Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:37
Lượt xem: 147
Hệ thống cảm thấy hình như bởi vì Úc Tưởng trở nên cực kỳ giàu có nên hệ thống cũng trở nên phách lối hơn rồi?
"Ôi, phiền c.h.ế.t đi được, mới tháng trước anh của tớ lại tốn hết mấy triệu tệ mua tặng tớ một chiếc du thuyền, anh ấy cũng đâu phải không biết là tớ không thích ra biển đâu chứ."
"Ha ha, hay là cậu tặng lại cho tớ đi?"
"Vậy thì cậu đưa cho tớ viên đá Ruby đó đi."
"Cậu quá đáng rồi đó nha, viên đá Ruby đó là quà sinh nhật của mẹ cậu ấy tặng cho đó. Chỉ riêng viên đá thô thôi cũng đã có giá bảy triệu tệ rồi, chưa kể tiền công..."
Hệ thống lại một lần nữa tỏ ra khinh thường: [Mới có mấy triệu tệ!]
"À đúng rồi, Nhạn Nhạn, ban tổ chức của cuộc thi Piano Quốc Tế Leeds..." Muốn mời cậu đến tham gia đúng không? Họ còn chưa nói xong nửa câu cuối.
Úc Tưởng: "Thật là nhàm chán quá đi à."
Những thiên kim tiểu thư ngồi đối diện: "..."
Sau đó, Úc Tưởng lấy điện thoại ra: “Hay là đánh bài Xì Tố không?” Cô quay đầu lại nhìn Hà Vân Trác: “Anh biết đánh không?”
Hà Vân Trác: "... Biết."
Thực ra, Hà Vân Trác cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.
Ninh Nhạn thông minh, hào phóng và thanh lịch. Bạn bè xung quanh đều đã quen với việc tâng bốc cô ta.
Mỗi lần vào những lúc như vậy, Hà Vân Trác đều sẽ mỉm cười, anh ta cảm thấy mắt nhìn của mình quá tốt vì đã yêu phải một cô gái có sức hút như vậy.
Vào lúc đó, những người xung quanh Ninh Nhạn thường sẽ trêu chọc Hà Vân Trác vài câu, nói cậu Hà thật là hào phóng, cậu Hà lại mua đồ tặng Nhạn Nhạn rồi, thật là ga lăng quá đi, v.v...
Nghe những câu nói này, Hà Vân Trác cũng cảm thấy rất vui.
Anh ta cảm thấy Ninh Nhạn nghe nhiều những câu nói như vậy rồi tự khắc sẽ nhìn thấy được sự tận tâm của anh ta đối với cô ta. Những câu nói đùa cứ lời qua tiếng lại như thế thì chẳng phải cả hai rồi cũng sẽ có thể thấu hiểu nhau được sao?
Nhưng đột nhiên bị Úc Tưởng nói như thế.
Hà Vân Trác cũng thật sự cảm thấy có một chút... nhàm chán.
Cái cảm giác nhàm chán đó chợt biến thành một sự trống trải vô tận, nhanh chóng nhấn chìm lấy anh ta.
Thậm chí, Hà Vân Trác còn cảm thấy cảnh tượng trước mặt mình có chút buồn cười.
Nó hài hước như một vở kịch được trình diễn theo định kỳ vậy.
Úc Tưởng nhìn qua hướng Ninh Ninh: "Em có biết đánh không?"
Ninh Ninh vẫn còn có chút ngẩn ngơ, bị Úc Tưởng hỏi đến, cô ấy ngay lập tức trở nên bối rối rồi gật đầu một cái: "Biết, biết đánh sơ sơ."
Những thiên kim tiểu thư ngồi bên cạnh muốn lên tiếng châm chọc rằng ở đây thì lấy đâu ra bài Xì Tố cho cô đánh chứ?
Úc Tưởng: "Vậy được rồi, lấy điện thoại của em ra đi, tải cái phần mềm này xuống rồi chúng ta liên kết online."
Ninh Ninh nhìn Ninh Nhạn: "À à..."
Những thiên kim tiểu thư khác: "..."
Sau đó, trong những cuộc thảo luận với những chủ đề mang tính giàu sang, đẳng cấp của các thiên kim tiểu thư, đột nhiên xuất hiện một số giọng nói có hơi không hợp với hoàn cảnh cho lắm.
"Cướp địa chủ!"
"Một đôi 2!"
"Mau lên nào, tôi chờ đến hoa cũng héo hết rồi đây..."
Ninh Nhạn: "..."
Cô ta nhận ra rằng dường như không thể sử dụng cách mà mình đã dùng để đối xử với cô em ngốc nghếch để đối xử với Úc Tưởng được nữa.
Sau khi chơi vài ván bài Xì Tố.
Úc Tưởng nhìn sang hướng Ninh Ninh: "Vận may của em không tệ nha..."
Ninh Ninh: "Hả? Vậy, vậy sao?" Cô ấy khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô ấy được khen ở nơi như vậy.
Úc Tưởng thở dài: “Chị thua hết Đậu Vui Vẻ rồi.”
Hệ thống: [...]
Cô gái này đã lý giải một cách hoàn hảo cái gì gọi là chơi dở mà cứ khoái chơi.
“Vậy, vậy có đánh tiếp không?” Ninh Ninh hỏi nhỏ.
Úc Tưởng: "Chờ một chút, chị đi tìm người xin một ít Đậu Vui Vẻ."
Ninh Ninh có chút tò mò, tìm ai để xin chứ?
Hà Vân Trác: "Tôi sẽ cho cô Đậu Vui Vẻ của tôi."
Ninh Nhạn nghe thấy câu đó, trong lòng có chút không vui.
Rõ ràng chỉ là Đậu Vui Vẻ trong một cái phần mềm trò chơi ảo.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng nghĩ đến chuyện chiếc áo khoác mà Hà Vân Trác đã tặng cho người khác trên hải đảo lần trước... Đồ của anh ấy phải luôn luôn tặng cho cô ta, cho dù cô ta không lấy thì người khác cũng không được lấy. Dựa vào đâu mà Úc Tưởng có thể lấy chứ?
Nào ai ngờ ở phía bên đó Úc Tưởng nói mà không thèm ngẩng đầu lên: "Với chút ít Đậu Vui Vẻ của anh hả? Còn không đủ để tôi thua mười ván nữa."
Hà Vân Trác: "..."
Ninh Nhạn: "..."
Ninh Ninh vội vàng nói: "Chị ơi, để em chuyển phần của em cho chị nhé."
Úc Tưởng vẫn không ngẩng đầu lên: "Chị không nhận đồ bố thí."
Hà Vân Trác nghe thấy vậy ngay lập tức không nhịn được cười, anh ấy nói: "Được thôi, vậy cô tìm ai để xin hả?"
Mắt anh ấy nhìn xuống, hình như thấy cô mở Wechat ra, sao chép và dán một số điện thoại từ trong danh bạ, sau đó nhấn vào tìm kiếm bạn bè.
Màn hình hiện ra một người với ảnh đại diện màu trắng.
Sau đó, Úc Tưởng đã gửi đi một yêu cầu kết bạn.
Hà Vân Trác không thể kiềm được sự tò mò của mình.
Lần trước, anh ấy vì muốn thêm bạn với Úc Tưởng mà phải tốn biết bao nhiêu công sức... Thế mà lần này Úc Tưởng lại chủ động đi gửi yêu cầu kết bạn cho người khác?
Lúc này ở đầu bên kia.
Hai ba người đang tụ lại xung quanh Trữ Lễ Hàn, họ nói chuyện với Trữ Lễ Hàn vô cùng nhiệt tình, mặc dù đa phần đều là họ nói còn Trữ Lễ Hàn thì rất ít khi lên tiếng.
Dù sao có thể gặp được Trữ Lễ Hàn trong một bữa tiệc như vậy, thực sự là may mắn được tích góp từ tám kiếp trước! Trữ Lễ Hàn ít nói cũng không sao cả! Bọn họ có thể nói nhiều một chút, lưu lại nhiều ấn tượng một chút trong lòng cậu cả Trữ chẳng phải cũng tốt sao?
Đúng lúc này, điện thoại của Trữ Lễ Hàn đột nhiên vang lên.
Mọi người lập tức im lặng, cùng đợi cậu cả Trữ xử lý công việc.
Dù sao, trong giới kinh doanh, trong trường hợp này có ai mà không biết điều lại đi lên tiếng đâu chứ?
Trữ Lễ Hàn từ từ lấy điện thoại ra.
Mọi người nhìn thấy đều nói thầm trong lòng hình như đây là điện thoại di động cá nhân của cậu cả Trữ. Không biết là ai lại có cơ hội liên lạc được số cá nhân này của cậu cả nữa...
Trữ Lễ Hàn cũng đang tự hỏi đó là ai.
Sau đó thì anh nhìn thấy một yêu cầu kết bạn.
Anh nhấp vào, trong thông tin xác minh có ghi hai chữ: Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn mím môi dưới một cái.
Cũng không biết vì sao, chỉ với một hành động nhỏ vậy thôi cũng làm cho mọi người đột nhiên cảm giác được tâm trạng của cậu cả Trữ đã trở nên tốt hơn.
Tất nhiên, Trữ Lễ Hàn chấp nhận yêu cầu kết bạn này ngay.
Anh có hơi tò mò muốn biết Úc Tưởng sẽ nói gì với anh.
Sự tò mò của Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng được thỏa mãn.
Phía trên khung hộp thoại đang hiện dòng chữ đối phương đang soạn tin nhắn...
Và rất nhanh chóng đã có tin nhắn được gửi đến.
[Cậu cả Trữ, làm phiền anh gửi giúp danh thiếp của tôi cho các vệ sĩ của anh, để họ thêm bạn với tôi và nhân tiện chuyển cho tôi một ít Đậu Vui Vẻ nhé =3=]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Đậu Vui Vẻ? Là cái gì?
Nhưng anh gần như cũng đoán ra được đó có lẽ lại là một vật phẩm gì đó trong trò chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-46.html.]
Trữ Lễ Hàn di chuyển ngón tay và nhấn vào bàn phím trên màn hình.
Anh muốn từ chối cô một cách lạnh lùng, nhẫn tâm.
Nhưng cậu cả Trữ nhìn chằm chằm vào biểu tượng "=3=" một lúc.
... Biểu tượng này có nghĩa là hôn à?
Trữ Lễ Hàn: [Gửi tài khoản trò chơi qua đi]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: [Bạn nhìn xem con cá này nó lớn thật]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Đặt cái tên kiểu gì vậy?
Mọi người nhìn cậu cả Trữ bận rộn, hình như là anh đã trả lời tin nhắn rồi sau đó lại gọi điện.
Họ nghĩ thầm cuộc gọi này hẳn là rất quan trọng chăng? Những lúc như vậy, có thể khiến cho cậu cả Trữ gọi lại ngay lập tức...
Sau đó, họ nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói với đầu dây bên kia: "Bảo Đàm Tân và những người khác tải một cái phần mềm trò chơi này xuống rồi gửi một ít Đậu Vui Vẻ vào tài khoản trò chơi này. Tên tài khoản là..." Anh dừng lại một lát nhưng vẫn bình tĩnh lặp lại tên tài khoản đó một lần nữa: "Bạn nhìn xem con cá này nó lớn thật."
Vệ sĩ ở đầu dây bên kia vừa nghe đã lập tức hiểu ra.
"Được, được, anh yên tâm, bọn em sẽ thu xếp ngay lập tức!"
Chuyển cho cô Úc là Đậu Vui Vẻ thế nhưng thứ họ được tăng lại là tiền lương bằng tiền mặt đấy!
Mối làm ăn này không làm là phí rồi!
Những người đứng xung quanh Trữ Lễ Hàn: ???
Thế cho nên, cuộc gọi này là để chuyển Đậu Vui Vẻ vào tài khoản trò chơi?
“Cậu cả... Có chơi trò này nữa sao?” Có người mạnh dạn hỏi.
Trong lòng người đó nghĩ thầm tôi cũng có thể chuyển cho anh mà!
Mỗi ngày bắt tôi dành ra ba tiếng đồng hồ đấu địa chủ với anh cũng được!
Trữ Lễ Hàn: "Không chơi."
Mọi người đều sững sờ.
Vậy... Vậy là ai đang chơi? Mẹ của cậu cả Trữ sao? Cũng không đúng. Người phụ nữ ấy còn cuồng công việc hơn cậu cả Trữ nữa, lấy đâu ra thời gian rảnh để chơi cái này?
Tất cả mọi người chìm trong sự hoang mang.
Chỉ có một người là nhìn chằm chằm vào áo khoác của Trữ Lễ Hàn và cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Ừm, mọi khi cậu cả Trữ luôn ăn mặc rất chỉn chu và tỉ mỉ.
Theo lý mà nói, đáng lẽ anh sẽ mặc thêm một chiếc áo vest bên trong chiếc áo khoác ngoài. Sao lại chỉ có áo sơ mi và áo gi-lê thế này? Nếu như không có áo vest thì lẽ ra nên phối với áo len thay vì áo gi-lê mới đúng chứ?
Trong lúc mọi người đang âm thầm suy đoán như Sherlock Holmes.
Thì điện thoại của Úc Tưởng khẽ rung lên.
Cô nhận được tin nhắn từ Trữ Lễ Hàn.
[Nửa tiếng nữa, đợi tôi ở chỗ rẽ trên tầng hai]
Cùng lúc đó, còn có tiếng thông báo Đậu Vui Vẻ đã được chuyển đến tài khoản.
"Được rồi, có rồi. Có tới hơn bảy triệu Đậu Vui Vẻ luôn! Nào, tiếp tục thôi!" Úc Tưởng nói.
Các thiên kim tiểu thư: "..."
Hơn bảy triệu Đậu Vui Vẻ, cô đang thấy vui về cái gì chứ? Cũng có phải là tiền mặt đâu!
Úc Tưởng lại ngồi ở đó chơi được thêm một lúc thì lại thua tiếp tầm mười ván nữa.
Hà Vân Trác muốn chuyển số Đậu Vui Vẻ mà anh ta đã thắng được lại cho Úc Tưởng nhưng hệ thống hiện ra nhắc nhở rằng số Đậu Vui Vẻ mà đối phương đã nhận được trong hôm nay đã vượt mức rồi.
Hà Vân Trác cảm thấy hơi chán nản.
Dường như đến việc tặng cái này cũng có rất nhiều người xếp hàng để chờ tặng cho Úc Tưởng, hoàn toàn không đến lượt anh ta.
Ninh Ninh ngồi bên cạnh im lặng không nói nên lời.
Như vậy tức là thật ra chị Úc Tưởng có rất nhiều bạn bè sao? Chỉ là giờ ở đây mới không có bạn thôi. Hơn nữa chị ấy dường như cũng không quan tâm lắm...
Những thiên kim tiểu thư ở bên cạnh có chút sốt ruột rồi.
Họ cảm thấy như mình đang đóng kịch cho người mù xem, điều này khiến họ cảm thấy mất hứng và thậm chí có chút xấu hổ.
Lúc này không biết là ai nói: "Sao đến Lăng Sâm Viễn cũng tới đây luôn vậy?"
Ngay lập tức, ánh mắt của Ninh Nhạn nhìn qua đó.
Ninh Ninh cũng có chút phân tâm.
Úc Tưởng nhìn đồng hồ, cũng sắp tới nửa tiếng đồng hồ rồi.
Cô tắt điện thoại và đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Lúc này đây, Ninh Nhạn không còn quan tâm cô đi đâu nữa, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Tất nhiên, Hà Vân Trác cũng không thể đứng dậy và nói anh ta sẽ đi cùng cô đến nhà vệ sinh... Vậy thì kì quá.
Úc Tưởng đi tới cạnh bàn rượu, cầm một ly nước trái cây lên, sau đó chậm rãi đi lên lầu hai.
Cô không kiềm chế được mà còn lầm bầm trong lòng.
Đi lung tung trong nhà người khác như vậy, có ổn không?
Tuy nhiên lầm bầm thì lầm bầm, cô vẫn đi đến chỗ rẽ.
Ở đây có một cái cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào rọi lên trên chiếc bàn chân thấp được đặt ở chỗ rẽ, bên cạnh chiếc bàn chân thấp còn được đặt một chiếc ghế.
Thiết kế này không tệ.
Úc Tưởng thoải mái ngồi xuống ghế, sau đó cúi đầu uống hai ngụm nước trái cây.
Một lát sau.
Có tiếng bước chân tiến lại gần.
Trữ Lễ Hàn không dẫn theo ai cả, một mình anh chậm rãi đi đến bên cạnh Úc Tưởng.
Anh nói: “Tôi quên đưa cô một thứ”.
Úc Tưởng: "Hả? Cái gì?"
Trữ Lễ Hàn đưa cho cô một chiếc hộp bọc nhung dài.
Úc Tưởng cầm lấy rồi mở ra xem.
Cô chỉ nhìn thấy ở bên trong hộp là một sợi dây chuyền và mặt dây chuyền chính là viên đá Ngọc Lục Bảo đó.
“Cô Úc.” Giọng nói của bác Hà đột nhiên truyền đến từ phía cầu thang, bác Hà nói: “Bác nhìn thấy cháu đi lên lầu rồi.”
Úc Tưởng khẽ: "A" một tiếng.
Sau đó, Trữ Lễ Hàn bất ngờ nắm lấy tay cô, anh đẩy cánh cửa ở bên cạnh ra, kéo theo cô vào bên trong để trốn ông ta.
Mới vừa rồi cậu cả Trữ vẫn còn được mọi người vây quanh, giờ đây lại ẩn nấp với cô trong một căn phòng tối tăm không một tia sáng.
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra.
A! Quả thực có cảm giác như đang vụng trộm vậy.
Trong lúc suy nghĩ của cô bị phân tán.
Thì cô cảm giác lạnh lạnh ở cổ, Trữ Lễ Hàn một tay nắm lấy tóc cô, sau đó anh vòng tay qua cổ cô.
Khí chất mạnh mẽ của người đàn ông lặng lẽ bao trùm lấy cô.
Hơi thở của Úc Tưởng ngưng lại một vài giây.
Cô cảm nhận được có gì đó nhẹ nhàng rơi xuống cổ mình.
“Tôi đã đeo sợi dây chuyền cho cô Úc rồi, lần này có cần tích trữ nữa không?” Người đàn ông hỏi với một tông giọng trầm.
Ở ngoài cửa.
Bác Hà đứng yên tại chỗ, sắc mặt tối sầm lại: "Cánh cửa này sao lại bị đóng lại rồi?"
Ông ta như đang nói chuyện với chính mình nhưng dường như cũng đang nói cho những người ở bên trong nghe vậy.