát, sau đó lại tiếp tục tụng kinh: [Một khi tu khẩu không mở miệng nữa, có thể thắng mọi âm thanh... Người xưa đã có câu: Hai mươi năm không mở miệng nói chuyện, sau này đến Phật cũng chẳng làm gì được mình... ]

Úc Tưởng im lặng.

Ôi, hình như hệ thống đã chịu đả kích lớn quá rồi thì phải.

... Hay là chơi trò chơi tý nhỉ?

Hệ thống thấy thế càng thêm tức giận, nó giận đến nỗi hai mắt tối sầm lại. Thế mà cô dám thờ ơ, không chút động lòng? Sao cô lại có thể thờ ơ đến thế? Cô còn định chơi game nữa?

"Ôi." Úc Tưởng đột nhiên thốt lên một tiếng khe khẽ.

Hệ thống lạnh lùng hỏi lại: [Làm sao đấy?]

Úc Tưởng đáp: "Sao tự dưng tài khoản của tôi lại có thêm một trăm triệu thế này?"

Hệ thống nghe thấy thế cảm thấy rất ghen tị.

Nó cố gắng nén sự ghen tị trong lòng xuống, dùng giọng điệu chanh chua hỏi: [Cô lại lừa được khoản tiền đó ở đâu thế?]

Úc Tưởng: "Sao có thể gọi là lừa gạt được?" Ngón tay của cô dừng lại trên màn hình điện thoại di động. Thực ra cô cũng thấy kinh ngạc không kém, bên trong khung chat là tin nhắn do Trữ Lễ Hàn gửi tới.

Trữ Lễ Hàn: [Cô nhận tiền đi.]

Bốn chữ đơn giản nhưng tràn ngập mùi thơm của tiền tài.

Ban đầu cô vốn chỉ cần có ba trăm, hiện giờ con số được gửi tới không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.

Úc Tưởng dùng giọng điệu chân thành cảm thán một câu: "Trữ Lễ Hàn quả là một người tốt."

Hệ thống nghe vậy cảm thấy cạn lời.

Nó cười lạnh thành tiếng: [Hôm qua hai người có mang bao không đấy?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-53.html.]

Úc Tưởng thản nhiên đáp: Không mang. Một người chu đáo như thư ký Vương, không chỉ quên chuẩn bị sạc điện thoại mà còn quên chuẩn bị cả thứ đó luôn.

Hệ thống: [Chủ yếu là do không phải ai cũng như hai người, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến loại chuyện đó.]

Úc Tưởng đáp: Nếu như cưng độc thân ba chục năm trời, có lẽ đầu óc cưng cũng sẽ trống trơn thôi.

Hệ thống: Hớ?

Tuy rằng hệ thống không có giới tính, nhưng nó vẫn có cảm giác bản thân bị sỉ nhục.

Hệ thống tiếp tục cười một cách lạnh lùng: [Cô có nghĩ tới chuyện lỡ như cô có thai thì phải làm thế nào bây giờ không?]

Úc Tưởng lặng im suy nghĩ trong chốc lát.

Hệ thống nghĩ thầm lần này biết sợ rồi chứ gì? Cái thể loại lười biếng đến cả cốt truyện cũng không thèm đọc như cô, nếu lỡ mang thai thật chỉ sợ sẽ bị hù c.h.ế.t khiếp ấy chứ?

Úc Tưởng vừa cúi đầu gõ chữ trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn trả lời Trữ Lễ Hàn: [Được chứ!]

Còn gửi kèm một cái nhãn dán biểu thị cảm xúc: [Tiền ơi! Mau tới bên tôi đi này!]

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Cô không sợ trùm phản diện sẽ cho rằng cô ham tiền của anh ta hả?]

Úc Tưởng: Cái gì cơ! Chẳng phải anh ta đã biết thừa điều đó kể từ khi tôi bán cặp khuy măng sét rồi à?

Hệ thống: [...]

So về độ dày của da mặt, là nó thua.

Thật không ngờ cô có thể bày tỏ lòng yêu tiền của mình một cách trắng trợn đến thế.

Úc Tưởng vừa gửi tin nhắn, vừa lên tiếng tiếp tục buôn chuyện với hệ thống: [Nếu như tôi mang thai thật, liệu có thể sinh ra được một đứa con thiên tài bá đạo như trong truyện xưa, ba tuổi đi thi toán học Olympic, năm tuổi làm hacker, tám tuổi biết làm tài chính kinh doanh chứ?]

Hệ thống: Tui vừa nghe thấy cái gì thế không biết???

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi đáp: [Không nhé! Không có cái chuyện đó đâu! Đừng có mơ tưởng hão huyền! Đó là tiêu chuẩn của nữ chính rồi!]

Úc Tưởng tỏ ra vô cùng thất vọng: Thật là đáng tiếc quá đi.

Hệ thống: [Đáng tiếc cái gì?]

Úc Tưởng: Tôi còn tưởng rằng từ đây cuộc đời tôi sẽ bước sang trang mới. Con trai tôi sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, tình cờ dấn thân vào phố Wall, biến thành một nhà giao dịch thiên tài, có bàn tay hái ra tiền. Mỗi lần kiếm được trăm củ nó sẽ cho tôi chín chục củ để tiêu xài thỏa sức.

Hệ thống: [...]

Nó không còn gì để nói với cái con người này nữa rồi!

Cho dù cô có mang thai thật đi chăng nữa thì trong một quãng thời gian rất dài tiếp theo, thứ trong bụng cô mới chỉ là một phôi thai thôi đấy!

Khá lắm, ngay cả một cái phôi thai mà cô cũng không chịu buông tha! Còn muốn người ta nuôi mình nữa cơ đấy!

Hệ thống: [Nếu cô có ngủm củ tỏi thì cũng là do đã sinh phản diện nhỏ cho phản diện bự.]

Úc Tưởng: Chẳng lẽ phản diện không phải cái thể loại trâu bò chuyên gia đày đọa nam chính nữ chính, lấy vai phụ ra làm bia đỡ đạn, làm đủ mọi loại chuyện gian ác, chỉ muốn bản thân được thoải mái đó sao?

Hệ thống nghe xong cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lại chẳng thấy chỗ nào có vấn đề, phản diện đúng là thế thật. Nếu không như thế thì sao có thể gọi là phản diện được?

Úc Tưởng co người ngã ập xuống ghế sô pha cảm thán: Như vậy cũng... quá... thoải mái... rồi...

Hệ thống nghe xong lập tức tắt tiếng, không còn lời gì để nói.

Nó vốn muốn báo cáo tình hình ở đây lên trên, thế nhưng vừa nhìn đã thấy tình cảnh m.á.u me lộn xộn, đến mẹ đẻ của cuốn truyện cũng chẳng nhận ra con mình. Báo cáo thật ư? Nếu nó đi báo cáo thật có khi chính nó cũng bị lôi về đem đi tái chế vì nghiệp vụ quá nát cũng nên.

Quên đi.

Hệ thống bắt đầu tự mặc niệm cho chính bản thân mình, nhẫn nhịn là cách giải quyết vấn đề tốt nhất trên thế gian này, nhẫn nhịn giúp ta thấy bình an và hạnh phúc... Cứ cố nhẫn nhịn một chút rồi mọi thứ cũng qua thôi.

Úc Tưởng nằm ở trong biệt thự, đầu tiên cô nạp năm nghìn nhân dân tệ vào tài khoản trò chơi, tiếp đó là cảm nhận niềm sung sướng khi được làm dân nhà giàu trên đó một lúc.

Sau đó, cô lại tiếp tục đi lướt weibo.

Cư dân mạng còn đang bàn tán xôn xao về chuyện Trữ Lễ Hàn chia sẻ nội dung trò chơi trên weibo.

Vừa rồi Úc Tưởng còn thấy hơi xấu hổ, chẳng qua là Trữ Lễ Hàn không có ý muốn truy cứu thế nên cô mới quẳng ba cái vặt vãnh đó ra sau đầu, không thèm nghĩ đến nữa.

Cô nhanh chóng lướt xuống dưới thì thấy có một tài khoản đã được tích V với mười triệu người theo dõi đã chia sẻ lại weibo của mình.

@Chờ mùa hạ: Tôi và @Trương Chi 305 đã từng ăn ở nhà hàng này, rất nhiều người nói chưa thấy nó bao giờ là vì nhà hàng này nằm ở số mười ba trên dải bờ biển kéo dài của khu biệt thự Ngự Thái. Nhà hàng được ví như viên ngọc trai đen này chuyên cung cấp đồ ăn thức uống cho chủ sở hữu của các căn biệt thự ở đó. Chỉ khi được chủ sở hữu biệt thự mời bạn mới có cơ hội được vào đó dùng bữa, nếu là người ngoài sẽ không được vào đó đâu. @Ngư Ngư 232: [Hình ảnh] ...

[Đậu má, sao lại trâu bò như thế chứ! Nếu đã vậy thì sao cô ấy vào đó ăn được?]

[Chẳng phải lần trước đã có người moi móc được chút thông tin rồi đó sao? Cô ấy tên là Úc Tưởng, đang làm việc cho một tổ chức mạng lưới đa kênh, thực ra người ta còn là lá ngọc cành vàng của nhà họ Úc nào đó đấy.]

[Nhà họ Úc cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi... Đừng có nổ nữa.]

[Có lẽ đó là nơi người chụp ảnh cho cô ấy đưa cô ấy vào.]

[A a a thứ tôi muốn biết nhất bây giờ là người kia là ai? Là cậu cả Trữ à? Hay là Lăng Sâm Viễn?]

[Cũng có thể là thái tử gia Hà Vân Trác của bất động sản Hồng Tuấn lắm chứ.]

[?]

[Nghe nói, nhà họ Hà rất vừa ý nếu Úc Tưởng làm con dâu họ.]

[Hà Vân Trác là ai?]

[Trên kia có chị em vừa nói rồi đó thôi, người ta là thái tử gia của Hồng Tuấn, vừa mới về nước cách đây không lâu, nghe nói anh ta còn có tấm bằng MBA, chứng nhận tốt nghiệp thạc sĩ quản trị kinh doanh của Liên đoàn Ivy ở nước ngoài. Đã vậy còn rất đẹp trai, đương nhiên không thể nào sánh được với cấp bậc của cậu cả Trữ. Cái kiểu như của cậu cả Trữ kia ấy mà, bạn còn không dám nghĩ đến chuyện trèo cao ấy chứ.]

[Nói đến mới nhớ, hình như trong tin tức về đảo hoang lần trước cũng có anh ta thì phải, thế nhưng khi ấy mọi người còn bận quan tâm đến chuyện anh em tranh giành tình yêu nên chẳng ai để ý đến anh ta.]

[Khu bình luận khiến tôi đây được mở mang tầm mắt... Ngư Ngư mà có sức quyến rũ đến thế sao? Tôi nhớ ngày trước bản thân đã từng thấy cô ta đăng ảnh, không nói đến vấn đề khí chất của tiểu thư lá ngọc cành vàng, trông cô ta cũng xinh đáo để. Hmmm, thế nhưng mà nhìn sao cũng thấy cô ta cứ như hồ ly tinh ấy, vừa nhìn đã biết là người khiến nhà cửa không yên.]

Úc Tưởng rất thích hóng những chuyện liên quan đến mình, thậm chí còn hóng đến hăng say, nếu như để cô nhìn thấy cư dân mạng nói chuyện về mình, chính cô cũng sẽ cảm thấy rất thú vị.

Thế nhưng cái câu "nhà cửa không yên" của người này cũng thật là...

Úc Tưởng: ???

Giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có cái thể loại nhìn bề ngoài của người ta rồi phán là "nhà cửa không yên" cơ chứ?

Trèo tường đấy thì sao nào, chẳng lẽ còn muốn bỏ lồng thả trôi sông tôi chắc?

Úc Tưởng còn chưa kịp xắn tay áo để xử lý thì chẳng mấy chốc cái bình luận kia đã bị báo cáo.

Bên trong văn phòng của công ty văn hoá Khải Tinh.

Một nhân viên già đời thở dài thườn thượt bảo: "Sao bây giờ đám dân cư mạng thích chỉ chỏ, xoi mói chuyện của người khác thế chứ? Sao họ không dùng cái kỹ năng ấy để kiếm thêm vài ba xu có phải tốt hơn không?"

Người ngồi ngay bàn bên cạnh thò đầu sang bảo: "Lão Trình báo cáo được đấy!"

Những người mới tới nghe đến đó đã thấy không ổn tí nào.

Không hiểu tại sao từ trên xuống dưới của cái công ty này đều có một bầu không khí Phật giáo của tuổi ngoài năm mươi, ai ai cũng ôm cốc giữ nhiệt để dưỡng sinh?

Trước đây, những người mới tới đều hi vọng Nhiễm Chương sẽ là người đi đầu trong việc bày tỏ sự không hài lòng của họ, ai ngờ ngày nào Nhiễm Chương cũng tới nhưng chỉ dập thẻ xong cái là chuồn luôn. Ngay cả phát sóng trực tiếp anh ta cũng chẳng thèm làm, so ra còn ung dung, tự tại hơn cả Úc Tưởng. Thậm chí, dường như ngày nào trông anh ta cũng rất vui vẻ?

Chuyện của cặp đôi trẻ nọ được giao đến tay Úc Tưởng, chàng trai có tên trên mạng là Tứ Lục, còn cô gái có tên trên mạng là Anh Anh.

Vốn dĩ trước đó bọn họ nhận được thông tin rằng việc phát triển của Livinan sẽ vào tay cả hai, thế nên bọn họ cũng không phàn nàn gì. Ai ngờ còn chưa kịp phát triển, bọn họ đã thấy Úc Tưởng hot lên trước.

Khá lắm!

Ai mới là hot girl, hot boy mạng? Ai mới là người hoạt động chuyên nghiệp cơ chứ?

Bọn họ thấy độ hot của Úc Tưởng rồi thèm muốn đến mức gần như ghen tị.

Một mình Úc Tưởng lại có thể vực dậy cả một công ty trò chơi. Tại sao bọn họ lại không tận dụng cơ hội lần này để khôi phục lại lực lượng chứ?

Tứ Lục không nhịn được nữa, thế là cậu ta bèn để lại một bình luận dưới bài đăng gần nhất trên weibo của Úc Tưởng. Ngay sau đó Anh Anh cũng chia sẻ bài đăng trên weibo đó. Bọn họ làm vậy là vì hi vọng đôi bên có thể tương tác với nhau. Họ muốn tận dụng độ hot của Úc Tưởng lúc này để cho mọi người biết rằng hai người bọn họ đã ký hợp đồng với Khải Tinh và Úc Tưởng là người dẫn dắt bọn họ.

Nếu tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty này đều nói Úc Tưởng trâu bò.

Thế thì bọn họ cũng có thể ké thêm chút hào quang chứ?

Ai ngờ qua một đêm rồi mà Úc Tưởng vẫn chưa hề tương tác với hai người họ.

Vốn hai người họ đã hơi hết thời, lâu lắm rồi không có người hâm mộ mới. Ngay cả những người hâm mộ cũ cũng đã bắt đầu phàn nàn rằng video của họ đã bị đồng nhất hoá một cách nghiêm trọng. Cơ hội vươn mình tự dâng đến cửa tốt như thế, thử hỏi làm sao bọn họ có thể bỏ qua được?

Tứ Lục càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cậu ta ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay Úc Tưởng cũng không tới làm sao?"

Nhân viên già đời lắc đầu đáp: "Cái đó tôi không biết đâu nhưng cậu có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy mà."

Lúc trước Tứ Lục và Anh Anh không muốn hợp tác với Úc Tưởng cho lắm, thế nên cả hai cũng không lưu lại số điện thoại của người ta. Bây giờ vừa nghe nhân viên lão làng nói thế ít nhiều gì họ cũng thấy hơi xấu hổ.

Liêu Giai Phỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, thấy vẻ túng quẫn của họ bèn lên tiếng bảo: "Trên bàn làm việc của cô ấy có danh thiếp đấy." Cô ta dừng lại một chút sau đó tiếp tục nói: "Thật ra... Tính cách của Úc Tưởng khá ổn, hai người đừng hiểu nhầm cô ấy."

Liêu Giai Phỉ không ngờ sẽ có một ngày bản thân có thể nói ra được những lời như vậy.

Loading...