Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:42:33
Lượt xem: 107

Điều dưỡng bưng khay đựng thuốc điều trị đi đến phòng bệnh, vừa đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng "ầm" vọng ra từ trong phòng, ngay sau đó là tiếng la hét lộ rõ nét yếu ớt của người phụ nữ: "Cút, anh cút ngay đi cho tôi!"

Điều dưỡng sợ hết hồn, vội vã gọi bảo vệ đến đẩy cửa vào cùng mình.

Vừa bước chân vào trong phòng cả hai đã nhìn thấy cảnh cô Ninh Nhạn xinh đẹp, duyên dáng ngã từ trên giường xuống.

Trong tay cô ta còn đang cầm một đĩa trái cây đã bị lật úp.

Và ở ngay phía đối diện Ninh Nhạn là một người đàn ông trung niên đang đứng đó.

Người đàn ông hơi khom người, khi nhìn thấy điều dưỡng bước vào, ông ta hơi xấu hổ bèn lên tiếng chữa thẹn: "Cô xem cô kìa, tức giận cái gì cơ chứ? Tôi đây chẳng phải cũng vì thấy có thể kiếm được rất nhiều tiền từ trò chơi đó nên đề nghị cô Ninh đầu tư vào đó thêm một chút hay sao? Sau này, đến lúc chia hoa hồng, người nhận được nhiều tiền không phải là cô chắc?"

Người đàn ông này chính là người phụ trách “Lục địa hắc ám” ngày trước.

Trước đó Ninh Nhạn cũng có cảm giác số tiền mình đập vào đó không đủ nhưng cô ta không có đành lòng dốc toàn bộ tiền tài của bản thân vào đó chỉ để chiến đấu với Úc Tưởng.

Cũng vì thế cho nên Ninh Nhạn đã tìm một người bạn cùng tham gia đầu tư mạo hiểm để chia sẻ rủi ro với mình.

Người đó chính là người đã đổi chỗ cho Úc Tưởng trong sự kiện do Huy Quang tổ chức lúc trước, con trai của phó tổng giám đốc tập đoàn Huy Quang, được người ta gọi với cái tên cậu Bàng.

Kết quả là Ninh Nhạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người được coi là phụ trách trò chơi này lại chỉ là một người phục vụ chuyên đi bưng bê đồ ăn.

Rõ ràng cả hai đều đã bỏ ra hai triệu để đầu tư, số tiền giống hệt như nhau.

Nhưng vì lấy lòng cái cậu Bàng kia mà người phụ trách này phớt lờ cô ta, không coi cô ta ra gì.

Cho đến tận bây giờ Ninh Nhạn mới biết vì sao Úc Tưởng đầu tư nhiều trò chơi như vậy nhưng lại không hề đầu tư cho trò chơi này.

Nhưng giờ cô ta có muốn hối hận cũng đã muộn.

Chẳng qua là cô ta không ngờ, người đầu tiên đến "thăm" mình lại là ông ta!

Ninh Nhạn cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng mình xuống, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Lần sau khi anh yêu cầu đầu tư thêm, làm ơn hãy mang sổ sách tài vụ đến."

Điều dưỡng nghe thấy cô ta nói câu này, không nhịn được cau mày, quay đầu nhìn người đàn ông kia. Sau đó cô ta nhanh chóng cúi người xuống đỡ Ninh Nhạn lên.

Cô Ninh đáng thương biết bao, vỡ đầu thì chớ, người trong nhà cũng chẳng thấy ai đến thăm. Khó khăn lắm mới có một người đến, ai dè lại là loại người như thế...

"Cô Ninh à, cô xem cô vừa nói cái gì kìa. Cô là người đầu tư, cô cũng phải suy nghĩ cho dự án..." Người đàn ông tỏ vẻ không hài lòng lên tiếng.

"Anh mà còn tới quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ninh Nhạn giơ tay nhấc cái điện thoại lên.

Điện thoại di động nhận diện được khuôn mặt của cô ta, lập tức sáng lên.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại đang dừng lại ở giao diện của wechat, trong giao diện đó có một tấm ảnh của Ninh Nhạn.

Trong tấm ảnh, trên đầu của Ninh Nhạn quấn đầy băng gạc, thoáng thấy có một chút m.á.u thấm qua băng gạc lộ ra ngoài.

Trong tấm ảnh tự sướng này, trông cô ta có phần đáng thương, trong nét lạnh lùng lại lộ ra chút bướng bỉnh, kiên cường.

Đây là vết thương do cô ta gây ra trong lúc mất bình tĩnh khi ở nhà xem buổi phát sóng trực tiếp của Úc Tưởng ngày hôm đó.

Đương nhiên, vết thương đó không phải tự dưng mà có, Ninh Nhạn dùng vết thương ấy để uy h.i.ế.p người ba của chính mình, còn tiện tay dùng nó thêm lần nữa bằng cách chụp một tấm ảnh gửi cho Hà Vân Trác.

Lúc này, Ninh Nhạn cúi đầu, gửi tin nhắn cho Hà Vân Trác ở ngay trước mặt người đàn ông nọ.

Ninh Nhạn nhắn: [Cái ông chủ chỗ tôi đầu tư ngày trước đến tống tiền tôi nhưng không được, thế là anh ta đã đánh vỡ đầu tôi!]

Người đàn ông chỉ nhìn thấy ngón tay cô ta di chuyển trên màn hình, anh ta cho rằng Ninh Nhạn muốn gọi người tới thật, thế là sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, nói: "Thôi thôi, tôi đi đây. Tôi đi tìm cậu Bàng."

"Người gì thế không biết? Chẳng có tí giáo dục nào cả?" Điều dưỡng cau mày cằn nhằn đôi câu.

Người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài, anh ta mới đi được có mấy bước, đột nhiên nhìn thấy một đoàn người đi từ trong thang máy ra ngoài.

Dẫn đầu đoàn người là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nghệ, mặt mày xinh đẹp, nổi bật, xuất chúng.

Làm sao mà người đàn ông có thể không quen biết tới cô gái này được?

Đó là... Úc Tưởng.

Người đàn ông vô thức tránh qua một bên, sau đó cúi đầu chậm rãi đi về phía trước.

Đợi đến khi đi tới gần đoàn người cũng là lúc anh ta nghe thấy người đi bên cạnh Úc Tưởng đang nói cái gì.

"Cô Úc ơi, khoảng mười phút nữa cậu cả sẽ tới đây." Người kia nói như vậy.

Cậu cả à? Còn cậu cả nào ở đây được nữa?

Đương nhiên là cậu cả Trữ rồi!

Người đàn ông ngẩng phắt đầu lên, âm thầm đánh giá đám người một cách thật kỹ càng.

Hình như người đi bên cạnh Úc Tưởng là thư ký luôn theo bên cạnh Trữ Lễ Hàn thì phải? Bọn họ tới đây làm gì thế không biết?

Nhớ đến câu nói khoảng chừng mười phút nữa Trữ Lễ Hàn sẽ đến của người này, anh ta chỉ hận bản thân không thể dán sát người vào tường để rời khỏi chỗ này.

Lỡ như không may Úc Tưởng nhận ra anh ta, giữ anh ta ở đây để giải quyết nợ nần, thế thì có khác nào là anh ta tự dâng mình đến cửa chờ cậu cả Trữ tới xử lý cơ chứ?

Người đàn ông có tật giật mình.

Khổ sở đợi đến khi thang máy xuống đến tầng dưới, lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

May mà vừa rồi Úc Tưởng không để ý đến anh ta...

Sớm biết thế này anh ta đã không đến đây làm gì.

Người đàn ông còn đang thầm cảm thán, kết quả vừa đi ra ngoài được vài bước đã nhận được điện thoại của nhân viên: "Anh Điền à, chúng tôi..."

Giọng nói của người ở phía đầu kia điện thoại run rẩy dữ dội: "Chúng tôi vừa nhận được thư từ luật sư của Di Hưng..."

Hỏi Di Hưng có nguồn gốc thế nào à?

Đó là công ty riêng nằm dưới tay Trữ Lễ Hàn, không có tí gì dính dáng đến Trữ thị nhưng danh tiếng cũng chẳng hề kém hơn so với Trữ thị chút nào.

Hầu hết các luật sư của Trữ thị đều nổi tiếng với việc xử lý các vụ án trong nước nhưng Di Hưng thì khác.

Bởi vì trong tay của Trữ Lễ Hàn có rất nhiều các dự án độc quyền, thế nên khi Di Hưng đệ đơn kiện liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ lên toà, đó mới thực sự là cuộc chiến cấp toàn cầu.

Trước mặt Di Hưng, cái văn phòng nho nhỏ của bọn họ chẳng là cái thá gì hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ca-man-xuyen-sach/chuong-111.html.]

Có chút cảm giác sợ hãi thoáng dâng lên trong lòng của người đàn ông.

Úc Tưởng đã mách tội của bọn họ với Trữ Lễ Hàn từ lâu rồi ư?

"Bọn họ kiện chúng ta để làm cái gì? Tại sao bọn họ lại khởi tố chúng ta?" Người đàn ông căm giận nói.

"Là, là do lần trước anh nói ai ai cũng muốn dựa hơi nổi tiếng của Úc Tưởng, chúng ta không dựa không được. Chẳng phải toàn bộ băng rôn, khẩu hiệu dùng để quảng cáo trò chơi của chúng ta đều có hình ảnh của Úc Tưởng đó sao? Chỉ vì lần dựa hơi ấy mà giờ tất cả đều bị diệt tận gốc rồi."

"..."

Trữ Lễ Hàn ngang ngược đến vậy sao?

Chỉ ké có một chút nổi tiếng của Úc Tưởng thôi đều phải trả giá ư?

Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên ngay trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân mình đã vô tình đi ra khỏi vỉa hè, cản trở đường đi của xe nhà người ta.

Người đàn ông vội vã lùi về sau hai bước, sau đó nhìn xuyên qua phần cửa kính xe đã được hạ xuống một nửa, anh ta thấy được người đang ngồi bên trong xe. Góc nhìn nghiêng của người đó rất điển trai... Người đó là Trữ Lễ Hàn.

Thấy vậy người đàn ông sợ đến nỗi không dám nán lại thêm chút nào, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Trong lúc đó, Úc Tưởng đã dừng chân bên ngoài phòng bệnh, thư ký Vương đẩy cửa ra giúp cô, Dư Đồng đi ở phía trước để bảo vệ Úc Tưởng.

Có thể nói là đội ngũ được sắp xếp đâu ra đó, rất chỉn chu.

Có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm bia đỡ đạn của cô...

Úc Tưởng chậc lưỡi nghĩ thầm.

Giọng nói run rẩy của hệ thống bỗng dưng vang lên bên tai của Úc Tưởng, nó nói: [Cô muốn làm gì thế?]

Úc Tưởng đáp: Tôi thì có thể làm gì được?

Hệ thống: [Đừng nói là cô định g.i.ế.c nữ phụ đấy nhé? Giờ chưa phải lúc kết thúc, truyện chưa đi đến đoạn cuối. Tình cảm giữa nam nữ chính vẫn cần cô ta thúc đẩy...]

Úc Tưởng nghe vậy bèn hỏi lại: Giữa nam nữ chính cũng có tuyến tình cảm hả?

Hệ thống thảng thốt: [Ý cô là sao?]

Úc Tưởng: Chẳng phải lần trước cậu đã nói có bước ngoặt lớn xảy ra ở tuyến thế giới này thế nên nó sắp sụp đổ rồi còn gì nữa?

Hệ thống bị cô nói trúng tim đen bèn ấp úng: [À ờm, ừ nhỉ, đúng là tôi từng nói như thế thật.]

Úc Tưởng tiếp tục nói: Đây cuốn truyện tổng tài bá đạo, tuyến thế giới chính là tuyến tình cảm của nam nữ chính. Nếu có bước ngoặt lớn xảy ra trong tuyến thế giới, vậy có thể thấy được giữa nam nữ chính vốn không có tuyến tình cảm. Đã vậy thì còn giữ cô ta lại để thúc đẩy cái gì cơ chứ? Đẩy shit hả?

Hệ thống: [...]

Mặc dù những lời cô nói cũng có lý lắm đấy.

Thế nhưng nữ phụ ác độc cũng là một phần quan trọng tạo nên thế giới này, làm sao có thể xuống tay một cách tuỳ tiện được?

Hệ thống đã tê liệt hoàn toàn.

Tại sao vào những lúc như thế này đầu óc của Úc Tưởng lại tỉnh táo thế chứ?

Chẳng phải trước khi biết chuyện thế giới sắp sụp đổ, cô vẫn giữ vững tinh thần hoảng sợ, vội vã đó sao?

Hệ thống còn đang muốn lấy tình cảm lay chuyển lý trí.

Thì Ninh Nhạn đang nằm trên giường bệnh đã mở miệng: "Cô Úc đấy à? Sao cô Úc lại tới đây thế?"

Úc Tưởng: "Không phải chỉ có mình tôi."

Úc Tưởng vừa mới bước vào, mấy người như vệ sĩ luôn theo sát bên cô này, thư ký Vương này, thậm chí còn có cả bác sĩ đi theo họ nữa này, tất cả đều bước vào phòng bệnh cùng cô.

Phút chốc phòng bệnh đã bị nhét chật kín người.

Sắc mặt của Ninh Nhạn thoáng thay đổi: "Cô Úc làm vậy là có ý gì?"

Dư Đồng kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra, Úc Tưởng chậm rãi ngồi xuống.

"Chờ đã nào..." Thư ký Vương vội ngăn cô lại, sau đó anh ấy bảo vệ sĩ đặt một tấm nệm lên ghế cho Úc Tưởng.

Xong xuôi đâu vào đấy, thư ký Vương mới thong dong nói tiếp: "Cái bệnh viện tư nhân này làm ăn chán thật đấy, ghế thì cứng, sô pha cũng chẳng đủ mềm."

Ninh Nhạn: "..."

Người này cố ý đến trước mặt cô ta để khoe khoang việc Trữ Lễ Hàn chiều chuộng mình đến mức nào đấy à?

Úc Tưởng ngồi xuống ghế trước rồi mới lên tiếng: "Tôi chỉ đến đây để xem trò vui thôi."

Ninh Nhạn: "... Trò vui gì?"

Thư ký Vương bước tới, đặt một phần tài liệu xuống trước mặt cô ta.

Ninh Nhạn mở tập tài liệu ra thì thấy bên trong có rất nhiều ảnh chụp màn hình và hình ảnh các bài đăng đã được in thành ảnh, ngoài ra còn có các ghi chép về thông tin chuyển khoản, nhật ký cuộc gọi và rất nhiều thứ khác nữa...

Những thứ này giống hệt phần "quà sinh nhật" được đưa đến nhà họ Ninh trước đó.

"Cô Ninh Nhạn không có cái gì muốn giải thích sao?"

Ninh Nhạn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động.

Trên điện thoại di động mãi không nhận được tin nhắn trả lời của Hà Vân Trác.

"Đang đợi tin từ Hà Vân Trác hả?" Thư ký Vương nở nụ cười, bảo: "Lúc trước tất cả mọi người đều chỉ biết chuyện Hà Vân Trác bắt đầu thích cô từ thời đại học. Nhưng chẳng có mấy ai biết rằng, Hà Vân Trác từng học kỹ thuật hacker khi còn ở nước ngoài và anh ta là người chuyên dọn dẹp các mớ hỗn độn cho cô."

Gương mặt của Ninh Nhạn hơi tái đi.

"Thật ra chúng tôi vốn không tra được chuyện này, thế nhưng bài đăng do người mà cô thuê đã giúp chúng tôi làm điều đó. Trong bài đăng ấy có nhắc tới bạn gái trước của Hà Vân Trác. Chúng tôi chỉ tình cờ sang nước ngoài điều tra thử một phen, thế mới biết Hà Vân Trác còn có năng lực này. Nhưng tiếc thay, bây giờ Hà Vân Trác không giúp được cô rồi?"

Ninh Nhạn mím chặt môi không hé miệng.

"Thật ra tôi vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, nhà họ Ninh nề nếp như thế, ba cô mẹ cô cũng sắp nhảy lầu đến nơi rồi mà sao cô vẫn còn dư sức để làm mấy chuyện thế này cơ chứ?" Thư ký Vương dừng lại một chút sau đó tiếp tục hỏi: "Hay là cô muốn cá c.h.ế.t lưới rách cùng với cô Úc? Muốn kéo cô ấy sang thế giới bên kia cùng mình?"

Ninh Nhạn không nhịn được, vô thức nhìn về phía Úc Tưởng.

Úc Tưởng vững vàng ngồi ở chỗ đó, thậm chí vệ sĩ còn mua cho cô một ly nước trái cây.

Ngọn lửa đang cháy trong lồng n.g.ự.c Ninh Nhạn lập tức bùng lên.

Loading...