Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:24:25
Lượt xem: 231

Úc Tưởng: Có phải anh ta bị bệnh hay không? Anh ta không đi bảo lãnh cho nữ chính mà chạy tới đây làm gì?

Hệ thống: [Bảo lãnh cũng không cần đích thân anh ta ra mặt, anh ta phái người đi là được.]

Úc Tưởng: Ban nãy sao cậu không nhắc nhở nhân vật quan trọng trong tình tiết đang tới gần? À, Tiểu Viên còn đang giận tôi hả?

Hệ thống: [... Không.]

Đương nhiên nó sẽ thừa nhận rằng nó xem Úc Tưởng chơi mấy trò mất não kia, nhất thời không chú ý.

"Tình hình của cô ấy sao rồi?" Lăng Sâm Viễn hỏi điều dưỡng.

Điều dưỡng nghi hoặc nhìn anh ta, nói: "Không sao cả, tốt lắm."

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.

Úc Tưởng bớt chút thời gian ra liếc anh ta một cái. Môi anh ta vẫn trắng bệch.

Trên mặt Lăng Sâm Viễn không có biểu cảm gì, anh ta hỏi: "Ngày đó cô cũng ở tòa nhà Dương Quang?"

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng mờ mịt hỏi hệ thống: Ghê gớm thật, đừng bảo anh ta vẫn còn nghi ngờ tôi đấy nhé? Vẫn tính để tôi gánh tội thay nữ chính?

Hệ thống: [Có khả năng.]

Lúc này Úc Tưởng mới chậm rãi lên tiếng đáp lại: " Ừ, có ở đó, thì sao?"

"Cô trúng độc nhẹ à?"

"Ừm, tôi chỉ uống một ngụm thôi. Sau đó tôi nghe bọn họ nói là bên trên chiếc muỗng có độc? Chắc là lúc tôi lấy để khuấy, dược tính đã tiêu tan gần hết rồi." Úc Tưởng cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang mải mê xây nhà mới trong trò chơi để nhận tiền vàng.

Nhưng mà ghét thật.

Không có tiền để nạp!

Lăng Sâm Viễn đưa mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của cô.

... Đang chơi trò chơi?

Người mình thích ở trước mặt mà cô lại đang chơi trò chơi à.

Lăng Sâm Viễn: "Phần lớn thuốc đều vào trong miệng tôi."

Úc Tưởng: "Cái gì?!"

"Anh khổ thật đó!" Giọng cô không khoa trương, cũng không xót xa, càng không có chút sốt ruột lo lắng nào, y như NPC được thiết lập trong hệ thống trò chơi, máy móc đọc ra lời thoại thuộc về mình.

Lăng Sâm Viễn: "Hình như cô Úc thấy tôi trúng độc còn mừng là đằng khác nhỉ?"

Bấy giờ Úc Tưởng mới để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Úc Tưởng nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Cũng không phải, chỉ có điều bây giờ dáng vẻ anh Lăng đây có hơi... Bớt đi tính công kích, chỉ còn lại vẻ ngoài anh tuấn. Ừm, khiến tôi càng thích hơn."

Chỉ qua một cuộc đối thoại, Lăng Sâm Viễn đã xác nhận Úc Tưởng thực sự không liên quan gì tới sự kiện đầu độc này.

Bây giờ Lăng Sâm Viễn không gặp được Ninh Ninh, cũng không dám cho Ninh Ninh đến phòng bệnh của mình.

Tránh để kẻ chủ mưu nhắm vào anh ta, sau khi thấy Ninh Ninh biết được điểm yếu của anh ta là gì.

Làm sao anh ta biết được là vì để Ninh Ninh mất việc, thậm chí Ninh Nhạn còn rơi vào cái bẫy phải vào tù.

Chỉ là Ninh Nhạn cũng không ngờ được tới trường hợp chủ tịch Trữ lại đột nhiên dẫn Lăng Sâm Viễn đi họp. Phải biết vốn dĩ chỉ có mình Trữ Lễ Hàn mới có thể đại diện cho Trữ thị tham dự hội nghị.

Cánh bướm* của Úc Tưởng cuối cùng vẫn vô hình trung thay đổi cả nội dung cốt truyện.

*Hiệu ứng cánh bướm chỉ những điều nhỏ nhoi, không đáng lưu tâm mà tác động đến tương lai, có thể làm thay đổi sự kiện lớn.

Bây giờ chỉ còn lại mỗi một nhân vật vẫn ngoan cường, giữ nguyên hình tượng ban đầu.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn quét qua người Úc Tưởng, anh ta khẽ hỏi: "Bây giờ sức khỏe tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cô Úc tới chăm sóc tôi nhé?"

Úc Tưởng chẳng cần nghĩ cũng biết Lăng Sâm Viễn hoài nghi có người ra tay với anh ta, cho nên tự tạo nên một điểm yếu giả cho bản thân mình, dẫn dụ kẻ địch ra tay.

Úc Tưởng dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn tới chăm sóc anh lắm nhưng mà tôi không có tiền."

Lăng Sâm Viễn: ?

Lăng Sâm Viễn: "Chuyện này thì liên quan gì đến tiền? Chẳng lẽ không phải xem ý của cô Úc thôi sao?"

Úc Tưởng nói rất hùng hồn: "Tôi không có tiền thuê hộ lý! Hay là anh Lăng có thể ứng trước cho tôi một khoản, sau đó tôi dẫn hộ lý tới chăm sóc anh Lăng?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Tôi cho cô cơ hội một mình chăm sóc tôi, thế mà cô lại muốn bòn ví tôi à?

Lăng Sâm Viễn: "Cô Úc đích thân chăm nom chẳng phải có thành ý hơn ư? Có lẽ khiến tôi cảm động rồi lập tức đính hôn với cô Úc thì sao?"

Úc Tưởng xòe tay ra cho anh ta nhìn: "Đôi tay này của tôi mười ngón tay không dính nước xuân, được nuông chiều từ bé, sao có thể làm được những công việc nặng nhọc kia chứ?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Anh ta cúi đầu nhìn theo phản xạ.

Đôi tay này quả thật rất đẹp.

Nhỏ nhắn, trắng nõn nà chẳng chút thô ráp.

Lăng Sâm Viễn là con riêng, đã từng chịu không ít khổ ở nước ngoài. Trên tay anh ta có rất nhiều vết chai do luyện quyền mà thành, còn có vết sẹo để lại khi đánh nhau với người khác hồi còn nhỏ.

Tay họ đặt cạnh nhau nhất định là không hợp tẹo nào.

Tay của Ninh Ninh cũng không phải như vậy.

Mặc dù Ninh Ninh là con gái nhà họ Ninh nhưng đi lạc từ bé, từ nhỏ đã làm việc nhà, bán hàng quán với ba mẹ nuôi. Tay cô ấy cũng có những dấu vết thô ráp do năm tháng để lại.

Chỉ có cô tiểu thư lụn bại này....

Lăng Sâm Viễn mỉa mai mà nghĩ.

Thích tôi chỉ là một câu nói ngoài miệng của cô thôi đúng không?

Cũng rẻ mạt như những gì ba anh ta đã nói với mẹ anh ta vậy.

Úc Tưởng căn bản không biết vỏn vẹn nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Lăng Sâm Viễn đã trải qua diễn biến tình cảm phức tạp nhường vậy.

Lăng Sâm Viễn dựa lưng vào ghế, khẽ nói: "Tôi cho cô tiền." Anh ta hỏi: "Năm trăm nghìn có đủ hay không? Chắc là dư sức để thuê một hộ sĩ rồi đúng không."

Bàn tay đang vươn ra lấy trộm đồ ăn của Úc Tưởng hơi khựng lại.

Cô hỏi hệ thống: Có phải anh ta điên rồi không?

Hệ thống buồn cười lại không dám cười.

Nghĩ đến chức trách của bản thân, nó cố nén lại. Nhất là nghĩ đến sau chuyện này có thể Úc Tưởng sẽ trả thù nó, nó bèn nín nhịn để bình tĩnh hơn.

Hệ thống: [Ừ.]

Hệ thống: [Có lẽ là cô kéo đầy thanh giá trị thù hận của anh ta rồi, bây giờ anh ta muốn phát triển tình cảm với cô, muốn kết hôn với cô để hành hạ cô.]

Úc Tưởng: ???

Kết hôn cũng có thể thành hạng mục hành hạ được à?

Cô cẩn thận suy nghĩ lại.

Khi kết hôn sinh con vóc dáng sẽ biến dạng, bạo lực lạnh trong hôn nhân...

Đậu má.

Đúng là hành xác nhau thật.

Úc Tưởng nghiêng đầu, nhỏ nhẹ hỏi ngược lại: "Năm trăm nghìn?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Lăng Sâm Viễn: "Không đủ?"

Lúc anh ta mới quen Ninh Ninh, anh ta muốn bỏ tiền ra tài trợ cho Ninh Ninh còn bị giễu cợt là tiền không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.

Úc Tưởng chỉ khẽ khàng chớp mắt, không nói năng gì, để Lăng Sâm Viễn tự hiểu ý của mình.

Lăng Sâm Viễn cụp mắt, che giấu đi ý lạnh nơi đáy mắt, hỏi tiếp: "Một triệu để mời một hộ sĩ chắc là đủ rồi nhỉ?"

Úc Tưởng: Này chẳng giống tổng giám đốc bá đạo tý nào. Tiểu thuyết mấy năm trước còn vứt cho nữ chính năm triệu, lạnh lùng bảo sau này đừng tìm tới tôi nữa. Bây giờ ít nhất giá khởi điểm cũng phải là mười triệu chứ?

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Có thể vì cô không phải là nữ chính.]

Úc Tưởng: ?

Hệ thống: [Cũng có thể vì sắp xếp cô ở bên cạnh không chỉ tốn tiền còn phải chịu đựng tra tấn bằng lời, cho cô thêm mười nghìn cũng là có lỗi với bản thân.]

Úc Tưởng: ?

Hệ thống ý thức được mình lắm mồm, vội vàng im bặt để tránh bị thù dai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-21.html.]

Bên này Lăng Sâm Viễn cũng còn đang trầm ngâm.

Cô gái này có lòng tham đến vậy sao?

Lăng Sâm Viễn như cười như không lên tiếng: "Muốn năm triệu? Muốn bổ sung vào chỗ thiếu hụt của nhà họ Úc à? Nhưng tình hình hiện tại của nhà họ Úc năm triệu không cứu lại được đâu."

Úc Tưởng lắc đầu: "Bổ sung vào chỗ thiếu hụt gì cơ? Đầu tiên tôi sẽ mời một hộ sĩ cho anh, sau đó mua cho mình tám mươi cái túi. Như vậy có thể an ủi tâm hồn bi thương của tôi khi thấy cảnh anh thoi thóp nằm trên giường bệnh."

Lăng Sâm Viễn: "...?"

Gần đây Úc Tưởng rất lười nghe điện thoại người khác gọi đến, bởi vì cô căn bản không muốn phí sức xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ.

Nhưng cô cúi đầu liếc xuống rồi sững lại.

Trên màn hình cuộc gọi tới hiện lên chữ "Mẹ".

Úc Tưởng hoảng hốt một lúc.

Không nói tới nguyên chủ, ngay cả chính cô cũng có ký ức rất mơ hồ về mẹ, bởi vì ba mẹ cô qua đời từ sớm.

Cô sực tỉnh, nhanh chóng nhận điện thoại: "A lô."

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoảng hốt: "Bây giờ con đang ở bệnh viện nào? Mẹ và ba con ngồi máy bay trở về, sao con lại bị bệnh?"

Úc Tưởng mím môi, cúi đầu nhỏ nhẹ báo địa chỉ bệnh viện.

Sau khi người phụ nữ ở đầu kia nghe thấy địa chỉ thì hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lên đáp lại: "Được, ba mẹ sẽ tới thăm con ngay."

Sau khi cúp máy, Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi: "Là ai thế?"

Úc Tưởng ngẩng đầu lên: "Mẹ tôi, hay là anh Lăng về trước đi? Cảm ơn anh hôm nay đã tới thăm tôi."

Đương nhiên trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ, hôm nay Lăng Sâm Viễn chỉ tới thăm dò cô mà thôi.

Lăng Sâm Viễn ngồi vững trên ghế, không có ý định đứng dậy.

Anh ta nói: "Gặp mặt bác gái một lát thì có gì mà không được?"

Anh ta cũng muốn biết rốt cuộc người nhà họ Úc có phải kiểu người không bình thường hay không mà có thể nuôi dạy ra một Úc Tưởng như vậy.

Úc Tưởng im lặng.

Nhưng Lăng Sâm Viễn không đi, cô cũng không khỏe đến độ ném người ta từ trên cửa sổ xuống được.

Thôi vậy, thích thì ngồi đi, có bản lĩnh lát nữa đưa tôi năm triệu!

Úc Tưởng dựa vào giường bắt đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.

Thật ra cô cũng hơi lo lắng.

Ba mẹ cô đã mất lúc cô bốn tuổi, cô không biết phải sống chung với ba mẹ như thế nào... Ừm, chắc là phải thân mật chút? Nghe giọng của mẹ nguyên chủ vừa rồi, chắc hẳn họ gần gũi nhau lắm nhỉ?

Trong quá trình chờ đợi, Lăng Sâm Viễn còn nhận được một cuộc điện thoại.

Điện thoại là chủ tịch Trữ gọi tới, hỏi sao anh ta không ở bệnh viện.

Lăng Sâm Viễn cười nói: "Trúng chiêu vào hôm đó không chỉ có tôi, còn có một người nữa. Tôi tới thăm cô ấy."

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy đáy mắt người này toàn ý lạnh nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến chuyện anh ta nói cười với đầu dây bên kia chút nào.

Vậy nên mới nói nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều gớm cả.

Úc Tưởng chép miệng.

Lúc này, chủ tịch Trữ ở đầu dây bên kia dừng lại, hỏi: "Là nhân viên?"

Lăng Sâm Viễn: "Không phải."

Chủ tịch Trữ cười nói: "Không phải là một cô gái đấy chứ?"

Lăng Sâm Viễn dừng lại một lát rồi nói: "Ừm."

Chủ tịch Trữ lại hỏi: "Chẳng hay con có thích cô gái đó không?"

Lần này Lăng Sâm Viễn không trả lời nữa.

Chủ tịch Trữ cũng không hỏi lại, chỉ cười hiền như một "người ba tốt": "Được, vậy lúc con về ba sẽ bảo thư ký Lưu bên cạnh lái xe đi đón. Sức khỏe còn chưa hồi phục, đừng chạy lung tung. Ba đã bảo đầu bếp trong nhà nấu ít cháo gà mang tới cho rồi..."

Lăng Sâm Viễn đáp lời lại rồi cúp máy.

Mà lúc này, ở cửa cuối cùng cũng vang lên một loạt tiếng bước chân bình bịch hấp tấp.

Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đầy vẻ mệt mỏi tiến vào.

Điều dưỡng "ấy ấy" một tiếng, còn chưa kịp hỏi thân phận của bà đã không kịp ngăn người lại.

Người phụ nữ trung niên kia đi tới cạnh giường, ôm chầm lấy Úc Tưởng: "Con không sao chứ?"

Úc Tưởng khẽ chớp mắt mấy cái.

Cảm giác này thật sự rất diệu kỳ.

Úc Tưởng dịu dàng đáp: "Con không sao."

Lăng Sâm Viễn liếc mắt nhìn cô.

Khoảnh khắc này Úc Tưởng quá xinh đẹp, đẹp đến mức mí mắt lúc nào cũng cong cong một cách phô trương cũng trở nên dễ thương hơn nhiều.

Người phụ nữ buông cô ra, đoạn hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế con?"

Úc Tưởng nhìn bà.

Khoé mắt bà có vết chân chim rất dài, hai gò má còn điểm vết sạm nhưng có thể nhìn ra được hồi trẻ bà cực kì đẹp.

Dáng dấp của nguyên chủ cũng rất giống bà.

Thậm chí Úc Tưởng cảm thấy mẹ mình cũng giống bà y đúc.

Dù sao cô và nguyên chủ vốn cũng giống nhau.

Cuối cùng trong đầu Úc Tưởng cũng b.ắ.n ra tin tức về người phụ nữ này.

Bà tên là Quan Kim Mỹ, năm nay bốn mươi bảy tuổi.

Nhưng thoạt trông bà giống người đã ngoài năm mươi.

Giọng Quan Kim Mỹ run rẩy nói: "Mẹ nghe bác cả của con nói... Con có em bé rồi sao?"

Lăng Sâm Viễn lập tức ngồi ngay người lại: ?!

Đây là chuyện đã xảy ra từ khi nào vậy.

Không đợi Úc Tưởng lên tiếng, ngoài cửa lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.

Nối tiếp là giọng điệu nghiêm nghị, lạnh như băng của bác cả nhà họ Úc: "Thằng hai, chú với vợ chú mau xem con gái nhà hai người đã làm ra chuyện tốt gì đi! Bây giờ anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp người nhà họ Hà nữa!"

Cả nhà họ Úc đều đang tới.

Nhà họ Úc do bác cả đứng đầu, khoảng chừng gần mười người, trong nháy mắt chen chúc vào phòng bệnh của Úc Tưởng.

Úc Tưởng: ???

Trong tay bác cả còn đang cầm một bức ảnh đã được in ra, ông ta đi thẳng tới, ném xuống trước mặt Úc Tưởng: "Nói đi, người đàn ông đang ôm cháu là ai? Đừng có mơ đến chuyện nhà họ Hà nữa. Hoặc là gã đàn ông này, hoặc là cháu giải thích rõ ràng ra xem đứa bé là con của ai! Chọn một người lập tức kết hôn đi! Nhà họ Úc không gánh nổi nỗi ô nhục này đâu!"

"Bác, bác cả?" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Đó là Lăng Sâm Viễn?"

Bác cả đè cơn giận lại, bấy giờ mới phát hiện Lăng Sâm Viễn ngồi ở đằng kia.

Cùng lúc ấy Trữ Lễ Hàn cũng vừa mới tới bệnh viện.

Anh đi tới ngoài cửa phòng bệnh của Úc Tưởng, điều dưỡng vội vàng nghênh đón nói: "Vừa nãy có rất nhiều người hùng hổ tới đây, không biết là có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không ngăn lại được, sợ là đến gây sự với cô Úc đó ạ?"

Thư ký Vương lập tức biến sắc: "Đừng nói là những người đăng bài trên mạng dám tới tận đây tìm cô Úc nhé?"

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.

Anh đẩy cửa phòng bệnh trước mặt ra.

Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng "két" rõ dài, trong nháy mắt thu hút cái nhìn của tất cả mọi người có mặt trong phòng.

Người nhà họ Úc đồng loạt ngẩn tò te.

Đây là... Cậu... Cậu cả Trữ?

Lăng Sâm Viễn ở bên kia cũng lạnh mặt.

Sao Trữ Lễ Hàn cũng tới đây?

Trữ Lễ Hàn liếc qua Lăng Sâm Viễn, tiến một bước đi vào, nháy mắt trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, nào còn tiếng chửi mắng gay gắt như vừa rồi nữa.

Chỉ có giọng tỉnh bơ của Úc Tưởng vang lên.

Tay trái của cô chỉ vào Lăng Sâm Viễn, tay phải chỉ vào Trữ Lễ Hàn.

"Là hai người bọn họ." Úc Tưởng gan dạ tuyên bố: "Hay là mọi người xem thích ai thì mọi người chọn người ấy."

 

Loading...