Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 122 - Ngoại truyện 5

Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:19:04
Lượt xem: 73

*Ngoại truyện được kể dưới góc nhìn của Ninh Ninh nên chương này cô ấy là nữ chính, ngôi ba là ‘cô’.

Ninh Ninh đứng suy nghĩ xuất thần trước biệt thự nửa phút mới lấy lại tinh thần, tiến lên mở khóa cửa.

Mặc dù hàng rào phong tỏa xung quanh biệt thự nhà họ Ninh đã được dỡ bỏ từ lâu nhưng từ đó đến nay Ninh Ninh chưa quay về ở lần nào.

Không phải vì ở đây từng xảy ra một vụ án g.i.ế.c người man rợ mà vì từ lâu trước đây, Ninh Ninh đã có một nhận thức rõ ràng rằng tuy mình đã được tìm về nhà họ Ninh sau nhiều năm thất lạc, nơi đây có ba mẹ ruột, chị ruột của cô nhưng cô chưa một lần nào thuộc về nơi này.

Cô không tài nào hòa nhập vào xã hội thượng lưu nổi, giống như cách mà cô chẳng thể hòa nhập với cái nhà này.

Giờ đây, cô trở về nơi này chỉ để lấy đồ mà thôi.

Tiếng "lạch cạch" của khóa cửa vang lên, trong thoáng chốc đã kéo dòng suy nghĩ của Ninh Ninh trở về hiện tại. Tuy nhiên, điều làm Ninh Ninh hoàn hồn nhanh hơn cả là tiếng bước chân thình lình vọng lại từ trên tầng hai của biệt thự.

Ninh Ninh giật nảy mình, vội vàng bật đèn pin điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn lên.

... Mẹ Ninh đang đứng ở đó.

Mẹ Ninh mất tích suốt bao nhiêu năm qua đã trở nên già cỗi xiết bao.

Nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt bà ta, đôi mắt thâm quầng đầy vết chân chim cho thấy những gánh nặng và khổ cực mà bà ta phải trải qua trong thời gian qua. Không được đi thẩm mỹ viện đắt đỏ để chăm sóc da, dường như ánh mắt bà ta cũng trở nên thiếu sức sống hơn hẳn.

Ninh Ninh nhìn bộ quần áo kỳ quặc mà mẹ mình đang mặc, nó chẳng khác gì một cái bao tải bao bọc lấy thân hình xác xơ chẳng khác gì khúc gỗ của bà ta.

Ninh Ninh gần như không dám tỏ ra thân thiết gì với mẹ nhưng bà ta đột nhiên kích động, hớt ha hớt hải lao xuống cầu thang như bay: "Ninh Ninh! Mẹ đây con!"

Bà ta vừa dứt lời thì lại có tiếng bước chân vang lên trên tầng hai. Tiếng bước chân lần này nghe có vẻ còn gấp gáp hơn nữa, như thể có một kẻ thần kinh đang giẫm bình bịch qua lại thật to vậy.

Mẹ Ninh bỗng khựng lại, bối rối cười trừ rồi nói: "Chị con... Con bé hơi sợ nên mới đi đi về về mãi như thế."

Ninh Ninh không tiếp lời bà ta mà trầm giọng hỏi: "Mấy người đã đi đâu trong thời gian mất tích?"

Mẹ Ninh tỏ ra đau khổ: "Còn đi đâu được chứ? Ninh Ninh à, con không biết chứ mẹ và chị con đã chịu nhiều khổ cực lắm..."

Ninh Ninh nhìn gương mặt bỗng chốc hao gầy đến hốc hác của người mẹ đã sinh ra mình, trái tim cô trở nên yếu mềm một thoáng.

Cô hỏi: "Tại sao mấy người mất tích?"

Dứt lời, có người bước xuống cầu thang.

Đó là Ninh Nhạn.

Cô ta ăn mặc gọn gàng hơn mẹ Ninh nhưng mặt mày thoạt trông còn phờ phạc hơn cả bà ta, những vết rãnh sâu hoắm trên khuôn mặt khiến người ta nhìn là hiểu ngay thời gian qua cô ta đã tỏ ra cáu gắt, hung dữ thường xuyên thế nào.

"Cô ta là ai vậy mẹ?" Ninh Ninh hỏi mẹ mình: "Cô ta cũng đến để cười con à?"

Mẹ Ninh lúng túng đính chính lại: "Con bé là em của con đó."

Sắc mặt Ninh Ninh bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta gắt gỏng hét lên: "Làm gì có, con làm gì có em! Ninh Ninh là đứa xui xẻo chuyên gieo rắc tai họa, là sao chổi mà, đáng lẽ ra không nên đưa con nhỏ đó về nhà mới phải! Chính nó, chính nó đã hại chúng ta sau khi quay về... Nhà họ Ninh đã không còn nữa, không còn nữa rồi! Cả Úc Tưởng nữa hu hu, con hận cô ta..."

Ninh Ninh thình lình trút hết suy nghĩ lòng mình một cách điên loạn.

Mẹ Ninh trông càng luống cuống hơn nữa, bà ta quay đầu lại nhìn Ninh Ninh: "Con, con đừng hận chị con, bây giờ đầu óc nó không được tỉnh táo cho lắm."

Sự mềm lòng nơi Ninh Ninh thoắt cái đã biến thành mây khói.

Nhìn tình hình bây giờ, có vẻ chị cô hận cô sâu sắc lắm đây, đến nỗi bị điên rồi mà vẫn không quên được nỗi căm hận dành cho cô cơ mà.

Ninh Ninh lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tại sao mấy người mất tích?"

Mẹ Ninh đảo mắt láo liên: "Bởi vì... Bởi vì con cũng thấy đấy, chị con đã ra nông nỗi này rồi, nếu như bị phóng viên giải trí đuổi theo đòi phỏng vấn, còn chụp ảnh thì sau này chị con biết sống kiểu gì đây? Mẹ không còn cách nào khác, chỉ đành đưa con bé đi trốn thôi."

"Vậy tại sao không nói cho tôi lấy một tiếng nào? Tại sao không dẫn tôi theo?"

"Bây giờ chị con cần có người chăm sóc nhưng con thì có cần đâu. Vả lại con đi theo mẹ và chị cũng chỉ tổ cực khổ thôi... Mẹ nghe nói nay con đã tiếp quản cổ phần của ba con rồi, con cũng đang phụ trách giải quyết công việc của công ty đúng không?"

Ninh Ninh bất chợt ngắt lời bà ta: "Chứ không phải để trốn tên tội phạm g.i.ế.c người đó à?"

"Cái gì?" Mẹ Ninh điếng người.

"Bà dẫn chị ấy đi trốn không phải vì sợ c.h.ế.t thì là gì? Mấy người bỏ chạy hết, để lại đống rắc rối nhà họ Ninh cho tôi hứng chịu. Lỡ tên tội phạm g.i.ế.c người muốn tiếp tục g.i.ế.c người thì chỉ tìm tôi mà trả thù thôi. Tôi có c.h.ế.t cũng có liên quan gì tới mấy người đâu, mà vốn dĩ tôi cũng đâu phải m.á.u mủ ruột rà của mấy người, là vậy nhỉ?" Đây là câu nói dài nhất mà Ninh Ninh từng nói trong quãng thời gian đã quen sống lặng lẽ như một bóng ma ở nhà họ Ninh.

"Không phải!" Mẹ Ninh vô cùng bàng hoàng, sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên bà ta đã phản bác.

"Có lẽ giả sử lúc đó tên tội phạm g.i.ế.c người bị bắt, mấy người sẽ trở về giành lại tất cả mọi thứ trong nhà họ Ninh khỏi tay tôi, là như vậy đúng không?" Ninh Ninh tiếp tục chất vấn.

Nếu như nói Ninh Ninh của mấy năm trước vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này thì sau khi trải qua một loạt các biến cố ba đột nhiên qua đời, mẹ và chị mất tích, không thể không kiên cường đối mặt... Cô mà còn tiếp tục mù quáng nữa thì đó mới là ngu ngốc thật sự.

"Không phải mà..." Mẹ Ninh ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh: "Sao con có thể thốt những lời như vậy hả? Sao, sao con nỡ áp đặt những suy đoán đó lên mẹ và chị con chứ..."

Ninh Ninh thẳng thừng ngắt lời bà ta: "Tôi mệt lắm rồi."

"Gì cơ?"

"Bà không tin chứ gì? Một mình tôi phải chống đỡ cả Ninh thị, tôi mệt lắm, tôi không chịu nổi nữa, tôi kiệt sức rồi, tôi không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào, tôi không phân biệt được những kẻ trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty chân thành với tôi hay chỉ muốn lợi dụng tôi như một con cờ... Đôi lúc trời đã về đêm nhưng vẫn phải đọc những thứ tôi chẳng hiểu một chữ, những cạm bẫy chứa đựng qua từng câu chữ, giây phút đó tôi những tưởng bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi vậy."

Đó là những năm tăm tối nhất, lận đận nhất, đau khổ nhất trong cuộc đời Ninh Ninh.

Tuy nhiên, phải công nhận rằng đó cũng là quãng thời gian giúp cô trưởng thành nhanh nhất. Cô không được mở mang tầm mắt vào những lúc theo Ninh Ninh đi dự các bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu, nhưng cô đã biết nhìn xa trông rộng hơn trong những tháng ngày chèo chống Ninh Thị.

Ninh Ninh dũng cảm đối diện với sự khó tin cùng với biểu cảm tức giận của mẹ Ninh.

Chắc hẳn bà ta cho rằng cô đang viện cớ nhỉ?

Sau đó, cô cũng nhìn thẳng vào bộ dạng dữ dằn đầy điên loạn của Ninh Nhạn.

Cuối cùng Ninh Ninh cũng đã có thể khẳng định được rằng, cô không có mẹ mà cũng không có chị. Cô không có gia đình.

Ninh Ninh khẽ nói: "Mấy người liệu mà bỏ trốn đi, tên tội phạm g.i.ế.c người vẫn chưa bị bắt còn gì? Hôm nay tôi đến đây chỉ để lấy đồ rồi đi ngay. Có lẽ bây giờ tên sát nhân đó đang nấp trong bóng tối mà theo dõi chúng ta đấy. Hắn ta đang chờ chúng ta, chờ người của nhà họ Ninh trở về đây để tiện thể..."

Ninh Ninh vừa nói tới đây là mẹ Ninh đã hoảng sợ tới mức thét lên, không dám nán lại đây thêm một phút giây nào nữa. Bà ta cuống quýt kéo Ninh Nhạn toan bỏ đi, song ngoài miệng vẫn ngoan cố biện minh bằng được: "Ninh Ninh à, con đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này mẹ và chị sẽ quay về tìm con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-122-ngoai-truyen-5.html.]

Ninh Ninh thầm nói, còn tôi thì ước gì các người đừng làm vậy.

Cô dõi theo bóng lưng hoảng hốt của bọn họ khuất sau bóng đem tăm tối.

Oái oăm thay, từ đầu đến cuối người mẹ ấy không hề hỏi han cô lấy một câu rằng tại sao đã muộn như vậy còn tới đây một mình.

Không hỏi thì tốt thôi, cô không cần nghe theo ý kiến của bất kỳ kẻ nào nữa.

Cô muốn bán Ninh thị đi.

Ninh Ninh không phải là thiên tài buôn bán, mặc dù cô đã trau dồi thêm kiến thức, mở mang tầm mắt, trở nên thông minh, lanh lợi hơn rất nhiều nhưng cũng không thể đột nhiên sở hữu vốn hiểu biết phong phú về tài chính được.

Cô trụ được bao nhiêu năm qua đã là kỳ tích rồi.

Bây giờ gặp mẹ Ninh và Ninh Nhạn, cô đã có thể bỏ mớ hổ lốn này đi mà không cần phải nhìn trước ngó sau hay cảm thấy gánh nặng trong lòng nữa rồi.

Ninh Ninh dành một vài ngày để sắp xếp chuyện này.

Lúc tiễn cô, người trong ban lãnh đạo cấp cao của Ninh thị tỏ ra lưu luyến: "Chúc đường đi phía trước cô Ninh sẽ thuận buồm xuôi gió."

Ninh Ninh mỉm cười, cúi đầu tin nhắn mà ngân hàng đã gửi đến điện thoại của mình.

Số tài khoản vừa nhận được hai triệu hai trăm sáu mươi nhân dân tệ.

Đây là số tiền còn lại mà cô có sau khi giải quyết các khoản nợ của Ninh thị mà cô phải gánh chịu đồng thời kể từ khi tiếp quản công ty này.

Số tiền này chẳng đáng một đồng so với những người trong giới thượng lưu, bạn chí cốt của ba Ninh lúc sinh tiền mà thấy con số này thì có khi còn mắng Ninh Ninh bán đứt công ty mà ba cô đã dốc tâm huyết cả đời để gầy dựng chỉ vì một khoản tiền nhỏ nhặt này cũng nên.

Nhưng đối với Ninh Ninh, đây đã là một số tiền khổng lồ rồi.

Cô không phải kẻ tham lam, cô không đòi hỏi gì nhiều cả.

Ninh Ninh đứng ở ven đường vẫy tay đón một chiếc xe taxi rồi ngồi vào xe.

Tài xế hỏi: "Cô đi đâu?"

Ninh Ninh ngồi sững sờ ở đó chừng nửa phút mới trả lời: "Đến trung tâm thương mại... Đi."

Nửa tiếng sau, Ninh Ninh xách túi quà đi tới cổng biệt thự Ngự Thái.

Dư Đồng đi tới đón cô vào.

Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh đến tận nhà Úc Tưởng.

Kể từ khi ba Ninh qua đời, cô cũng rất ít khi gặp lại Úc Tưởng, đôi lúc đi dự tiệc chỉ nhìn cô ấy từ xa, mà khi đó cô lại phát hiện ra rằng Lăng Sâm Viễn cũng đang đứng ở cách đó khá xa ngắm nhìn Úc Tưởng.

"Cô thay giày trước đi, cô Úc sẽ xuống ngay." Dư Đồng bảo.

Mặc dù Úc Tưởng đã lập gia đình nhưng Dư Đồng vẫn giữ thói quen gọi Úc Tưởng như vậy, như thể dù cho đang ở giai đoạn gì trong cuộc đời thì Úc Tưởng luôn luôn là cô Úc ấy.

Ninh Ninh đáp lời: "Vâng."

Sau đó cô được Dư Đồng dẫn vào nhà, đi tới phòng khách nhỏ. Phòng khách nhỏ được trải thảm dày cộp, có lẽ là vì trong nhà có nhiều trẻ con. Ninh Ninh đi về phía trước hai bước, bất cẩn đá trúng một cái mô hình Lego. Mô hình mới được lắp ráp dang dở, vẫn còn rất nhiều bộ phận vương vãi trên thảm trải sàn.

Hẳn là cũng vì nhà nhiều trẻ con rồi.

Ninh Ninh thầm nghĩ.

Trước đây Ninh Ninh từng đến nhà đồng nghiệp, đồng nghiệp ấy có hai đứa con, nhà cửa không có lúc nào là không bừa bộn, cả đồ chơi lẫn vật dụng cho trẻ em mỗi thứ mỗi chỗ...

"Cháu chào cô, mừng cô đến nhà chúng cháu chơi, nhưng cô có thể sang bên kia không ạ?" Một giọng nói trẻ con vang lên.

Ninh Ninh mau chóng nhìn về hướng âm thanh phát ra, sau đó nhìn thấy một Úc Tưởng phiên bản mini.

Cô bé mặc chiếc áo đầm bồng bềnh màu hồng cánh sen, hàng mi cong vút khẽ run, cô bé nhíu mày: "Cô đá đồ chơi của mẹ cháu rồi ạ."

Nét mặt của Ninh Ninh vô cùng xấu hổ: "Xin lỗi cháu..." Cô đang nói giữa chừng thì bỗng khựng lại.

Gì cơ?

Đồ chơi của mẹ?

Hóa ra đây là đồ chơi của chị ấy mà không phải của con chị ấy hả???

Của... Của đàn chị thật ư?

Cô bé khẽ thở dài, đi tới, ngồi xuống thảm trải sàn rồi từ từ nhặt các bộ phận lắp ráp giăng đầy trên thảm lên.

Thế nhưng cô bé nhặt được gần nửa phút thì có vẻ thấm mệt, thế là cô nhóc gào lên: "Anh ơi! Anh ơi! Ra dọn đồ cho mẹ mau!"

Và rồi Ninh Ninh tiếp tục nhìn thấy Trữ Lễ Hàn phiên bản mini.

Đó là cậu cả Trữ phiên bản mini thật!

Cậu bé lễ phép gật đầu với Ninh Ninh xem như thay cho lời chào, tiếp đó đến bên cạnh cô bé rồi ngồi xuống.

Cô bé chỉ vào mô hình Lego, nói: "Cái này rơi rồi."

Cậu bé im lặng lắp ráp nó vào mô hình với gương mặt lạnh lùng.

Đến khi Úc Tưởng trong chiếc váy ngủ xuống lầu, cậu nhóc không chỉ lắp ráp lại phần bị Ninh Ninh lỡ đẩy ngã mà còn ghép hết, hoàn thiện mô hình.

... Giỏi quá ta.

Ninh Ninh ngơ ngác thầm nghĩ.

"Chị chưa ăn sáng, em ngồi một lát đi." Úc Tưởng vừa nói vừa rề rề rà rà ngáp một cái: "Hôm nay dậy muộn quá."

"Vâng, không sao đâu ạ, chị cứ ăn từ từ đi." Khi đã gặp Úc Tưởng, Ninh Ninh cảm thấy dường như mình vẫn còn là Ninh Ninh trẻ con, ngây thơ năm nào vậy.

Chẳng mấy chốc Úc Tưởng đã cầm cốc sữa đậu nành đi tới.

Loading...