Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:06:20
Lượt xem: 301
"Xin chào, xin hỏi mọi người là..." Một thư ký bên phía Trữ Lễ Hàn để ý đến nhóm người tổng giám đốc Thẩm nên nhìn về phía này.
Cổ họng tổng giám đốc Thẩm hơi nghẹn lại.
Anh ấy cảm thấy hình như mình đã lỡ nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên thấy rồi.
"Tìm tôi." Lăng Sâm Viễn nói chen vào.
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn lại, đầu tiên là liếc Úc Tưởng một cái. Ánh mắt anh ta hơi khựng lại một chút sau đó mới nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm: "Người của công ty văn hoá Khải Tinh phải không?"
Tổng giám đốc Thẩm lúng túng gật đầu.
Tiêu rồi.
Anh ấy nghĩ bụng.
Không ngờ vừa ra tới cửa thang máy đã gặp ngay cậu cả Trữ! Thật đúng là có những lời không thể ăn nói xà lơ được mà!
Mà lúc này Trữ Lễ Hàn cũng đã không còn dồn sự chú ý lên người thằng em trai con của bồ nhí kia nữa.
Anh chậm rãi giơ tay lên rẽ người đứng trước mặt ra rồi nhìn thẳng vào Úc Tưởng một cách chăm chú.
Cậu cả Trữ một thân quần áo chỉnh tề, cà vạt thắt tỉ mỉ, ngay cả cúc áo cũng cài đến cúc trên cùng. Trông anh có phong thái rất không hề tầm thường.
Song lúc ánh mắt của anh nhắm đến thật sự khiến người ta có cảm giác chịu áp bức không thốt được nên lời.
Úc Tưởng hít khẽ một hơi.
Hệ thống rất sợ cô nói nhăng nói cuội, bây giờ nó cực muốn mau mau bịt kín miệng cô lại.
Đúng lúc này tổng giám đốc Thẩm lại lên tiếng trước.
Tổng giám đốc Thẩm nhìn Trữ Lễ Hàn một cách dè dặt rồi lí nhí hỏi: "Đây là nhân viên Úc Tưởng của công ty chúng tôi. Cậu cả... Có quen cô ấy ạ?"
Trữ Lễ Hàn cụp mắt xuống, lạnh nhạt mở miệng: "Không quen."
Tổng giám đốc Thẩm khô khan đáp lại một tiếng: "À, à, xin lỗi, là do tôi hỏi đột ngột quá."
Úc Tưởng cảm thấy khá ổn.
Cứ để một mình sếp Thẩm hứng chịu tình cảnh lúng túng ngày hôm nay đi.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng lướt qua Úc Tưởng, đi vào trong thang máy.
Mấy thư ký và vệ sĩ ngẩn người giây lát sau đó cũng vội vàng đi vào theo anh.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Úc Tưởng loáng thoáng cảm nhận được ánh mắt của Trữ Lễ Hàn khẽ quét qua cổ cô một cái.
Sau đó cửa thang máy đóng lại.
Cô không còn cảm giác gì nữa.
Trong thang máy là một không gian lặng ngắt như tờ.
Thư ký do dự đôi giây rồi vẫn quyết định mở miệng: "Cậu cả, hình như chúng ta đi sai thang máy rồi. Đây là thang máy dành cho khách."
Bên cạnh có thang máy riêng của Trữ Lễ Hàn.
Chỉ có thang máy đó mới có thể đi lên tầng dành cho thành viên ban giám đốc.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ một cái rồi bảo: "Tan làm đi."
"À à!" Thư ký lập tức mừng như điên, cũng không đi thăm dò xem tại sao hôm nay trông ông chủ có vẻ hơi quai quái.
Trữ Lễ Hàn đi thẳng xuống hầm để xe. Thư ký Vương Lịch đã chờ anh ở trong xe từ rất lâu rồi.
Thấy Trữ Lễ Hàn mở cửa xe, anh ấy lập tức giơ thứ đang cầm trong tay lên.
Đó là một cái cặp tài liệu, vừa lật ra đã đập vào mắt mấy chữ to đùng phía trên: Báo cáo kiểm tra sức khoẻ.
Thư ký Vương khẽ nói: "Đúng là thuốc đó có chút vấn đề thật. Sau khi sử dụng, nó sẽ rất dễ dẫn đến rối loạn tuần hoàn, nghiêm trọng hơn thậm chí còn có thể sẽ tử vong."
Trữ Lễ Hàn cụp mắt xuống, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối.
Anh lật báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên tay ra đọc sơ qua một lượt. Sau khi rời khỏi khách sạn vào buổi sáng hôm đó, anh đã cho dời cuộc họp lại rồi lập tức đi làm kiểm tra sức khoẻ ngay.
Kết quả trên giấy thể hiện rằng cơ thể anh vô cùng khỏe mạnh.
Cho nên quả nhiên sự lựa chọn của anh lúc đó là cực kỳ đúng đắn. Dược tính đã thuyên giảm rất nhiều.
"Bên phía khách sạn Hải Lệ muốn gặp anh..." Thư ký Vương nhẹ nhàng nói.
Trữ Lễ Hàn khép báo cáo lại: "Anh đi xử lý đi."
Thư ký Vương gật đầu rồi đáp: "Vâng."
"Còn một việc nữa, những phóng viên có mặt ngày đó đều đã bị tạm giam cả rồi. Đến khi được thả ra, bọn họ sẽ không thể tiếp tục hành nghề này được nữa.”
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng trả lời. Anh không có hứng thú nghe mấy chuyện này.
Anh vô thức bóp đầu ngón tay một cái. Trong thoáng chốc, anh như vẫn còn cảm nhận được cảm xúc mềm mại, nhẵn nhụi khi bóp lấy cổ người ấy.
Cô tên là Úc Tưởng phải không?
Vừa rồi anh nhìn thấy trên cổ cô có một dấu vết hình bàn tay không quá rõ ràng vẫn còn hằn lại.
Đại khái là cũng chỉ có một mình anh có thể nhận ra đó là thứ gì.
Đó là dấu vết do bị anh bóp cổ mà ra.
Đối với một người đã trải đời như Trữ Lễ Hàn mà nói thì loại mất khống chế này là cảm giác cực kỳ xa lạ, cũng là cảm giác hoàn toàn không thể nhẫn nhịn hay chịu đựng được.
Trữ Lễ Hàn cong ngón tay lại, đè nén cảm xúc tàn bạo dưới đáy mắt xuống.
Lần này anh ngã ngựa một cách không thể giải thích được.
Chờ anh tìm cho ra được kẻ đứng sau rồi, anh sẽ dập nát từng khúc xương của kẻ đó cho mà xem.
"Có cần tìm... Người đã xuất hiện trong phòng anh nữa không ạ?" Thư ký Vương hỏi.
"Không cần nữa." Trữ Lễ Hàn không nói cho anh ấy biết rằng mình đã tìm được rồi. Chính xác mà nói thì vừa liếc mắt một cái anh đã tìm được.
"Vậy bây giờ tôi lái xe đưa anh về nhà cũ nhé?"
"... Gượm đã."
Trữ Lễ Hàn vẫn còn một chuyện cực kỳ quan trọng muốn hỏi Úc Tưởng.
Anh gọi vệ sĩ tới: "Anh tới phòng tiếp khách tầng một chờ một người. Là cô gái an nãy bên cạnh tổng giám đốc Thẩm của công ty văn hóa gì gì kia ấy."
Vệ sĩ vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Còn Úc Tưởng bây giờ thì sao?
Cô đi cùng cả nhóm vào phòng họp nhỏ.
Lăng Sâm Viễn xoay người: "Tổng giám đốc Thẩm đã mang tài liệu tới rồi chứ?"
"Tôi có mang!" Tổng giám đốc Thẩm vừa nói vừa lấy kẹp tài liệu và máy tính xách tay từ trong túi công văn ra.
Lăng Sâm Viễn nhận lấy rồi mở ra bắt đầu đọc tài liệu.
Tổng giám đốc Thẩm ở bên cạnh bắt đầu luôn mồm luôn miệng giới thiệu công ty của mình, các hạng mục công ty mới triển khai và những người nổi tiếng trên mạng mà anh ấy đã ký hợp đồng gần đây.
Úc Tưởng nghe rõ mọi thứ.
Hoá ra đây là một công ty mạng đa kênh, chuyên môn phụ trách việc đào tạo những người nổi tiếng trên mạng.
Không đợi tổng giám đốc Thẩm giới thiệu xong, Lăng Sâm Viễn đã cắt ngang lời anh ấy: "Tôi sẽ từ từ xem, anh không cần phải nói đâu."
Tổng giám đốc Thẩm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống lại.
Mà đây cũng là lúc Úc Tưởng bắt đầu màn trình diễn của bản thân.
Cô chống cằm, dựa vào bàn họp, vừa xoay xoay cốc giấy đựng trà trong tay vừa nhìn chằm chằm vào Lăng Sâm Viễn.
Không chớp mắt.
Hệ thống chịu kích thích lớn bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.
Hệ thống: [Được rồi, bây giờ Trữ Lễ Hàn đã đi, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Sâm Viễn trước.]
Úc Tưởng: Ừ, cậu không thấy tôi đang tiến hành đây à?
Hệ thống: [?]
Hệ thống: [Đây mà cũng coi là tiến hành á?]
Úc Tưởng: Cậu nghĩ một chút mà xem. Một người phụ nữ đột nhiên chẳng hiểu sao lại xông lên nói em thích anh, có phải nhìn kiểu gì cũng như bị điên không?
Hệ thống: [Bị điên thì bị điên chứ. Cô chỉ cần đi trước nội dung truyện là được.]
Úc Tưởng: Sao cậu không soi lại bản thân mình thử đi? Tại sao cậu lại chỉ được chia cho hướng dẫn một nhân vật tốt thí như tôi chứ? Đương nhiên đó là vì cậu không ưu tú như những hệ thống khác... Tại sao cậu lại không ưu tú như những hệ thống khác? Cũng là vì cậu quá cứng nhắc lúc kèm cặp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ đấy.
Hệ thống: [...]
Thôi đừng có mà huyên thuyên nữa, tôi đã cảm nhận được rằng có thể là do trước kia tôi đã tạo cái nghiệp gì đó quá là to nên mới bị phân công tới quản lý cô đấy.
Úc Tưởng: Cậu nói nam chính nguyên tác thông minh đến mức nào nhỉ?
Hệ thống: [Đương nhiên nam chính sẽ là người có chỉ số thông minh cao nhất trong thế giới này rồi. Dù sao đó cũng là nam chính nguyên tác mà.]
Úc Tưởng: Ừ nên cậu nghĩ mà xem. Nếu tôi cứ như người máy tự dưng chạy tới tỏ tình với nam chính một cách chẳng hiểu kiểu gì y hệt vớ đại một tên để tỏ tình mà không có chút mặn mà nào như vậy thì anh ta có nghi ngờ rằng tôi không phải nguyên chủ không?
Hệ thống: [...]
Nó bị thuyết phục rồi.
Mà đến đây.
Đúng là Lăng Sâm Viễn cũng không tài nào bỏ qua được ánh mắt quá đỗi chăm chú và nóng bỏng từ phía Úc Tường.
Anh ta nhìn về phía cô.
Úc Tưởng vẫn nhìn anh ta.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Ánh mắt của Úc Tưởng vẫn rất vững vàng và bình tĩnh.
Đây là cô gái to gan nhất, cũng là cô gái mặt dày nhất mà Lăng Sâm Viễn đã từng gặp.
Tất nhiên cũng là cô gái có dáng vẻ xinh đẹp nhất mà Lăng Sâm Viễn từng thấy.
"Giám đốc Lăng à?" Tổng giám đốc Thẩm hơi đứng ngồi không yên. Anh ấy lên tiếng đề nghị: "Hôm nay cũng không còn sớm nữa. Anh xem hay là lát nữa chúng ta cùng tới khách sạn Hải Lệ dùng một bữa cơm nhé?"
Khách sạn Hải Lệ chính là nơi mà Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đã qua đêm cùng nhau kia.
Đây là một khách sạn khá nổi tiếng ở thành phố Hải.
Lăng Sâm Viễn đặt kẹp tài liệu xuống: "Không cần đâu, tài liệu cứ để lại chỗ tôi cái đã, tôi sẽ cho người đi soạn một phần tài liệu điện tử để tổng giám đốc Thẩm cầm máy tính về."
Tổng giám đốc Thẩm hơi thấp thỏm và sốt ruột.
Bây giờ anh ấy mới không nhịn được mà oán trách bản thân đã chọn một thời điểm không quá phù hợp, đụng trúng cả cậu cả Trữ lẫn Lăng Sâm Viễn.
Cũng đúng, vừa mới cãi nhau chẳng vui vẻ gì nên chắc chắn người ta cũng chẳng có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện của mình.
Tổng giám đốc Thẩm không thể làm gì khác hơn là đồng ý: "À vậy cũng được. Thế bao giờ anh có thời gian rảnh hoặc có tiến triển gì mới thì anh có thể liên lạc cho tôi."
Thế rồi Liêu Giai Phỉ cầm máy tính xách tay lên rồi đi trước.
Tổng giám đốc Thẩm đi phía sau.
Lúc này, Lăng Sâm Viễn đi tới cạnh cửa, đóng cánh cửa kính lại.
Hệ thống: [?]
Hệ thống: [Đậu má!]
Đây là kiểu phát triển gì thế này?
Tại sao đột nhiên lại...
Lăng Sâm Viễn cứ vậy mà đứng ở cửa rồi xoay người lại hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa nhỉ? Vừa rồi cô vẫn luôn nhìn tôi."
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
À à à khá là tốt, hoá ra chỉ là vì hỏi chuyện này.
Nó còn tưởng rằng sau khi Trữ Lễ Hàn phá vỡ hình tượng nhân vật thì hình tượng của người này cũng không giữ nổi nữa chứ. Tại nó cả, tại nó cả, đầu nó bị mấy thứ không lành mạnh lấp đầy rồi.
"Ừ, đã từng gặp, trong một bữa tiệc rượu." Úc Tưởng gật đầu một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-5.html.]
"Cô là..."
"Nơ bướm lớn."
Lăng Sâm Viễn: "..."
Vừa nghe cô nói vậy là anh ta nhớ ra ngay.
Bởi vì người phụ nữ đeo cái nơ bướm bự chà bá trong tiệc rượu kia cũng khiến người ta ngứa mắt giống anh ta. Chẳng qua anh ta là vì thân phận nhiều dị nghị, còn cô kia thì lại là vì phong cách ăn mặc hoàn toàn chẳng giống ai.
Lăng Sâm Viễn gặp chút khó khăn trong việc liên hệ cái hình tượng kia với cô gái trẻ tuổi đang mặc chiếc áo len màu hạt dẻ, mái tóc dài xõa ngang vai cùng với ngũ quan xinh đẹp này lại với nhau.
"Cô cứ nhìn tôi chằm chằm là có chuyện gì sao?"
"Tôi thích anh, anh không biết à?" Úc Tưởng nói với vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Anh ta... Anh ta thật sự không biết.
Lăng Sâm Viễn buồn cười nhìn cô: "Nên là?"
Địa vị của anh ta ở thành phố Hải bây giờ rất nhiều đàm tiếu.
Không có ai biết được rằng anh ta đã bắt đầu gây dựng nên thế lực riêng của bản thân ở nước ngoài từ lâu rồi.
Có rất nhiều cô chiêu thích anh ta nhưng lại vì thân phận và địa vị của anh ta mà chần chừ. Mãi đến tận bây giờ vẫn chưa có ai dám tới trước tới mặt anh ta lớn tiếng bày tỏ như thế.
Úc Tưởng: "Anh có thích tôi không?"
Lăng Sâm Viễn: "Tất nhiên là không rồi."
Cô gái trước mắt này thấp kém, thô lỗ, thậm chí trông có vẻ còn không được thông minh cho lắm nữa.
Kém xa kiểu con gái mà anh ta ưng.
Úc Tưởng: Nếu tôi nói được thôi cũng không sao thì có phải sẽ phá huỷ hình tượng nhân vật không?
Hệ thống rất hài lòng: [Đúng vậy, đúng là thế. Cô có thói quen hỏi ý kiến của tôi trước khi mở miệng như thế là rất tốt. Tiếp tục giữ vững nhé.]
Úc Tưởng đứng lên, hừ một tiếng đầy lạnh lùng rồi phun ra từng chữ rõ ràng: "N, m, s, l."
*Nmsl (ni ma si le): Chết mẹ mày rồi.
Nói xong cô bước tới trước mặt Lăng Sâm Viễn, kéo cửa rồi đi ra ngoài với vẻ vênh váo và kiêu ngạo.
Hệ thống vẫn còn ngơ ngác: [Là, là có ý gì?]
Úc Tưởng: Lướt mạng nhiều vào, đọc sách thêm đi.
Lăng Sâm Viễn cũng hơi sững sờ.
… Cô đó có ý gì vậy?
Tôi nghi ngờ cô ấy đang chửi tôi nhưng mà tôi lại không tìm được chứng cứ.
Lăng Sâm Viễn nhíu mày.
Mà bên kia tổng giám đốc Viễn đã đi tới tầng một rồi mới phát hiện có gì đó sai sai.
"Úc Tưởng đâu rồi?"
Liêu Giai Phỉ: "Tôi cũng không biết. Có lẽ cô ấy không theo kịp."
Tổng giám đốc Thẩm cẩn thận ngẫm lại rồi sực nhớ ra: "Hình như, hình như vừa rồi giám đốc Lăng đã đóng cửa lại! Anh ta... Anh ta nhốt Úc Tưởng lại ư?!"
Liêu Giai Phỉ cũng hơi biến sắc: "Anh ta muốn làm gì?"
Tổng giám đốc Thẩm cúi đầu xuống rồi lẩm bẩm: "Bảo sao vừa rồi bầu không khí cứ có vẻ là lạ lắm, có khi thật sự là bọn họ đã quen nhau từ trước rồi cũng nên, chỉ là nói trước mặt chúng ta thì không hay lắm... Như vậy là tốt nhất..."
Liêu Giai Phỉ: "Nhưng lỡ may anh ta muốn làm chuyện xấu..."
Tổng giám đốc Thẩm muốn thuyết phục cô ta.
Nhà giàu thì có chuyện của nhà giàu, sao có thể nói là làm chuyện xấu được?
Lúc này có một vệ sĩ áo đen đi tới.
"Có phải tổng giám đốc Thẩm không ạ?"
Tổng giám đốc Thẩm: "Đúng thế, sao vậy?"
Được.
Đúng là tổng giám đốc Thẩm rồi.
Cô gái bên cạnh tổng giám đốc Thẩm cũng đúng rồi.
Vệ sĩ nhìn Liêu Giai Phỉ rồi nói: "Cậu cả Trữ đang chờ cô ở dưới hầm để xe."
Lần này tổng giám đốc Thẩm lại ngẩn tò te, chỉ biết ngơ ngác lặp lại một lần nữa: "Anh nói cái gì cơ?"
Liêu Giai Phỉ cũng bối rối: "Xin lỗi nhưng mà tôi không quen cậu cả Trữ..."
Vệ sĩ: "Dù có quen hay không thì vẫn phải phiền cô đi cùng tôi một chuyến, cậu cả Trữ đang chờ. Nếu cô không yên tâm thì có thể để tổng giám đốc Thẩm đưa cô tới hầm để xe một chuyến. Anh ấy có thể đứng từ xa nhìn lại."
Tổng giám đốc Thẩm lên tiếng: "À, được."
Liêu Giai Phỉ không thể làm gì khác hơn là đi theo vệ sĩ xuống hầm để xe.
"Cậu cả, người đã tới rồi." Vệ sĩ dừng lại cạnh một chiếc Maybach rồi giơ tay khẽ gõ lên cửa kính xe một cái.
Cửa kính nhanh chóng được hạ xuống.
Để lộ gò má đẹp trai nhưng vô cùng hờ hững của Trữ Lễ Hàn.
"Chạy nhanh quá ha." Anh vừa nói vừa nghiêng đầu sang, dáng vẻ hơi lạnh lùng, khác hoàn toàn với vẻ lịch sự lễ độ, áo mũ chỉnh tề trong tòa cao ốc vừa rồi.
Liêu Giai Phỉ giật mình, trái tim ngay lập tức đập như trống đánh.
"Cậu, cậu cả Trữ..." Liêu Giai Phỉ run rẩy gọi.
Trữ Lễ Hàn và cô ta bốn mắt nhìn nhau: "..."
Trữ Lễ Hàn: "Cô là ai?"
Liêu Giai Phỉ: "Hả?"
Cô ta cũng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây này.
Trữ Lễ Hàn nhìn về phía vệ sĩ.
Vệ sĩ luống cuống vội vàng tiến lên giải thích: "Tôi thật sự đã tìm cô gái bên cạnh tổng giám đốc Thẩm."
Hình như Liêu Giai Phỉ lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó. Cô ta im lặng trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: "Vậy anh đã từng nghĩ đến việc bên cạnh tổng giám đốc Thẩm có hai cô gái chưa?"
Vệ sĩ: "..."
Toi rồi.
Cậu cả cũng không nói cho tôi biết có hai người mà.
Thật ra thì lúc đó Trữ Lễ Hàn cũng không để ý tới Liêu Giải Phỉ.
Anh chỉ nhìn thấy Úc Tưởng thôi.
"Thôi bỏ đi." Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói.
Vẻ lạnh lùng trên mặt anh biến mất, cứ như dáng vẻ ghê người vừa rồi chỉ là ảo giác của người ngoài vậy.
"Đưa cô ta về đi." Trữ Lễ Hàn vừa nói vừa nâng cửa kính xe lại.
Vệ sĩ gật đầu với cửa kính xe một cái rồi vội vàng sửa chữa sai lầm.
Bên này, tổng giám đốc Thẩm thấy Liêu Giai Phỉ trở về nhanh như vậy thì hơi nghi ngờ: "Nói chuyện với cậu cả Trữ xong rồi hả?"
"Không phải, nhận nhầm người thôi." Liêu Giai Phỉ ngập ngừng bảo: "Có thể người mà cậu cả Trữ muốn tìm là Úc Tưởng."
Tổng giám đốc Thẩm sửng sốt sau đó mới chậm rãi cười nói: "À, hoá ra là như vậy. Thật là, thế sao lại nói là không quen chứ..."
Anh ấy sững lại.
Trong lòng anh ấy thì đang nghĩ đừng có bảo là mối quan hệ không thể tiết lộ ra ngoài nào đấy chứ?
Ví dụ như là tình nhân?
Nhưng cũng không đúng mà.
Tổng giám đốc Thẩm hoang mang hết sức.
Úc Tưởng cũng không thể nào cùng lúc là tình nhân của cả hai anh em đấy chứ???
Cái quái gì thế, vậy chẳng phải là đang nhảy trên dây thép à?
Bên này tổng giám đốc Thẩm vẫn còn đang hoang mang thì ở phía bên kia Úc Tưởng đã ra khỏi tòa nhà Quang Minh rồi.
Vệ sĩ đang muốn sửa chữa sai lầm kia tất nhiên cũng không thể tìm được Úc Tưởng.
Trong xe, thư ký Vương hỏi: "Anh tìm cô ấy là muốn hỏi người đứng sau lưng sai khiến cô ấy là ai sao?"
Anh ấy vừa định chủ động xin đi g.i.ế.c giặc, nói rằng hay là để tôi tự đến công ty đó một chuyến, trong vòng ba ngày tôi sẽ tóm được kẻ đó.
"Không phải." Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt đáp: "Được rồi, lái xe đi."
Muốn gặp cô còn khó hơn người khác muốn gặp anh nữa.
"Vâng". Thư ký Vương cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hỏi ra người đứng sau đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa. Bây giờ khách sạn Hải Lệ đang sợ c.h.ế.t khiếp, mấy phóng viên cũng nhũn cả xương rồi, muốn hỏi được gì cũng không khó.
Anh không cần phải cạy miệng Úc Tưởng nữa.
Anh chỉ muốn hỏi...
Úc Tưởng chạy cái gì hả?
Sợ anh tỉnh dậy rồi sẽ lột da cô à?
Còn có ngày đó sau khi đi Úc Tưởng có uống thuốc tránh thai không?
Ở một bên khác, Lăng Sâm Viễn nhận điện thoại rồi đi xuống tầng dưới.
Anh ta khác với Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn là cậu cả danh chính ngôn thuận, ai ai cũng biết tiếng tăm của anh.
Trữ Lễ Hàn có thang máy riêng, anh ta không có.
Lăng Sâm Viễn đứng trong thang máy bình thường như bao nhân viên khác.
"Giám đốc Lăng." Có nhân viên chào hỏi anh ta.
Lăng Sâm Viễn gật đầu chào lại.
"Các cô có biết mấy chữ cái này là có ý gì không?" Lăng Sâm Viễn đột nhiên hỏi.
"Giám đốc Lăng đang nói đến chữ nào ạ?"
"n, s, mấy chữ như vậy ấy..."
"Có thể là từ viết tắt chăng? Hay là từ đơn nhỉ? Anh lên mạng tìm kiếm thử xem."
Lăng Sâm Viễn gật đầu đáp lại rồi mở di động lên tìm kiếm.
"Nmsl.”
Đừng bao giờ tin nó là c.h.ế.t mẹ mày thật rồi nhé.
Thật ra nó là một từ ngữ thường dùng để khích lệ, đem đến năng lượng cực kỳ tích cực! Đồng thời nó cũng có thể dịch là không sao đâu, các bạn là rồng,... Đầu chó.jpg"
Lăng Sâm Viễn: "...?"
Cô đang khích lệ anh ta á?
Khích lệ cái gì cơ? Khích lệ anh sẽ nói với cô thêm mấy lần nữa là tôi không thích cô à???
Bên kia, Úc Tưởng đã về đến nhà.
Phòng khách nhà họ Úc đang hết sức náo nhiệt, mọi người đang thử lễ phục.
"Đây là của cháu." Bác cả Úc tự tay giao cho Úc Tưởng một bộ quần áo, hơn nữa còn nói với giọng cảnh cáo: "Không được mặc mấy bộ đồ do cháu tự chọn nữa đâu nhé. Ngày mai nhà họ Kim gả con gái, đừng có bêu xấu nhà họ Úc trong đám cưới của nhà người ta."
Hệ thống: [Đây rồi, nội dung truyện xảy ra trong ngày mai rất quan trọng đấy! Nhất định cô phải nắm chắc!]
Úc Tưởng hỏi: Có nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện à?
Hệ thống: [Tất nhiên rồi, nam nữ chính nguyên tác và trùm phản diện đều sẽ tề tụ đủ...]
Nói đến đây, hệ thống dừng lại một chút.
Hệ thống: [Cô đừng có mà làm xằng làm bậy gì đấy!]