Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:46
Lượt xem: 165
Úc Tưởng bày ra vẻ tôi là người vô tội.
Cô khẽ chớp mắt, sau đấy khi cô vừa cúi đầu thì lập tức cảm giác được điện thoại rung lên.
Úc Tưởng lần mò trong túi lấy điện thoại ra xem, đập vào mắt cô tin nhắn của Trữ Lễ Hàn gửi đến.
“Tôi đi trước đây.” Úc Tưởng đứng dậy nói với họ.
Hà Vân Trác không lên tiếng giữ cô lại, ngày hôm nay đã mang đến cho anh ta quá nhiều cú sốc, đến giờ trong đầu anh ta vẫn đang ở trạng thái hỗn loạn, rối rắm như tơ vò.
Còn Ninh Nhạn cũng không muốn giữ cô lại làm gì.
Tất cả những thủ đoạn Ninh Nhạn nhọc lòng gài bẫy Úc Tưởng đều như đổ sông đổ bể. Úc Tưởng không hề để lộ sự nao núng, tự ti trong lòng, vẫn bình tĩnh ung dung bước qua như thường mà không giẫm trúng bất kỳ cái hố nào do cô ta bày ra. Đã thế, Úc Tưởng còn khiến cô ta tức muốn nổ phổi.
Vậy giữ Úc Tưởng ở lại làm đếch gì nữa? Giữ lại để nghe Lăng Sâm Viễn bày tỏ tình yêu thắm thiết với Úc Tưởng hay gì?
“Cô Úc có việc phải đi trước à?” Ninh Nhạn lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, sau đó cô ta vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục giở trò lần cuối cùng.
Cô ta nói: “Ninh Ninh, em tiễn đàn chị của em ra ngoài nhé.”
Ninh Ninh có hơi bất ngờ, cô ấy bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Ơ, à, được ạ!”
Lăng Sâm Viễn đứng dậy: “Cùng đi vậy.”
Hệ thống: [Tôi chống mắt lên xem cô giải quyết như thế nào]
Trữ Sơn vẫn đang ở đây.
Đây là ngược gió gây án* à?
*Chỉ hành vi phạm tội trong khi bản thân vốn dĩ đã không trong sạch gì.
Có phải tin nhắn vừa rồi là của Trữ Lễ Hàn không? Cô cừ thật đấy, lẽ nào hai anh em nhà này lại vì cô mà choảng nhau chăng?
Vừa nghĩ tới đây, hệ thống tự thấy mình sắp lăn đùng ra xỉu tới nơi.
Thì ra, đâu phải chỉ có mỗi người thật bằng xương bằng thịt bị xỉu thôi đâu.
Ngay cả hệ thống cũng xỉu đây này!
Úc Tưởng khoan thai đứng dậy, cô ngước mắt nhìn Lăng Sâm Viễn: “Chủ tịch Trữ vẫn còn ở đây.” Cô ngập ngừng trong chốc lát, không chờ Lăng Sâm Viễn đáp lại đã chậm rãi nói tiếp: “Tôi đang nghĩ, tôi nên lấy nước Coca hay là lấy nước cam hắt vào người anh Lăng thì tốt hơn đây anh Lăng. Chọn cái nào càng chứng tỏ sau khi tôi nhận được phí chia tay, dù anh Lăng có đeo đuổi tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng thà c.h.ế.t chứ quyết không thuận theo, thể hiện ý chí kiên cường bất khuất của tôi nhỉ?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn tức đến nỗi bật cười: “Được, vậy cô đi đi. Cô nói rất đúng, chí ít chúng ta không nên trắng trợn thân mật dưới mí mắt ông ta như vậy.”
Lời này vừa thốt ra, anh ta cũng dẹp luôn ý định đưa Úc Tưởng đi xem biệt thự.
Úc Tưởng: “Được thôi, tạm biệt anh!”
Sau đó Úc Tưởng vui vẻ phủi m.ô.n.g rời đi, cô vẫn không quên cầm theo chiếc áo vest ban nảy nhờ người giúp việc treo tạm.
Lăng Sâm Viễn trở về chỗ ngồi, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng dần khuất xa của Úc Tưởng.
Anh ta hơi tò mò.
Cô cũng dám chọc giận Trữ Lễ Hàn như thế này sao?
Ninh Ninh tiễn Úc Tưởng đến cổng, Úc Tưởng không muốn bị người khác trông thấy. Cô dừng bước chân, nói với Ninh Ninh: “Em về đi, không cần tiễn chị nữa đâu.”
Ninh Ninh: “Nhưng mà…”
Tuy Úc Tưởng chưa đến mức độ ghét cay ghét đắng nữ chính nhưng cũng không hẳn là yêu mến cô ấy. Bởi vì quanh người Ninh Ninh toát ra ánh hào quang chói loá của nhân vật nữ chính, đã định sẵn là sẽ luôn có người chắn tai bay vạ gió thay cô ấy.
Úc Tưởng vươn tay, giúp Ninh Ninh sửa sang lại trâm cài áo ghim trước ngực.
Cái trâm cài áo này là do Ninh Nhạn tặng cô ấy, không đáng bao nhiêu tiền.
Úc Tưởng nói: “Em phải mau chóng trở nên mạnh mẽ đi.”
Đừng để những người vô tội phải chịu oan ức vì nữ chính nữa.
Ninh Ninh ngẩn người, mắt nhìn theo Úc Tưởng đã đi xa. Trước giờ chưa từng có ai nói câu đó với cô ấy.
Chị gái sẽ nói với cô ấy rằng em phải học hỏi những lễ nghi của giới thượng lưu. Ba mẹ nói cô ấy là con phải học cách làm sao để giống phong thái con gái của nhà họ Ninh hơn nữa. Đồng nghiệp, bạn bè của cô ấy thì nói đừng sợ hãi nữa, đừng lo lắng nữa, cô ấy đã là cô chủ nhà giàu rồi, hà cớ gì phải tự ti, anh Lăng cũng đối xử rất tốt với cô ấy thế mà…”
Nhưng không một ai nói với cô ấy phải mạnh mẽ lên.
Úc Tưởng giẫm lên đôi giày cao gót, nhờ người giúp việc đưa cô đến gara xe ô tô của nhà họ Hà. Xe của Trữ Lễ Hàn đã đậu sẵn ở đó.
“Đã lấy được chìa khoá chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi cô.
Úc Tưởng theo Trữ Lễ Hàn lên xe, lấy ra một tập văn kiện.
Trong tập văn kiện này bao gồm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở, giấy chứng nhận chuyển nhượng, thẻ khóa từ và chìa khóa biệt thự.
Úc Tưởng cầm chìa khoá lắc qua lắc lại.
Chùm chìa khoá có tổng cộng bảy chìa, chìa khóa va vào nhau, phát ra âm leng keng lảnh lót. Cực kỳ vui tai dễ nghe. Tâm trạng Úc Tưởng đang rất tốt, cô vui vẻ híp mắt: “Này, đi thôi.”
Tài xế nghe vậy lập tức đạp chân ga cho xe chạy.
Tòa biệt thự này được Trữ Sơn chuyển giao cho cô, nó nằm ngay bên cạnh bãi Dài Thập Tam phồn hoa nhất thành phố Hải. Có thể nói nơi đây là biểu tượng trung tâm của cả thành phố.
Giữa vô vàn những tòa nhà cao chọc trời, chỉ có mười mấy căn biệt thự thấp tầng chen chân vào trong đó, trông cực kỳ chói mắt.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này của Úc Tưởng, cô chưa bao giờ được bước chân vào khu dân cư nào cao cấp đến thế.
Công ty dịch vụ quản lý bất động sản Kim Bài, thêm cả nhân viên bảo vệ, riêng nhân viên làm việc thôi đã có tới hơn trăm người. Đông nhân viên là thế nhưng chỉ để phục vụ cho mười mấy căn biệt thự ở đây.
Nếu như để Úc Tưởng một thân một mình tới đây, sợ là cô chẳng phân biệt được phương hướng rồi đi lạc luôn.
Dẫu sao cũng là người nghèo mà, trước đây cô làm gì có dịp được sống ở chốn xa hoa nào như ở đây chứ.
Còn Trữ Hàn Lễ vẫn giữ bộ dáng ung dung thong thả đó, cứ như thể anh tới vườn hoa sau nhà mình dạo chơi vậy.
Anh hạ cửa sổ xe xuống để Úc Tưởng tiện quan sát nơi đây hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-50.html.]
Dọc đường xe đi ngang qua, Úc Tưởng có thấy sân golf rộng lớn nằm trong khu vực này, mãi cho đến khi xe dừng trước toà biệt thự nhỏ xây theo phong cách phương Tây.
Cánh cổng mở ra.
Đầu tiên là khu vườn ngay lối vào giữa cửa lớn và phòng khách.
Ngoài khu vực sinh sống ra, cô còn được tặng quyền sở hữu một hồ bơi riêng ở trên tầng thượng và một vườn hoa sau nhà rộng khoảng hai trăm mét vuông.
Một phần của bãi Dài này cũng được phân chia vào phạm vi riêng tư của cô.
Có nhân viên bảo vệ tuần tra ở đây quanh năm để đảm bảo chắc chắn sẽ không có người khác lẻn vào từ dưới nước, gây ảnh hưởng đến sự an toàn của chủ sở hữu.
Vậy mà cô còn tưởng rằng, nếu có điều kiện cho thuê một căn hộ thu tiền thuê, còn mình sống ở căn hộ khác thì đã xem như hưởng thụ cuộc sống của bà chủ giàu có nho nhỏ rồi. Úc Tưởng thở ra một hơi thật nhẹ nhõm…
Quả nhiên, hạnh phúc của người có tiền là ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
“Muốn ở qua đêm ở đây không?” Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi.
Úc Tưởng hơi d.a.o động.
Cô chưa bao giờ sở hữu căn nhà lớn như vầy, cứ cho là có thì cũng không được ngôi nhà nào có khung cảnh nhìn ra hướng sông vào ban đêm lung linh xinh đẹp đến nhường này, cô không có hồ bơi lớn, khu vườn tư nhân hai trăm mét vuông cũng chẳng có nốt… Lần đầu tiên những thứ này thuộc về cô, đương nhiên phải trải nghiệm cho biết chứ.
“Căn nhà này có lẽ để trống rất lâu rồi nhỉ? Bụi bặm bám lên đồ chắc dày tới hai lớp luôn rồi, thôi kệ đi, để tôi thuê nhân viên vệ sinh…”. Úc Tưởng dừng một lát: “Căn nhà to thế này, phải tốn hết bao nhiêu tiền để thuê nhân viên vệ sinh vậy?”
Quả nhiên, bản chất của cô vẫn là suy nghĩ tiếc tiền của nhà nông nghèo khổ!
Chết tiệt, vừa mới nghĩ đến chuyện thuê nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp phải bỏ ra nhiều tiền như vậy làm cô thấy hơi đau lòng vì xót của.
“Nếu cô muốn ở đây, vậy bây giờ cho người sang đây dọn dẹp luôn.”
Trữ Lễ Hàn nói xong, liếc mắt nhìn thư ký Vương.
Thư ký Vương tức khắc hiểu ý anh, gọi điện thoại tìm đội ngũ nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp đến biệt thự. Không chỉ có mỗi đội ngũ vệ sinh, mà còn bổ sung dụng cụ ăn uống, thiết bị bếp núc các thứ, thức ăn nhồi nhét đầy tủ lạnh, bộ chăn ga trải giường mới tinh,…
Đây chính là năng lực do tiền tài mang đến sao?
Cô thấy ưng rồi đó nha.
Úc Tưởng không hề cảm thấy ngại ngùng tí nào.
Thậm chí cô còn nghĩ nên ‘ăn chực’ Trữ Lễ Hàn thêm mấy lần nữa.
Ngay khi ngũ nhân viên dọn dẹp được thư ký Vương thuê bắt tay vào bận rộn công việc của họ, Trữ Lễ Hàn đưa Úc Tưởng đến nhà hàng mà cô sở hữu trong khu dân cư.
Đây là nhà hàng được trao chứng nhận biểu tượng một Kim cương của Black Pearl*.
*Là một hệ thống đánh giá ẩm thực đầu tiên đặt ra các tiêu chuẩn về ẩm thực Trung Quốc, được ra mắt bởi tập đoàn Mỹ Đoàn.
Úc Tưởng tặc lưỡi: “Nếu chủ tịch Trữ nhìn thấy cảnh này chắc sẽ tức c.h.ế.t mất thôi…”
Trữ Lễ Hàn nghe thấy, không những không thương tiếc cho ông ba nhà mình mà còn dửng dưng tiếp lời cô: “Tiếc là ông ta không thấy.”
“Có điều…”
“Có điều?” Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn anh: “Có điều gì hả?”
Trữ Lễ Hàn: “Đưa điện thoại đây, tôi chỉ cô.”
Úc Tưởng: ?
Cô do dự một lúc rồi đưa điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Đằng nào Trữ Lễ Hàn cũng chẳng lấy được thứ gì hay ho từ chỗ cô.
Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại lên, chụp cô một bức ảnh, sau đó trả lại điện thoại cho cô.
Anh nói: “Đăng lên Weibo.”
Úc Tưởng nhìn bức ảnh vừa chụp xong, nhìn mãi cũng chả thấy nó có trò trống gì. Nhưng mà bức này trông cô đẹp hút hồn.
Ảnh đẹp thế này, do dự làm sất gì nữa mà không đăng chứ.
Úc Tưởng đăng ảnh lên Weibo, ngay cả trạng thái, status các thứ cô cũng làm biếng soạn, cứ vậy trực tiếp đăng bài luôn.
Mà Úc Tưởng không hề hay biết hiện tại cô đang lọt top trên bảng hotsearch. Thế là khi bài đăng của cô vừa hiện lên, ngay tức khắc có rất đông cư dân mạng tràn vào bình luận.
[Úc Tưởng đang ở đâu vậy?]
[Trông khung cảnh sau lưng cô ấy kìa, sao trông giống ở bãi Dài Thập Tam thế nhỉ?]
[Bãi Dài Thập Tam có nhà hàng này nữa hả? Sao tui chưa từng đến nhỉ?”
[Từ từ đã… Các chế không phát hiện ra điểm mù à? Là ai chụp ảnh cho Úc Tưởng vậy?]
Các nhà thám tử Sherlock Holmes online lại triển khai một vòng thảo luận mới.
Trong lúc đó, Úc Tưởng ở bên này không khoái món Tây cho lắm, bữa cơm chỉ ăn được nửa tiếng là họ đã rời đi rồi.
Trữ Lễ Hàn cùng cô đi dạo mấy vòng quanh khu vực bãi biển tư nhân rồi mới quay về biệt thự… Căn nhà chìm trong ánh đèn tỏa sắc vàng ấm áp, lò sưởi nằm trong góc cũng bắt đầu hoạt động, hơi ấm xen lẫn với hương thơm nhè nhẹ phả ra khắp không gian.
Cô bước lên phía trước, thấy bình hoa được đặt trên cái bàn cao.
Những đoá hoa màu tím cắm trong bình đang nở rộ khoe sắc, điều khiến người ta bất ngờ là chỉ trong mấy tiếng trước thôi, nơi đây còn chẳng có tí biểu hiện gì là có người sinh sống, cũng không được sinh động đầy sức sống như thế này.
“Cảm ơn cậu cả Trữ nhé.” Úc Tưởng quay người lại nói.
Trong khi sửa sang lại biệt thự, vẫn không quên cắm vài bó hoa tặng cô.
Úc Tưởng cảm thấy công ty dịch vụ nhà sạch này khá lãng mạn đấy chứ…
Trữ Lễ Hàn nhướng mắt nhìn cô, hờ hững đáp lại: “Muốn cảm ơn tôi?”
Trong lòng Úc Tưởng biết tỏng, muốn tôi nợ anh tiếp chứ gì?
Trữ Lễ Hàn hé môi, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Thế thì cô Úc hãy mời tôi ở lại qua đêm đi.”
Cô nhìn vào mắt anh.
Có lẽ là vì trong đó rộng lớn bao la nhưng cũng vô cùng trống trải, dường như trong mắt anh chỉ chứa được mỗi bóng hình của cô mà thôi.