Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:20:43
Lượt xem: 221
Bất cứ ai cũng đã từng đọc sách, báo.
Họ thường đọc báo về kinh tế tài chính hoặc tài chính, và sách về Bill Gates hầu như được ví là "sách gối đầu giường".
Những người đang hóng chuyện phía sau chưa đọc tiểu thuyết bao giờ, cũng không biết tình hình trước mắt cụ thể ra làm sao, bọn họ nghe vậy thì khẽ gật đầu, tự nhủ quả là vậy thật.
Đừng để sự nông nổi nhất thời chi phối để rồi gây ra nuối tiếc về sau.
Nhưng mà... Cậu cả Trữ biết yêu thật ư?
Thậm chí giữa hai người họ còn từng có mối quan hệ thân mật hơn nữa?
Dù thế nào đi chăng nữa, thật sự quá khó khăn để liên tưởng một nhân vật cao quý, không gần sắc dục và xa vời như cậu cả Trữ với chuyện đó.
Ngay lúc bầu không khí lại ngưng trệ, Trữ Lễ Hàn cất tiếng.
"Các anh đi được rồi."
Người phụ trách trung tâm thương mại là người lấy lại tinh thần đầu tiên: "À vâng, vâng!"
Họ cũng không dám hỏi nhiều, ai nấy cũng có một suy nghĩ rằng dám hóng hớt chuyện này thì có ngày ngoẻo thật, thôi phắn nhanh cho rồi. Lúc cậu cả Trữ yêu cầu họ có mặt thì họ lại tới là được chứ gì?
Úc Tưởng thấy những người đi theo Trữ Lễ Hàn lần lượt leo thang bộ lại.
"Bịch bịch bịch", một lát sau, tiếng bước chân đã đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Úc Tưởng rơi vào trầm tư.
Úc Tưởng: Anh ta định trùm bao bố vác mình đi để g.i.ế.c ư? Trữ Lễ Hàn có thói quen mang s.ú.n.g bên mình không nhỉ? Nhà nước thì cấm đấy nhưng trong tiểu thuyết có cấm không?
Lần này đến phiên mặt mày hệ thống như đưa đám.
Hệ thống: [Tôi cũng không biết nữa...]
Giờ đây, hệ thống thật sự vô cùng hối hận.
Biết vậy nó nên báo cho Úc Tưởng biết rằng Trữ Lễ Hàn ở ngay gần đó, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô mới phải.
Nếu vậy thì chí ít cốt truyện sẽ còn đường cứu chữa...
Nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, nó thấy người sắp hẹo rồi chứ đừng nói là cốt truyện.
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn và vệ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ đứng cạnh anh trên cầu thang.
Úc Tưởng đếm một lượt.
Còn năm người!
Trữ Lễ Hàn gọi một cuộc gọi: "Lái xe đến trước cửa tòa nhà bên cạnh trung tâm thương mại."
Ở đầu dây bên kia, thư ký Vương nghe máy, ban đầu anh ấy ngẩn người một lúc rồi mới đáp: "Vâng."
Mới vừa rồi thư ký Vương còn đang tự hỏi cậu cả Trữ đang ở đâu.
Hừm, cậu cả Trữ cũng tới nơi tổ chức sự kiện ở tòa nhà bên cạnh à?
Thư ký Vương nhanh chóng lái xe qua đó.
Cứ thế, một chiếc xe Mercedes-Benz Maybach VS680 chễm chệ trước cửa hội trường tổ chức sự kiện.
Đó là một chiếc xe với đường nét mạnh mẽ, logo trên xe cực kỳ nổi bật.
Gần như tất cả những người cả trong lẫn ngoài hội trường đều đổ dồn sự chú ý về phía chiếc xe.
Nếu như đó là VS80 sang trọng thì giá cả trên dưới năm triệu. Chỉ riêng chi phí cho việc bài trí khoang xe cùng với các thiết bị, linh kiện bên trong thôi đã cao đến mức khiến người ta chắt lưỡi hít hà rồi.
Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là... Đây không phải chỗ cho phép đậu xe, trừ khi... Trừ khi đó là sếp lớn của khu vực CBD này! Hoặc là con trai của sếp...
"Xe của ai thế? Có anh nhà giàu nào trong số các nhà tài trợ của sự kiện hôm nay tới dự à?"
"Không biết nữa, chẳng nghe nói gì cả."
"Hình như có sếp nào đó đang thị sát trung tâm thương mại kế bên đấy... Có khi nào là người trong xe không?"
Trong thoáng chốc, chiếc xe này đã thu hút gần như toàn bộ KOL có mặt tại hội trường, ngay cả bên tổ chức sự kiện cũng cảm thấy tò mò.
"Muốn qua chụp một tấm ghê, bình thường chẳng mấy khi được chiêm ngưỡng loại xe này!"
"Cô dám đi không?"
"Có gì mà không dám?"
Ở bên này, Trữ Lễ Hàn gọi điện thoại xong mới nhìn về phía Úc Tưởng: "Đi với tôi."
Úc Tưởng phân vân.
Hình như cô không được phép chọn nhỉ?
Không thì rồi mấy anh to con, cường tráng bên cạnh cũng vác cô đi thôi.
Úc Tưởng ngoan ngoãn đi theo, tưởng tượng ra mười tám kiểu c.h.ế.t cho mình trong vòng một phút ngắn ngủi.
Trong sự bảo vệ chặt chẽ của các vệ sĩ, Úc Tưởng đi theo sau lưng Trữ Lễ Hàn đi ra bằng lối thoát hiểm.
Người đi đường gần đó, kể cả các KOL đang ở trong hội trường đang nhìn qua cửa sổ sát đất đều không kiềm được reo lên.
"Chính chủ chiếc xe đi ra rồi hả?"
"Thấy rõ không? Thấy rõ không?"
"Bị vệ sĩ vây quanh đó kìa, cơ mà anh chàng ở giữa cao quá trời... Anh ta quay mặt sang kìa, cái đậu phộng! Gì mà đẹp trai quá xá vậy, còn trẻ măng nữa!"
"Cô bảo cô dám qua đó chụp mà? Cô đi hỏi anh đẹp trai đó xem thử anh ấy có cho cô chụp không? Có khi còn xin Wechat được cũng nên."
"Có vệ sĩ mà... Mà hình như có một cô gái trong đó nữa, nhưng mà vệ sĩ chắn mất rồi nên không thấy rõ..."
Úc Tưởng: Sao mình giống ngôi sao thế nhỉ.
Hệ thống: [Giề cơ? Cô còn mắc bệnh hoang tưởng nữa à?]
Chẳng mấy chốc ảo tưởng trong đầu Úc Tưởng đã biến thành mây khói.
Lúc họ đi tới trước một chiếc xe Maybach, vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trữ Lễ Hàn: "Lên xe."
Úc Tưởng: Đệt mợ, gì sợ vậy!
Hệ thống không màng quan tâm đến những gì mình vừa nhìn thấy.
Nó ngu mới tin Úc Tưởng lần nữa.
Úc Tưởng đứng yên tại đó, không nhúc nhích.
Thậm chí cô còn bất giác rụt vai lại do chênh lệch nhiệt độ vì đột ngột ra ngoài, trông cô khá tội nghiệp.
Trữ Lễ Hàn ngoái đầu lại: "Sợ rồi à?"
Hừ.
Cho dù bết bát cách mấy cũng phải gồng lên, không được để người ta khinh mình!
Dù gì cô cũng lường trước được rằng mình sắp về với ông bà tới nơi rồi! Bà chấp luôn, c.h.ế.t sớm đầu thai sớm!
Gương mặt của Úc Tưởng trắng nõn nhưng khi cô l.i.ế.m môi, bờ môi hồng hào trở nên căng mọng, long lanh sau khi dính nước bọt.
Úc Tưởng: "Hơi bồn chồn thôi, mà cũng hơi kích thích nữa."
Trữ Lễ Hàn: "Kích thích gì cơ?"
Úc Tưởng: "À, ngộ nhỡ anh điên m.á.u quá, quyết định nhốt tôi trong xe mà làm nhục tôi ngay trước mắt bao người thì sao?"
Trữ Lễ Hàn nhìn cô chòng chọc, yết hầu khẽ động đậy.
Hệ thống lại thấy xây xẩm mặt mày.
Hệ thống: [Nói thật đi, cô đọc thể loại người lớn nữa đúng không?]
Úc Tưởng: Đâu có! Cậu không biết truyện tổng tài bá đạo thời xưa lắc xưa lơ này đều có mấy đoạn kinh điển như vậy hả?
Hệ thống: [...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-17.html.]
Coi mẻ thạo chưa kìa!
Thuộc nằm lòng hơn cả tác giả nguyên tác luôn!
Lúc này, vệ sĩ đứng kế bên không kiềm được đỏ mặt.
Thành thật mà nói, quý cô họ Úc này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức đến tận bây giờ bọn họ vẫn không dám nhìn thêm cái nào.
Không thể không nói sự c.h.é.m gió của Úc Tưởng ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Trữ Lễ Hàn.
"Xem ra cô không hề sợ hãi chút nào." Trữ Lễ Hàn cất giọng, nghe giọng điệu chẳng biết anh đang buồn hay đang vui.
Bấy giờ Úc Tưởng mới vịn cửa xe chui vào, vừa vào xe vừa đáp lời: "Cũng sương sương."
"Xách giùm tôi với, tôi xách không được." Úc Tưởng lên tiếng nhờ vả một cách khó khăn.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn túi xách Hermès mà cô đang cầm trên tay, hình như hơi khó thật.
Thế là anh đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy từ phía sau.
Đến khi Úc Tưởng ngồi vào chỗ thì anh mới lên xe.
Vệ sĩ nhanh chóng kéo cửa lại, chờ ở ngoài xe, không hề có ý định sẽ lên xe ngồi cùng hai người họ.
Đùa gì thế!
Lỡ hai người kia làm gì đó trên xe thật... Thì phải làm sao đây? Thôi bọn họ ở ngoài trông chừng cho rồi.
Cửa xe đóng lại.
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên, bật đèn trần.
Ánh đèn chiếu xuống, Trữ Lễ Hàn vừa quay sang nhìn một phát thôi là Úc Tưởng tự giác thắt dây an toàn đàng hoàng ngay.
Nói cô rén thì cô lại quá ngang ngược.
Nói cô ngoan thì cô lại nhây như quỷ vậy.
"Cô Úc có thai thật ư?" Trữ Lễ Hàn lạnh lùng hỏi: "Tôi nhớ mới có mấy ngày trôi qua thôi mà."
Úc Tưởng táo bạo soi sáng con đường cho anh: "Thế cậu cả Trữ có nghĩ rằng có lẽ tội phạm g.i.ế.c người mà tôi nói là người khác không?"
Hệ thống nghẹn họng.
Cô còn ngại chưa đủ loạn hay gì mà chọc điên Trữ Lễ Hàn nữa vậy?
Bất ngờ là Trữ Lễ Hàn không nổi giận, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường nhưng quay đầu nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.
Anh cất tiếng: "Sau khi chia tay nhau tại khách sạn Hải Lệ, tôi nắm thông tin tường tận về cuộc đời của cô Úc. Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nào như vậy hiện diện trong cuộc sống của cô Úc cả."
Úc Tưởng: "Anh điều tra tôi ư?!"
Trữ Lễ Hàn: "Đúng vậy."
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Nguyên chủ không có tai tiếng đáng xấu hổ gì chứ? Nếu không thì mỗi lần gặp Trữ Lễ Hàn là tôi phải đội quần mất.
Hệ thống: [Xin cảm ơn rất nhiều, cô mới tới đã gây chuyện đội quần đầu tiên trong đời cô ấy rồi, cô thứ hai thì không ai chủ nhật cả.]
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Cô Úc giận sao?"
Úc Tưởng: "À không, không có gì cả. Anh điều tra thì tôi yên tâm rồi, yên tâm rồi, khỏi mất công lỡ ngày nào đó anh nghi ngờ tôi là gián điệp do đối thủ trong giới kinh doanh cài vào hay sát thủ nước ngoài gì đó, thế thì cuộc sống của tôi sẽ càng khốn đốn hơn nữa còn đâu?"
Một thứ cảm xúc lóe lên trong mắt Trữ Lễ Hàn, ngón tay anh nắm hờ một cách tự nhiên.
Dù đã rơi vào tình huống thế này nhưng cô vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, khiến cho người ta hoang mang không biết đâu mới là con người thật của cô.
Trữ Lễ Hàn lại cất tiếng: "Tôi muốn hỏi cô câu này từ lúc ở bữa tiệc nhà họ Kim rồi. Cô Úc muốn bồi thường thế nào? Trừ kết hôn."
Anh ngập ngừng trong chốc lát mới nói tiếp: "Nhà họ Úc sắp phá sản rồi nhỉ? Thật ra chỉ cần một cái gật đầu của tôi, thổi chút gió vào thương trường là nhà họ Úc sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Tôi mong rằng sau này mỗi khi ra ngoài, cô Úc đừng thốt những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm nữa."
Úc Tưởng sững sờ, lén lút thảo luận với hệ thống.
Úc Tưởng: Thằng cha trùm phản diện này bình tĩnh nhanh thật đó, cảm xúc mà làm như cái cần số đẩy chỗ nào cũng được vậy, sợ nhất loại người như thế thôi.
Hệ thống: [Có ai nói chồng mình như cô không hả?]
Úc Tưởng: Gì cơ?
Hệ thống: Từ chối trả lời.jpg
"Cô Úc đã nghĩ ra chưa?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa.
Úc Tưởng ngước lên nhìn, chạm phải ánh mắt của anh.
Nốt ruồi son dưới mắt người đàn ông trông vô cùng rực rỡ.
Khuôn mặt của anh tuấn tú là thế, toát lên khí chất quý phái và lịch thiệp là thế, ấy vậy mà ánh nhìn của anh lại thờ ơ vô cùng.
Úc Tưởng: "Hay là cứ để nhà họ Úc phá sản đi."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Không ai có thể kìm hãm tự do của tôi!
Anh có hiểu thế nào là nhân dân có quyền đứng lên tự làm chủ bản thân, tự làm chủ cuộc sống của bản thân không hả?
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Trữ Lễ Hàn: "Cô suy nghĩ rồi chứ?"
Úc Tưởng: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi."
Bây giờ cô cũng thấy được Trữ Lễ Hàn không có ý định ra tay với mình thật. Xem ra ông trùm phản diện vẫn chưa đến nỗi mất nhân tính, vi phạm pháp luật.
Trong lòng Úc Tưởng vừa mừng húm vừa có phần tiếc nuối.
Cái cốt truyện dở hơi bỏ xừ này khó xơi quá!
Úc Tưởng: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về nhà nhé, bái bai. Tôi phải về nhà dưỡng thai đã."
Trữ Lễ Hàn: "Dưỡng thai?" Không phải anh ban nãy anh đã vạch trần lời nói dối của cô rồi sao? Mới mấy ngày trôi qua thì làm sao có thai được?
Úc Tưởng: "Dù mới ra phôi thì cũng phải dưỡng thai chứ!"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng đặt tay lên khóa cửa, nhấn nút nhưng cửa không mở ra.
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
Có vẻ quyền kiểm soát đang nằm trong tay Trữ Lễ Hàn rồi.
Trữ Lễ Hàn vẫn ngồi sừng sững tại đó, dáng lưng vẫn thẳng tắp trông cực kỳ phong độ.
Anh nhấn chốt khóa xuống bằng một tay: "Trong bụng cô có lẽ có phôi thai, có lẽ không. Có bao lâu nữa là đến kỳ kinh nguyệt tiếp theo của cô Úc? Trước lúc đó, chi bằng để tôi giúp cô Úc tăng tỷ lệ có thai nhé?"
Úc Tưởng ngây ra như phỗng.
Hệ thống suýt chút nữa bật bài "May mắn đến nhà" lên nghe.
Úc Tưởng nuốt nước miếng: Cậu nghĩ anh ta định làm tăng tỷ lệ kiểu gì?
Hệ thống: [Sao tôi biết được? Câu này không chiếu được đâu há há há há há há há.]
Úc Tưởng: Gì vậy trời?
Úc Tưởng nắm lấy khóa cài dây an toàn.
Nhưng chỉ tháo thứ này ra thì có ích gì đâu? Cửa xe còn đang khóa cứng kia kìa.
"Cạch", một tiếng động nhỏ vang lên.
Đèn trần trong xe bỗng tắt.
Úc Tưởng: Không phải cậu bảo cha nội Trữ Lễ Hàn này theo tôn chỉ nói không với sắc dục, "ôm con gái mà lòng không loạn" à?
Hệ thống: [Thì đúng nhưng vốn dĩ đã loạn ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với anh ta rồi, cốt truyện chệch đường ray rồi còn đâu.]
Úc Tưởng: ...
Chất giọng hờ hững, trong veo như ngọc của Trữ Lễ Hàn lần nữa vang lên trong không gian chật chội, tối tăm: "Giam giữ, cưỡng ép, đè xuống làm nhục ngay trước mắt bao người... Cô Úc thích cái nào hơn?"